Ghi chú bé bé xinh xinh từ Vermiel: Bởi vì đại sư huynh, nhị sư huynh,… mình không biết đổi thế nào để hay, nên mình xem các anh như trong gia đình với Chu Ngạn và Ôn Nhu, gọi các anh là anh cả, anh hai,… nha.
Bệnh viện Đệ Nhất thuộc Đại học A.
“Nhanh nhanh nhanh!” Tổ trưởng Hạ Dương một bên vừa cho bánh mì vào miệng, một bên thúc giục: “Chạy nhanh lên, lát nữa không kịp thang máy bây giờ!”
Ôn Nhu mới ăn được một nửa ổ bánh mì, nghe tới đó liền bị sặc, suýt chút nữa thì bị nghẹn, Vu Tư Nhã vội vàng đưa bình nước cho cô, uống ừng ực mấy hớp nước mới nuốt miếng bánh mì xuống được.
Chỉ có Lưu Bình đang còn hơn nửa cái bánh kẹp thịt chưa kịp ăn, cậu ấy bị tổ trưởng trừng mắt liếc một cái, liền bỏ vào miệng nuốt.
Bốn người vội vội vàng vàng cuối cùng cũng đuổi kịp thang máy. Buổi sáng thứ hai vô cùng đông đúc, đặc biệt là khung giờ từ 7 giờ 30 đến 7 giờ 40, đông người đến nỗi thở thôi cũng khó khăn.
Cũng may Lưu Bình có dáng người to, chiếm rất nhiều diện tích, cướp cho bọn họ được chút không gian.
“Tầng 15, cảm ơn.” Hạ Dương nói một câu.
Ôn Nhu ngửa đầu nhìn cái biển trên tầng.
Tầng 15, Khoa ngoại Tiết niệu.
Học y học lâm sàng trong năm năm, bắt đầu từ nửa năm sau của năm thứ tư, liền lập tức bị luân chuyển để đi thực tập ở bệnh viện. Họ có thời gian ba tuần ở mỗi khoa, bốn người một tổ, tổ của họ có cô, Vu Tư Nhã, Hạ Dương và cả Lưu Bình.
Ôn Nhu nhìn quầng thâm dưới mắt của Lưu Bình, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hôm qua cậu thức đêm đọc sách không?”
Lưu Bình uể oải gật đầu, gục xuống nhìn mơ màng giống như sắp ngủ: “Hai chúng ta ở trong một nhóm đó, cậu phải giúp mình.”
Vu Tư Nhã và Hạ Dương là định hướng sinh [1], tức là trong lúc học đại học đã đăng ký xong chỗ làm việc. Còn cô và Lưu Bình là sinh viên học năm năm như bình thường, 90% người tốt nghiệp khoá chính quy đều muốn học cao học.
[1]: Sinh viên được hỗ trợ.
Ôn Nhu đang trong thời gian bảo vệ nghiên cứu nên khá thoải mái, nhưng Lưu Bình lại đang muốn thi lên thạc sĩ. Ban ngày cậu ấy phải thực tập ở khoa, tối về còn muốn ôn tập thêm, có đôi khi ở trong khoa không có việc gấp hay nếu hôm đó giáo sư thấy vui, thì họ sẽ được về ôn bài sớm. Xét cho cùng thì bệnh viện trực thuộc rất lớn, giáo sư lâm sàng cũng bước từ đó ra, vậy nên vẫn khá quan tâm đến sinh viên.
Trước kia ở khoa ngoại Lồng ngực, Ôn Nhu cũng giúp Lưu Bình không ít lần. Dù sao họ cũng chỉ là thực tập sinh, việc có thể làm không nhiều, đơn giản chỉ là viết quá trình mắc bệnh của bệnh nhân, đi theo phẫu thuật cho tên côn đồ, còn không nữa thì thay băng hoặc rút ống nội khí quản là chủ yếu, những việc quan trọng hơn thì không có.
Ôn Nhu mím môi xong rồi bĩu môi, nói: “Lần này là khoa ngoại Tiết niệu.”
Lưu Bình thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Thang máy “ting” một tiếng, ý báo đã đến nơi. Bốn người cùng đi ra, Ôn Nhu và Lưu Bình đi phía sau, Lưu Bình phản ứng chậm hơn, ngoài ý muốn nhìn Ôn Nhu hỏi: “Cậu không chịu nổi mấy cái này sao? Nhìn không giống cậu nha!”
