Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 7: Anh không ngại làm người thứ ba đâu



Trên đường về lại kí túc xá, Triệu Lương cứ chít chít meo meo bên tai của Lâm Vũ Chi.

“Trời đất ơi Lâm Vũ Chi, vậy mà cậu còn biết chơi bóng rổ nữa hả?!”

“Trời ơi, cái sức lực kia của đàn anh Đường cũng biến thái vãi, thế mà có thể bế được cậu bằng một tay luôn đó!”

Triệu Lương có dự cảm là Lâm Vũ Chi sớm muộn gì cũng sẽ là món đồ trong tay của Đường Hành Thiên thôi. Tuy là hình dung như thế có hơi sai sai nhưng mà bây giờ cách ở chung của Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên đúng thật là tạo cho Triệu Lương cái cảm giác này.

Đường Hành Thiên cứ như một con sói xám chực chờ rình mò xung quanh Lâm Vũ Chi, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh lè, vừa liếm lông của mình vừa quan sát con mồi.

Ít nhất, nhờ có một màn xuất hiện này của Đường Hành Thiên mà mấy đàn anh đàn chị mấp mé Lâm Vũ Chi trước kia bây giờ chỉ có thể gào thét trên diễn đàn và trong nhóm riêng thôi.

Giỡn hoài, ai mà lại không tự biết mình biết ta đi giành người với Đường Hành Thiên làm gì chứ.

Tuy là Đường Hành Thiên không nói là không cho phép người khác thích Lâm Vũ Chi của hắn. Thế nhưng có một đối thủ cạnh tranh như Đường Hành Thiên, những người khác trước khi ra tay cũng sẽ phải ngẫm nghĩ lại xem, bản thân mình có đủ điều kiện để giành được với Đường Hành Thiên không.

Ngay cả Đường Hành Thiên mà Lâm Vũ Chi còn từ chối, vậy thì cậu còn xem trọng được người còn không bằng cả Đường Hành Thiên như họ không.

Đáp án chắc chắn là không.



Kết thúc kì huấn luyện quân sự, cuộc sống đại học của tân sinh viên cũng chính thức được mở màn.

Vào trưa thứ sáu của tuần đầu tiên, những tân sinh viên đã báo danh vào hội học sinh đều nhận được một tin nhắn vào cùng lúc.

[Các cô cậu đàn em thân mến, hội học sinh của trường Y học chúng ta vô cùng hân hạnh khi các em đã lựa chọn chúng tôi. Vào tám giờ tối nay, chúng tôi sẽ tổ chức vòng phỏng vấn tuyển người mới đầu tiên tại phòng Y3010, không gặp không về nhé.]

Toà Y là toà phòng học lớn nhất, xa hoa nhất của đại học S, cũng là nơi dành cho trường Y học học. 3010 là giảng đường lớn nhất trên lầu ba, vòng phỏng vấn đầu tiên chỉ đơn giản là vòng sơ khảo thôi. Tổng cộng có tới hai vòng phỏng vấn, qua vòng hai mới chính thức được vào hội học sinh.

Lâm Vũ Chi và Miêu Bân cùng đi, Miêu Bân báo danh vào ban văn nghệ. Trong ban văn nghệ được chia thành hai bộ phận nữa là MC và nghi lễ, Miêu Bân khá hứng thú với việc làm MC.

Khi đó Lâm Vũ Chi bị Mạnh Khiêm mè nheo nên đã báo danh vào ban tuyên truyền. Giờ tới lúc vào phòng phỏng vấn rồi Lâm Vũ Chi mới phát hiện ra, người báo danh vào ban tuyên truyền là nhiều nhất.

Lâm Vũ Chi: “…”

Đàn anh đàn chị trên giảng đài đều đang bận rộn, trước ngực có đeo một tấm thẻ staff. Máy chiếu vào trên bảng đen chỉ viết vài chữ thật lớn: Hội học sinh chiêu mộ tân sinh.

Trong giảng đường có thể nói là khá yên tĩnh, âm thanh nói chuyện đều cố gắng đè thấp xuống. Mạnh Khiêm đang chui dưới bàn làm gì đó, vừa mới đứng dậy đã thấy Lâm Vũ Chi mới vào thì hai mắt lập tức sáng lên.

