Xin Chào Ác Quỷ

Chương 68: - An cư lạc nghiệp




Đến đây có tầm sáu, bảy Vampire Arthur đứng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám Long Rồng xung quanh rồi ánh mắt dừng lại trên người Jason.

Ánh mắt hắn không chút độ ấm như hai người trước đó chưa từng quen biết, bắt gặp ánh mắt như vậy của Arthur, Jason hơi hoảng loạn trong lòng rồi nhắm mắt xong mở ra, vẫn lơ đãng bất cần như vậy. Một chút biến hóa của cậu không để ai phát hiện được nhưng không qua nổi mắt Arthur.

Mấy Long rồng khi thấy vampire xuất hiện đều cảm giác không tốt nhưng vẫn im lặng không nói gì, chờ đợi nhìn Vương của họ.

Jason vẫn im lặng nhìn hành động của Vampire, thấy được bọn họ không có thiện ý gì. Cậu không biết mình đang chờ đợi điều gì, chờ đợi hắn ta không hiểu lầm cậu, hay chờ đợi một ánh nhìn trước kia, không lạnh băng như bây giờ.

Không đợi Long Rồng giải thích đã có ba Vampire tiến đến kiểm tra số thi thể Vampire trên mặt đất. Sau khi kiểm tra xong mấy kẻ đó quay lại nói nhỏ vào tai Arthur rồi mang những cỗ thi thể đó về hỏa thiêu.

Sau khi nghe kết luận thu được, Ánh mắt Arthur càng lạnh hơn.

" Tấn công" Arthur cất giọng sắc lạnh

Không đợi bên Long rồng kịp phản ứng một đám Vampire đã nhảy ra từ các bụi cây tấn công Long rồng.

Lúc trước Long rồng cũng chưa từng chạm trán với Vampire nên phản ứng lại cũng hơi chật vật nhưng sau đó khi đã thích nghi với trận chiến, hai bên lao vào đánh giết nhau không ai dám để ra sơ hở.

Arthur tấn công Jason, Jason đành biến về hình dạng Long rồng để đối phó với hắn. Hắn tấn công cậu, thấy cậu chỉ né tránh không đánh lại, Arthur cười lạnh.

"Không tấn công mà chỉ né tránh cậu nghĩ có thể thoát được sao. Tôi sẽ không nương tay, tấn công đi"

Jason vẫn không nói gì, chật vật đỡ những đòn tấn công nhanh như chớp của Arthur.

Sau khi đánh nhau được hơn một tiếng thấy bên mình đang dần yếu thế, Jason cắn răng nói.

" Vampire không phải do chúng tôi giết"

Nghe thấy vậy Arthur vẫn không dừng lại đòn tấn công của mình, các chiêu thức tung ra càng nhanh hơn.

" Vết thương trí mạng của mấy Vampire bị giết đó đều do móng vuốt của Long rồng gây lên, Cậu bảo tôi tin các ngươi như thế nào" Arthur nhếch môi nói.

Nghe hắn nói vậy Jason không biết cảm xúc bây giờ của mình như thế nào, hắn không tin cậu, chua sót làm sao. Jason mím môi rồi tiếp tục né tránh đòn tấn công của Arthur, hai người đánh với nhau đến sau núi, không khí vẫn căng thẳng, không ai nhường ai.





Rồi động tác tiếp theo của Arthur nhanh như cắt lướt qua bả vai của Jason, tấn công bên phải cậu. Jason xoay người tránh né nhưng bị vướng vào cành cây, chút nữa thì đâm vào thân cây lao xuống vách núi, nhưng cậu đã được Arthur kéo lại. Cả người lại được bao bọc trong cái ôm quen thuộc, sau khi lấy lại thăng bằng cậu định vùng ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

Bỗng bên trên truyền đến một tiếng cười, Jason nhìn lên Arthur đưa tay nhéo chiếc mũi của cậu rồi nói.

"Bảo em đi theo tôi thì không nghe, thấy việc đối đầu với cả vampire và U linh không phải lựa chọn tốt chưa"

Jason hơi tủi thân muốn đẩy hắn ra, nhưng không được.

" Buông tay" Jason quát hắn

" Thật sự muốn buông tay" Arthur nói, ánh mắt trở lại sắc lạnh không chút độ ấm.

Nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy một lần nữa Jason không tự chủ được cảm thấy chua xót, tủi thân, cậu mím môi không nói lời nào.