Lưu Bình hất cằm, chỉ vào Vu Tư Nhã ở phía trước, rồi quay qua làm mặt quỷ với Ôn Nhu: “Mình thấy ngày thường hai cậu cũng có lái xe, xem ra cũng sắp bay khỏi Trái Đất được rồi đó.”
Ôn Nhu trừng mắt nhìn cậu ấy, không thèm trả lời.
Lá gan của Vu Tư Nhã rất lớn. Ngày thường học rộng hiểu nhiều, từ tiểu thuyết, phim ảnh, game đến manga, anime gì đó đều xem hết, nói chuyện không kiêng nể ai, kích động lên thì có thể so với chiếc xe đang chạy mấy trăm cây số một giờ.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên vào phòng khám, nhưng ít nhiều vẫn có chút sợ sệt, đặc biệt là khi ở Khoa ngoại Tiết niệu, nơi có nhiều bệnh nhân nam thế này. Ôn Nhu hơi sợ, cô có thể bình tĩnh đặt ống dẫn tiểu cho bệnh nhân được gây mê trong phòng phẫu thuật, nhưng nếu đang ở trạng thái tỉnh táo, cô cảm thấy chính mình có chút không chịu nổi.
Ôn Nhu thở dài, chuyện này cô không có cách nào để nói ra. Thầy đã nói rồi, ngất do sợ máu hay kim đều là do ít thấy, nhìn nhiều sẽ đỡ, kiểu giống như cô, nói ra không chừng sẽ bị người ta cảm thấy đang ra vẻ, chỉ có thể từ từ khắc phục.
Tối hôm qua tưởng tượng hôm nay phải đến Khoa ngoại Tiết niệu, làm cả đêm cô ngủ không ngon giấc.
Có thể nhìn ra sắc mặt cô không tốt lắm, Lưu Bình vỗ vai cô, nói: “Không có sao đâu, nếu cậu không muốn động vào, vậy mình làm là được. Dù sao sau này cậu cũng không làm ở đây, không có vấn đề gì đâu.”
Ôn Nhu không lên tiếng.
8 giờ sáng mỗi ngày sẽ là lúc giao ban của Khoa ngoại Tiết niệu. Lúc bọn Ôn Nhu đi đến, chủ nhiệm Triệu vừa ngồi xuống, thấy bốn gương mặt xa lạ của họ thì có hơi bất ngờ.
Hạ Dương vội báo cáo: “Chúng tôi đến thực tập ạ.”
Chủ nhiệm Triệu vừa nghe đã hiểu, gật đầu: “Luân chuyển đến đây phải không?”
“Vâng ạ.”
Chủ nhiệm Triệu thoạt nhìn có chút nghiêm túc, không cười lấy một cái, ánh mắt lướt qua từng người bọn họ, cũng không nói gì thêm mà chỉ dặn dò một câu: “Đi theo học thật tốt.” Những cái khác thì không có.
Sau khi hoàn thành việc giao ban, mọi người đứng lên, đang định đi kiểm tra phòng thì cửa phòng họp bị kéo ra, chủ nhiệm Triệu nhìn người mới đến, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:
“Chu Ngạn? Cậu đến rồi sao? Tôi còn tưởng hôm nay cậu không đến.”
Nói xong lại xua tay với những người còn lại nói: “Các cậu đi kiểm tra phòng trước đi.”
“Bốn người thực tập các cậu, đi theo ba người họ là được.”
Các chủ nhiệm của khoa khác cũng ở lại, đây chắc là cuộc gặp giữa các boss, bốn đứa trẻ trâu như Ôn Nhu đương nhiên không dám nấn ná, cầm theo quyển sổ nhỏ ra ngoài cùng đám đông.
Lúc ra ngoài thì có ngang qua vị “bác sĩ Chu” vừa bước vào, Ôn Nhu trộm nhìn một cái. Người này cao khoảng một mét tám, mang một chiếc khẩu trang màu lam nhạt nên không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ thấy lông mi dài rủ xuống, không chỉ dài mà còn rất dày, ở đó có một lớp bụi màu xanh xám bám lên.
Nghiêm túc, hướng nội, không cười lấy lệ, đây là cảm giác đầu tiên của Ôn Nhu.