“Này, đàn em tới rồi đó à? Ngồi đây đi nè!” Giọng điệu của Mạnh Khiêm vô cùng thân thiết, nhiệt tình, chỉ thiếu nước kéo tay cậu qua nữa thôi.

Lâm Vũ Chi chỉ chỉ ra đằng sau: “Em ngồi sau là được rồi, em cao quá.”

Mạnh Khiêm: “…”

Cậu đàn em nhỏ mà hội trưởng mê đúng là rất cao, vừa cao, vừa gầy, vừa đẹp. Mạnh Khiêm cũng chỉ có một mét bảy hai, bảy ba thôi, lúc nói chuyện với Lâm Vũ Chi còn phải ngửa đầu lên, lúc này hắn đang cảm thân bản thân mình vô cùng thất bại.

Mấy đứa nhỏ bây giờ bộ toàn ăn thuốc canxi với uống sữa bò như cơm hết rồi hay sao á?

Lâm Vũ Chi tìm một chỗ đằng sau của giảng đường rồi ngồi xuống. Miêu Bân vô cùng hưng phấn ngồi trên hàng thứ tư, ba hàng trước đều chỗ ngồi làm việc của các trưởng ban từng bộ phận. Chủ tịch không tới, hai phó chủ tịch khác đều tới đủ, Miêu Bân vừa mới ngồi xuống là đã bắt đầu nói chuyện với người ta khí thế rồi.

Lâm Vũ Chi mím môi, lấy điện thoại di động ra quay một video ngắn gửi cho Thẩm Chiếu.

[Thẩm Chiếu: Woa, cậu báo danh vào hội học sinh hả, tớ báo danh vào câu lạc bộ âm nhạc!]

[Lâm Vũ Chi: Chẳng phải cậu học trường Nhạc rồi sao, cậu còn báo danh vô câu lạc bộ âm nhạc gì nữa?”

[Thẩm Chiếu: Vậy là cậu không biết rồi, âm nhạc cũng có nhiều thể loại khác nhau mà. Chi Chi này, cậu học ở đại học S thấy sao?]

Lâm Vũ Chi khựng lại một chút: [Thấy cũng ổn lắm.]

Lâm Vũ Chi gửi mấy chữ này xong, đang định nói với Thẩm Chiếu là cậu đã huấn luyện quân sự xong rồi. Trước kia đã từng nói là đợi hai người đi huấn luyện quân sự xong, rồi mới bàn tới chuyện có nên thuê trọ bên ngoài không.

Nhưng cậu còn chưa kịp gửi tin thì Thẩm Chiếu đã gọi tới. Lâm Vũ Chi nhìn quanh một lúc, sau khi chắc chắn còn một lúc nữa mới bắt đầu phỏng vấn thì cúi thấp đầu xuống, nghe điện thoại của Thẩm Chiếu.

Điện thoại vừa được nối máy là Thẩm Chiếu bên đầu dây kia đã kích động nói: “Chi Chi, tớ yêu rồi!”

“Đm vậy mà tớ đã yêu rồi á, cậu đoán thử xem tớ yêu ai rồi?”

Lâm Vũ Chi đoán không được, trong lòng ngũ vị tạp trần, tâm trí rối loạn thành một nùi. Cậu miễn cưỡng trả lời: “Đm sao mà tớ đoán được?”

Thẩm Chiếu còn chưa nhận ra được giọng điệu là lạ của Lâm Vũ Chi, chỉ muốn chia sẻ niềm vui thoát ế của mình: “Là Việt Phong á! Không ngờ phải không? Chính tớ còn không ngờ mà, cậu nói xem sao cậu ấy lại thích tớ được chứ? Sao tớ lại thích cậu ấy được nữa, thần kì thật!”

Lâm Vũ Chi phụ hoạ lung tung mấy câu rồi nói: “Tớ phải phỏng vấn rồi, lát nữa nói sau đi.”

Thẩm Chiếu cũng không nghi ngờ cậu: “Ok biết rồi! Moaz!”