Nhìn ánh mắt rũ xuống với đôi môi trắng bệch của cậu, Arthur không nỡ ôm chặt cậu vào lòng.

"Được rồi, theo tôi được không, tôi sẽ không để em chịu ủy khuất nữa. Cả bộ tộc của em nữa, chúng ta sẽ sống hòa bình. Vampire sẽ bảo vệ họ, không để U Linh lợi dụng nữa"

Lại nghe được lời nói đó lần nữa, Jason không hiểu sao trong lòng cậu có một sự xáo động lớn, lưỡng lự không rõ. Cậu không hiểu mình muốn gì nhưng cậu biết cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt xa lạ không chút độ ấm của Arthur một lần nào nữa. Cậu không muốn bị hắn xem là kẻ thù, không muốn bị hiểu lầm, càng không muốn bị xem như không quen biết, cảm giác vừa nãy cậu không muốn trải qua nó một lần nào nữa.

Thấy người trong lòng yên lặng, Arthur nâng cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Được chứ" Arthur nói.

Jason mím môi rồi khẽ gật đầu. Arthur đáy mắt tràn đầy ý cười rồi cúi xuống phủ kín đôi môi lạnh băng của Jason. Hai người ôm nhau một lúc rồi trở về chỗ Vampire và Long Rồng vẫn đang đánh nhau, thu dọn tàn cục một lần nữa.

Tại nhà Arthur

Jason được Arthur ôm vào trong lòng, hai người ngồi trên ban công nhìn ra phía bầu trời đêm với đầy những ánh sao lấp lánh.

"Gầy đi một vòng rồi"

Arthur chọc chọc chiếc eo nhỏ nhỏ của Jason cảm thán, bao giờ mới nuôi cho béo mập được đây. Jason đánh một cái vào bàn tay đang làm loạn trên eo mình. Rồi yên lặng nhìn xa xăm không biết nghĩ cái gì.

"Sao yên lặng như vậy, em đang nghĩ gì vậy" Arthur hôn một cái lên má Jason kéo áo lên cho cậu sợ cậu bị lạnh.

Thấy hành động đó của hắn, Jason không khỏi thấy buồn cười cậu đâu có yếu đuối như vậy.

"Cảm giác như một giấc mơ không thực tế" Jason tựa người vào lồng ngực cứng rắn của Arthur rồi nói ra suy nghĩ của mình.





Từ khi Long rồng kí hiệp ước với Vampire hai bên cùng hợp tác hỗ trợ lẫn nhau không ảnh hưởng đến lợi ích của nhau. Từ đó Vampire đã hỗ trợ họ rất nhiều, bọn họ không cần lo lắng sự tấn công bất chợt của U linh nữa. Bọ họ cũng được phổ biến kiến thức nhiều hơn, đã không còn có ý tưởng thống trị thế giới nữa. Bây giờ điều mà Long rồng cần chỉ là an cư lạc nghiệp.

Đội quân Vampire khi biết người thương của đội trưởng mình là vương của Long rồng thì cũng không có nhiều ác cảm với loài này nữa. Mà Long rồng bọn chúng còn biết biến hình, một đám Vampire vô cùng sùng bái mà chạy đến làm quen rồi giúp đỡ Long rồng dựng lại chỗ ở hỗ trợ bọn họ có cuộc sống sung túc hơn.

Đám Vampire cũng hy vọng có thể học được cách biến hình này của họ một chút, đằng nào cũng là người một nhà, khi nào còn hỗ trợ lẫn nhau, đúng là lúc trước không đánh nhau thì không thành bằng hữu. Như hiện tại là tốt rồi, sống chung hòa bình, mọi người đều vui, còn đám U linh thích đánh nhau đúng là không thể yêu thương được.

" Có tôi bên em rồi, từ giờ sẽ không để em chịu một chút ủy khuất nào nữa. U linh đang dùng Long rồng để giết người, chúng ta sẽ dần dần cứu những Long rồng bị bắt đó ra, được chứ" Arthur nói rồi xoa xoa mái tóc bị gió thổi bay của Jason.

"Umk" jason gật đầu rồi quay lại ôm chặt lấy Arthur, cảm giác mình thật may mắn khi gặp được hắn.

Còn về phần U linh sau khi việc hãm hại không thành công còn thúc đẩy cho Long rồng và Vampire hợp tác với nhau điều này làm cho Timmy muốn lật bàn một trận.