Lâm Vũ Chi khựng lại một cái rồi cúp máy.

Nếu như nói trước kia Lâm Vũ Chi vẫn còn nghi ngờ về tình cảm của mình đối với Thẩm Chiếu, vậy thì bây giờ Lâm Vũ Chi đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Cậu không thích Thẩm Chiếu.

Đó không phải là thích.

Tại vì khi nãy lúc Thẩm Chiếu nói người yêu cậu ấy là Việt Phong thì phản ứng đầu tiên của Lâm Vũ Chi vậy mà lại là “Vãi l, vậy mà lại là thằng l đó hả?” chứ không phải là “Trời ơi tôi buồn quá, người tôi thích không thích tôi”.

Trong lúc này Lâm Vũ Chi hoàn toàn không biết mình nên phản ứng thế nào, hơi mừng mà cũng hơi đau lòng.

Mừng là vì may mà bản thân mình không thích Thẩm Chiếu, nếu không thì chắc là sẽ buồn tới chết mất. Đau lòng là vì vậy mà cậu lại cảm giác sai rồi, vậy mà cậu lại chưa từng thích ai.

Nhưng mà nói chung thì tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được dời đi rồi, Lâm Vũ Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bản thân cậu điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, thế là lại cúi đầu xuống nhắn tin cho Thẩm Chiếu.

[Lâm Vũ Chi: Mau mau mau, kể cho tớ nghe thử coi cậu với Việt Phong sao yêu nhau được vậy?]

Việt Phong cũng là bạn cấp ba của Lâm Vũ Chi, lúc còn học cấp ba thì Thẩm Chiếu và Việt Phong học cùng lớp. Quan hệ của cả hai trước giờ đều rất tốt, thế nhưng khi đó Lâm Vũ Chi cũng không nhìn ra được Việt Phong có gì đó khác với Thẩm Chiếu.

Thẩm Chiếu bên kia chợt nhận ra Lâm Vũ Chi có gì đó sai sai. Cậu ấy nhớ lại trò đùa mà Lâm Vũ Chi đã giỡn với mình lúc trước khi lên máy bay, không lẽ đối phương thích mình thật hả? Vậy nên sau khi nghe thấy mình và Việt Phong yêu nhau thì trầm mặc luôn. Bây giờ trong đầu của Thẩm Chiếu toàn là hình ảnh Lâm Vũ Chi trốn trong chăn khóc lóc thê thảm khiến cho Thẩm Chiếu sốt ruột tới đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này, Thẩm Chiếu nhận được tin nhắn của Lâm Vũ Chi.

Sau khi coi đi coi lại cái tin nhắn kia vài lần, chắc chắn mình không nhìn nhầm nhìn sót, Thẩm Chiếu: “…”

Thôi được rồi, là Chiếu Chiếu cậu không biết xấu hổ.

Bây giờ tâm trạng của Lâm Vũ Chi đang rất tốt, ngay cả người ngồi bên cạnh cậu cũng nhận ra được. Miệng cậu chàng hát ngâm nga, tuy là không nghe rõ lời nhưng giai điệu nhẹ nhàng nghe rất êm tai.

Không cần phải xoắn suýt xem tình cảm của mình đối với Thẩm Chiếu rốt cuộc là gì nữa, đây chính là chuyện khiến Lâm Vũ Chi thấy vui nhất trong tháng này.

Phỏng vấn được bắt đầu vào đúng tám giờ, người đầu tiên lên phát biểu là phó chủ tịch – Lý Nhiên Nhiên. Hai mắt to tròn, vóc người nhỏ xinh, đeo một cặp mắt kính trông rất nghiêm khắc.

Lý Nhiên Nhiên giới thiệu sơ qua về từng ban trong hội học sinh, số lượng chiêu mộ thành viên mới lần này và nội dung đánh giá trong buổi tuyển mộ, xong rồi cô tuyên bố buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Từng người từng người bước lên, trước mặt của đàn anh đàn chị ai cũng có giấy và bút của mình. Mỗi khi có người bước lên tự giới thiệu thì họ sẽ viết viết vẽ vẽ lên đó, ra vẻ rất nghiêm túc làm cho ai nấy cũng bắt đầu hồi hộp.

Ngược lại Lâm Vũ Chi thì không thấy căng thẳng gì, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Không thể vào được hội học sinh thì báo danh vào tổ chức khác thôi. Trước đó lúc đi trên đường cậu đã thấy câu lạc bộ bóng rổ, thật ra Lâm Vũ Chi thấy hứng thú với câu lạc bộ bóng rổ hơn.

Lúc cậu đang thả trôi tâm trí đi thì có một người lặng lẽ đi vào từ cửa sau, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí sau lưng cậu.

Đến lượt Lâm Vũ Chi lên sân rồi.

Cậu đứng dậy, toàn bộ ánh mắt trong giảng đường đều tập trung vào người cậu.

Khó tránh khỏi chuyện vẫn thấy hơi hồi hộp, hồi trước lúc học cấp ba thì nhiều lắm cậu chỉ bị bạn cùng lớp của mình nhìn chằm chằm thôi. Nhưng đám người đó cậu quen mặt hết rồi, còn trong trường này thì Lâm Vũ Chi chưa từng cảm thấy mình nổi tiếng cỡ vậy.

Cậu chưa từng là chủ đề trong trường, hoặc là rất ít khi có.

Nếu như không phải đàn anh đàn chị suốt ngày nhắc trên diễn đàn, không phải Miêu Bân share bài post qua cho mình xem thì Lâm Vũ Chi cũng không biết mình đã được đặt một biệt danh là “Hoàng tử bé”.

Trên bảng đen đã viết khá nhiều tên, Lâm Vũ Chi viết tên của mình lên trên cùng. Chữ của cậu không đẹp lắm, chỉ viết bừa hai cái rồi bỏ phấn xuống.

Xong rồi mới chậm rãi nói: “Chào mọi người, tôi tên là Lâm Vũ Chi, tới từ khoa lâm sàng. Tôi báo danh vào ban tuyên truyền…”

Nói ngắn gọn sở thích và sở trường của mình xong thì Lâm Vũ Chi đi xuống khỏi giảng đài. Mạnh Khiêm giơ thẳng ngón cái với cậu, Lâm Vũ Chi cúi đầu xuống thì thấy đàn chị ngồi kế Mạnh Khiêm đang cúi đầu vẽ một con vịt nhỏ.

“…”

Đàn anh đàn chị trước đó làm mọi người ai nấy đều nơm nớp lo sợ, họ cứ tưởng là đang viết đánh giá về tân sinh viên, ai ngờ thật ra là đang vẽ vịt nhỏ hả?

Lâm Vũ Chi quay lại chỗ ngồi, còn chưa ngồi vững thì vai đã bị người ta kéo ra đằng sau. Cả người Lâm Vũ Chi tựa sát vào lưng ghế, cậu thử giãy ra nhưng không thoát được.

“Chi Chi, chào mừng em gia nhập hội học sinh nhé.”

Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Đường Hành Thiên!!!

Lâm Vũ Chi quay đầu lại, không hề bất ngờ, đúng là tên ml kia.

Đường Hành Thiên đội một cái mũ lưỡi trai, vành nón kéo thấp. Đường cằm của hắn góc cạnh lạnh lùng nhưng giọng điệu lại bất cần, cợt nhả, Lâm Vũ Chi cứng rắn lấy tay của Đường Hành Thiên ra.

“Liên quan gì tới anh?” Lâm Vũ Chi nói.

Đường Hành Thiên đã quen với kiểu cứng miệng này của Lâm Vũ Chi, hắn nghiêng người qua nhìn gáy của Lâm Vũ Chi thôi cũng thấy xinh: “Không liên quan, nhưng mà anh muốn hỏi thử xem đàn em có hứng thú gia nhập vào đoàn chủ tịch không này?”

Đoàn chủ tịch, ngoại trừ chủ tịch hội học sinh ra thì còn hai vị phó chủ tịch nữa. Thường đều là được đề cử lên từ chức trưởng ban chứ không phải chọn thẳng trong số các tân sinh viên.

Lâm Vũ Chi: “Không có hứng thú.”

Đường Hành Thiên “À” một tiếng trông có vẻ thất vọng, rồi lại chầm chậm nói: “Nhưng mà anh thật sự rất muốn được cùng ở cùng bộ phận với đàn em, phải làm sao bây giờ?”

Câu này thì có chút ý khác.

Lâm Vũ Chi chậm mất nửa nhịp mới sắp xếp lại rõ ý, trong lòng lập tức sáng tỏ ngay. Chẳng trách đêm hôm đó hội học sinh kéo liền hai nhóm tới đây tuyển người, chẳng trách cứ đứng ngay giường cậu không chịu đi. Lâm Vũ Chi đã nói mà, rõ ràng là Miêu Bân đã bảo hội học sinh của trường Y học nổi tiếng lạnh lùng, tại sao tới lượt họ thì lại nhiệt tình như lửa vậy chứ.

Dcm! Đường Hành Thiên!

Nam sinh đứng phắt dậy, đi ra ngoài theo cửa sau. Vòng phỏng vấn cũng vừa đúng lúc kết thúc, Đường Hành Thiên nhìn theo bóng lưng của nam sinh biến mất trên hành lang. Hắn không đuổi theo ngay mà gỡ nón xuống, đi lên giảng đài.

Vòng sơ khảo thì phải do hội trưởng hội học sinh lên phát biểu tổng kết cuối cùng, vậy mới coi như là chính thức kết thúc. Sau đó, tất cả mọi người trong giảng đường đều nhìn thấy, sau khi hội trưởng của bọn họ phát biểu xong thì chạy nhanh ra ngoài, tiếng bước chân vang vọng trên hành lang mãi không tiêu tan, chỉ để lại một cái hành lang trống rỗng.

“Chi Chi ơi, anh đã nhận là lỗi của anh rồi còn không được sao?”

“Vậy nếu như anh nói anh là hội trưởng hội học sinh thì em có còn báo danh không?”

Lâm Vũ Chi hất tay của Đường Hành Thiên ra: “Không.”

Đường Hành Thiên: “Thì chả thế còn gì.”

“…”

Lâm Vũ Chi dừng bước lại, đạp cho Đường Hành Thiên một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Dcm, sao anh không biết xấu hổ thế hả?”

Trước giờ Lâm Vũ Chi chưa từng được ai theo đuổi thế này, chưa từng có ai và cách thức theo đuổi khiến cho người ta không cách nào chống đỡ được thế thế này.

Thế nên cậu rất bực bội, rất sốt ruột.

“Lâm Vũ Chi em nói xem, anh theo đuổi em cũng được suốt nửa tháng rồi. Tất cả mọi người đều biết là anh thích em rồi, nên em đừng từ chối anh nữa. Em mà còn từ chối anh nữa thì anh mất mặt lắm.” Đường Hành Thiên vừa nói năng nhỏ nhẹ dụ dỗ Lâm Vũ Chi, vừa quan sát vẻ mặt của đối phương. Sau khi phát hiện cậu không giận thật thì mới thầm thở phào một hơi.

Hắn cũng không muốn doạ người ta thật đâu, hắn cũng chưa từng theo đuổi ai, người hắn thích trước giờ cũng chỉ có một người này thôi.

Nếu như Đường Hành Thiên chơi chiêu cứng thì Lâm Vũ Chi còn có thể quyết đoạn từ chối một cách vô tình được. Thế nhưng thái độ của đối phương thấp hèn thế này làm cho Lâm Vũ Chi hơi không biết phải phản ứng thế nào.

Ghét thì chắc chắn là không ghét rồi, không ai có thể ghét được người như Đường Hành Thiên cả.

Nhưng nếu nói thích thì Lâm Vũ Chi cũng không muốn thừa nhận, quá qua loa rồi.

Hồi lâu sau Lâm Vũ Chi mới nói: “Anh còn biết tới mặt mũi nữa hả?”

“…” Đường Hành Thiên bật cười: “Nếu như không cần mặt mũi có thể làm em đồng ý, vậy thì anh không cần nữa.”

Lâm Vũ Chi hết biết nói gì, xoay người rời đi. Đường Hành Thiên lần này không đuổi theo nữa, hắn biết là không thể quá nóng vội được.

Trước giờ Lâm Vũ Chi vẫn luôn là một người rất khó thân, mà Đường Hành Thiên thì vừa hay trái ngược lại với cậu, gần như là thân như thể tay chân luôn.

Đa số mọi người trong hội học sinh đều là lần đầu tiên gặp được Lâm Vũ Chi.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người đều là: Dm ẻm đẹp quá.

Suy nghĩ tiếp theo đó là, hội trưởng có theo đuổi được không ta? Trông khó nhai lắm.

Nếu mà so sánh với nhau thì Từ Dục rất muốn nói là, mấy người nói đúng lắm, Lâm Vũ Chi thật sự không dễ theo đuổi đâu.

Tính cách trái ngược hoàn toàn với anh Thiên của bọn họ, vừa khó thân vừa nghiêm túc. Còn anh Thiên của bọn họ ấy hả, hai mắt nhìn người ta sáng lấp lánh cả lên, nước miếng cũng sắp rớt ra luôn rồi kia kìa. Từ Dục không hề nghi ngờ là nếu như anh Thiên của cậu ta mà có thể yêu nhau với người ta rồi á, thì chắc là chỉ hận không thể kết hôn trong chớp nhoáng luôn thôi.

Cậu đàn em như thế mà lại bị thằng già súc sinh này để ý, không thể không bị ấy ấy tới chết luôn được.



Như trong dự liệu, vòng thứ hai của Lâm Vũ Chi cũng thuận lợi thông qua. Tin nhắn đã được gửi tới điện thoại cậu ngay trưa ngày hôm sau khi phỏng vấn vòng hai.

Thế nhưng bạn cùng phòng Miêu Bân lại không nhận được.

Tuy trưởng ban văn nghệ không nói thẳng yêu câu ra, tới lui cũng chỉ có mấy câu kiểu: Tích cực tiến bộ, yêu thương tổ chức. Thế nhưng thật ra ban văn nghệ là một bộ mặt đại diện chuyên phụ trách các hoạt động quan trọng như đêm hội, vậy nên nhan sắc vô cùng quan trọng.

Người tới phỏng vấn toàn là trai xinh gái đẹp, Miêu Bân đứng trong đó thì rõ ràng là hơi tầm thường.

Thế nhưng Lâm Vũ Chi không thể nói với đối phương là vì cậu không đẹp bằng bọn họ nên mới không trúng tuyển được, chỉ phụ hoạ chửi hùa theo Triệu Lương hai câu rồi thôi. Thấy Miêu Bân vẫn cứ buồn bã không vui nhưng Lâm Vũ Chi cũng không biết phải an ủi thế nào, cậu chỉ đành lặng lẽ ngồi về lại xem phim tiếp.

Triệu Lương vẫn còn đang cố gắng chọc cho đối phương vui.

Đúng lúc này, Miêu Bân chợt nhìn về bóng lưng của Lâm Vũ Chi, đột nhiên ghen tị nói: “Nếu như người yêu tớ cũng là người trong hội học sinh thì hay rồi.”

Vừa dứt lời, kí túc xá lập tức rơi vào sự im lặng quỷ dị, chỉ còn lại tiếng của nhân vật đang nói chuyện trong phim.

Bóng lưng của Lâm Vũ Chi cứng đờ lại một chút, sau đó thì vẫn tiếp tục không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Triệu Lương cũng cảm thấy câu này của Miêu Bân sai sai, đổi giọng điệu nói khác cũng được mà. Với lại, Lâm Vũ Chi vẫn còn đang độc thân kia mà Miêu Bân đã nói này nói kia về người yêu của người ta, đúng là quá kích động rồi.

Miêu Bân lại như kiểu vừa tìm được lý do cho chuyện không trúng tuyển của mình, như kiểu không nhìn thấy ánh mắt của Triệu Lương, vẫn còn đang tự mình nói tiếp: “Chẳng lẽ lên tới đây rồi mà vẫn còn có vụ đi cửa sau à?”

“Nói không chừng bọn họ cũng nhờ vào quan hệ nên mới được tuyển, cậu nói xem có đúng không Triệu Lương?”

Đúng cái đm cậu ấy chứ đúng, tôi còn chả biết gì đây này.

Miêu Bân thở dài một hơi: “Thôi vậy, coi như là tớ xui.”

Nếu như Miêu Bân nói thẳng mặt luôn thì Lâm Vũ Chi sẽ không bị nghẹn tức thế này. Vấn đề là vì đối phương rất thông minh, nếu như đáp lại là sẽ dính đúng bẫy của đối phương.

Lâm Vũ Chi chưa từng bị ai đối xử thế này, thế là Miêu Bân vừa nói xong cậu đã đứng phắt dậy.

Triệu Lương hết cả hồn, nhìn nhìn Lâm Vũ Chi rồi lại nhìn nhìn Miêu Bân, trong lòng đã bắt đầu suy tính xem nên can ngăn thế nào đây.

“Tớ ra ngoài một chút.”

Lâm Vũ Chi nói xong thì kéo cửa đi ra ngoài.

Tiếng ồn ào trên hành lang loáng thoáng ồ lên rồi lại im phắt lại sau cánh cửa, Triệu Lương trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía Miêu Bân, nói: “Cậu đang khịa Lâm Vũ Chi hả? Cậu không điên đó chứ?”

Miêu Bân bị nghẹn họng, chột dạ nói: “Tớ có nói cậu ấy đâu, tớ… thôi đi, cậu không hiểu đâu.”

Triệu Lương: “…” Tôi không hiểu? Cái đồ ghen ghét nhà cậu viết hết lên mặt rồi kìa!

Mười một giờ tối là giờ cấm cửa, Triệu Lương thò đầu ra vào chăn ba, bốn lượt. Mãi tới mười giờ tối vẫn không thấy Lâm Vũ Chi về.

Gọi điện thoại cho Lâm Vũ Chi thì tiếng chuông lại phát ra từ trên bàn. Triệu Lương nín lặng, Lâm Vũ Chi ra ngoài mà không mang điện thoại.

Triệu Lương không biết phải làm sao, nháy mắt nổi điên lên. Cậu ta ngồi phắt dậy, đầu tóc rối bù như ổ gà: “Phiền thật chứ! Miêu Bân cậu coi chừng cái miệng của cậu đàng hoàng không được hả? Ghen tị cái gì mà ghen tị? Mới nhập học chưa bao lâu, cậu mà quậy cho cái phòng kí túc xá này như nồi cháo heo là cậu không xong với tớ đâu.”

“Cậu nói Lâm Vũ Chi dựa dẫm người yêu, còn chưa nói tới chuyện Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên vẫn còn chưa yêu nhau. Mà cho dù có yêu nhau rồi thì cậu cảm thấy Lâm Vũ Chi người ta không xứng vào hội học sinh hả?”

“Điểm đầu vào của Lâm Vũ Chi 600 còn cậu chỉ vừa đủ điểm vào? Cậu làm ơn tự biết thân phận của mình đi.”

“Đcm tớ cũng cạn lời mẹ luôn!”

Miêu Bân không hó hé tiếng nào. Lưu Tiểu Thiên không có mặt ở hiện trường lúc đó bây giờ đang ngơ ngác, không hiểu tại sao mà đám bạn cùng phòng hồi sáng vẫn còn yêu thương nhau mà tới tối đã chửi lộn ầm ĩ rồi.

Triệu Lương vừa chửi xong thì điện thoại của Lâm Vũ Chi bên dưới đã reo lên.

Triệu Lương bò dậy, nhìn thử tên người gọi tới thì thấy không có lưu số? Cậu ta do dự nhấn nối máy rồi “Alo” một tiếng.

“Lâm Vũ Chi đâu rồi?”

Đường Hành Thiên tìm được số điện thoại của Lâm Vũ Chi trong thông tin báo danh của hội học sinh. Mấy hôm rồi không gặp thấy nhớ ghê, tuy là biết kiểu gì gọi qua kiểu gì cũng bị chửi “Cút” hoặc là “Anh bị điên hả”, nhưng mà Đường Hành Thiên vẫn vui.

Bị chửi cũng vui.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn là không phải Lâm Vũ Chi nghe máy.

Mà là bạn cùng phòng kia của cậu.

“Lâm Vũ Chi đã ra ngoài từ trưa rồi tới giờ vẫn chưa về.”

“Em cũng không biết cậu ấy đi đâu rồi, cậu ấy quên mang điện thoại theo.”

Vẻ mặt của Đường Hành Thiên từ từ lạnh xuống, khoé môi vốn dĩ đang cong lên cũng cụp xuống. Hắn ngồi dậy khỏi giường, trên người còn đang mặc áo ba lỗ quần đùi, hắn vội vàng lấy một cái áo thun trong tủ quần áo rồi, khoác lên rồi chạy ra ngoài.

Từ Dục chỉ kịp nhìn thấy vạt áo của hắn, sau đó mới sực tỉnh lại la lên: “Sắp tới giờ cấm cửa rồi mà mày còn đi đâu nữa vậy anh Thiên?”

Hồi lâu sau: “Lát về nhớ mua dùm bao thuốc lá nha!” Từ Dục lại nói.

Thanh niên đứng trước cửa trường học. Thành phố S cũng đã dần vào thu rồi, gió đêm lành lạnh thổi qua. Đường Hành Thiên nhìn thấy hai nam sinh đang từ từ đi về phía này, nụ cười trên mặt hơi lạnh đi.

Thẩm Chiếu vẫy vẫy tay với Lâm Vũ Chi: “Cảm ơn Chi Chi đã bao tớ ăn nha, để lần sau tớ bao cậu lại!”

“Yêu cậu nhiều, moaz moaz!”

Lâm Vũ Chi cũng vẫy vẫy tay: “Yêu cậu nhiều, moaz moaz.”

Hai cậu trai cứ moaz moaz qua, moaz moaz lại như thế, không hề để ý tới người đang đứng dưới gốc cây đã đen sầm mặt.

Đưa mắt nhìn theo Thẩm Chiếu rời đi xong thì Lâm Vũ Chi mới vui vẻ quay người lại đi vào. Lúc đi ngang qua gốc cây phong già kia thì cánh tay đột nhiên bị người ta kéo lấy, lôi thẳng tới dưới gốc cây.

Lâm Vũ Chi bị hù hết hồn, sau khi nhìn thấy rõ là Đường Hành Thiên thì mới khó hiểu nói: “Sao anh lại ở đây?”

Đường Hành Thiên tự động nhập vai vào nam chính trong phim tình cảm đau khổ, hắn chỉ về phía Thẩm Chiếu rời đi: “Cái người vừa moaz moaz với em là ai?”

Lâm Vũ Chi ngây người, sau đó thì cười nói: “Ừ, người yêu tôi.”

Đường Hành Thiên chậm rãi buông cánh tay cậu ra, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chi. Lâm Vũ Chi bị đối phương nhìn tới sởn gai ốc, sau lưng ớn lạnh.

Thấy đối phương tiến gần từng bước về phía mình, Lâm Vũ Chi nhìn xung quanh thử. Sắp tới giờ kí túc xá đóng cửa rồi nên xung quanh im phăng phắc, Lâm Vũ Chi miễn cưỡng cười cười, xoay người đi co chân chạy mất.

Thế nhưng lại bị Đường Hành Thiên nhanh tay lẹ mắt tóm cổ lại.

Da gà da vịt của Lâm Vũ Chi sởn đầy lên: “Đm Đường Hành Thiên anh mà dám đụng vào ông đây là tôi không yên với anh đâu!”

Đối phương không hề tỏ vẻ giận dữ gì như trong tưởng tượng của Lâm Vũ Chi.

Hơi thở sau lưng cậu nhè nhẹ thổi qua.

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ Chi nghe thấy Đường Hành Thiên nhẹ giọng van xin, giọng điệu hèn mọn nói: “Nếu em đã có người yêu rồi, vậy thì em cân nhắc thử tới chuyện ngoại tình đi, bắt cá hai tay với anh cũng được. Anh không ngại làm người thứ ba đâu.”



Trà xanh Đường Hành Thiên: Mài dao xoẹt xoẹt đi về phía Chi Chi.