Bỗng dưng, người nọ quét mắt qua đây, vừa đúng lúc thấy được ánh mắt nhìn lén của Ôn Nhu. Cô sợ đến nỗi trong đầu trống rỗng, vội thu lại ánh nhìn, cúi gầm mặt, chạy nhanh ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa văn phòng, Vu Tư Nhã lập tức sáp lại gần cô, vẻ mặt kích động mà nói:
“Ôn Nhu! Cậu nhìn thấy không? Soái ca, soái ca, soái ca á!”
“Chỗ nào thế?” Khuôn mặt của Ôn Nhu tràn ngập vẻ bối rối. Không phải đều là mặc áo blouse trắng, đi đi lại lại khắp nơi, ở cùng người nhà bệnh nhân sao, cô ấy nhìn chỗ nào thấy anh ấy đẹp trai thế?
Vu Tư Nhã âm thầm nhéo cô một cái rồi bĩu môi nói: “Cậu không thấy người vừa mới vào sao? Đẹp trai dã man!”
Ôn Nhu nói chậm rì: “Cậu nói thầy Chu vừa mới vào phải không?”
“Đúng rồi.” Vu Tư Nhã: “Nếu không thì còn ai vào đây nữa chứ?”
Ôn Nhu không biết nên nói cái gì mới đúng, lập tức nhìn thoáng qua, người ta còn đang đeo khẩu trang kia mà, Vu Tư Nhã không hổ danh có hoả nhãn kim tinh.
Vu Tư Nhã liếc cô một cái, ngón trỏ và ngón cái cong lại, đưa lên mắt mình, sau đó đưa lên mắt Ôn Nhu, đắc ý nói:
“Dựa vào đôi mắt nhìn qua nhiều người đàn ông của mình, chắc chắn đó là một soái ca! Không thể sai được!”
Ôn Nhu giơ ngón tay cái lên, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cậu lợi hại nhất!”
Mới vừa nói xong, Hạ Dương ở đằng trước hô lên: “Vu Tư Nhã, cậu làm gì đó! Còn không mau lại đây!”
Vu Tư Nhã trợn trắng mắt.
Ôn Nhu cũng không dây dưa, liền đi đến bên cạnh Lưu Bình: “Chúng ta đi theo hai anh này, họ đi theo anh gầy gầy kia sao?”
Lưu Bình gật đầu: “Người gầy gầy kia là anh cả, còn hai người chúng ta đi theo, người mũm mĩm là anh hai, còn hơi gầy một chút là anh ba.”
Không đợi Ôn Nhu mở miệng, Lưu Bình lại tiếp tục nói: “Thầy chúng ta là Phó chủ nhiệm Chu.”
“Ai?” Ôn Nhu nhíu mày.
Lưu Bình giải thích cho cô: “Là người đi vào lúc chúng ta đi ra đó, Chu Ngạn, Phó chủ nhiệm Chu, nghe nói năm nay vừa được đề bạt.”
“26 tuổi! Tiến sĩ! Vừa về nước!” Lưu Bình nói một câu, mắt lại sáng thêm một ít: “Có ngầu không cơ chứ?”
Ôn Nhu xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói oang oang của Lưu Bình làm lỗ tai cô bị ù.
“Nghe nói kỹ thuật lâm sàng rất cao, mảng nghiên cứu khoa học lại càng giỏi hơn.” Lưu Bình ra hiệu bằng mắt cho cô: “Cậu có cơ hội thì đi theo học đi nghe chưa, có nghe không, cơ hội ngàn vàng khó có được, hiểu không?”
Ôn Nhu lơ đãng nói “ừ ừ” hai tiếng. Mới chỉ đi qua mấy giường mà toàn là những bệnh nhân có tinh hoàn bị sưng to, còn có người không biết có phải do bị va chạm không mà toàn bộ bị ứ máu, tím ngắt. Tất cả đều nằm ở đây, vừa nãy cô đã cố hết sức, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì làm gì còn tâm tư để mà nghe Lưu Bình nói nữa.
Nếu vậy những lần kiểm tra phòng sau này, cô đứng ở cửa thôi? Ôn Nhu nghĩ trong lòng, dù gì cũng không có ảnh hưởng quá lớn, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là viết hồ sơ bệnh lý và làm tay sai trong mấy ca phẫu thuật, không xem chắc cũng không sao phải không?
(Lưu ý nhẹ: Nếu bạn đang đọc truyện này ở web nào đấy mà không phải wordpress chính chủ tên Aplisevi’s peaches garden thì bản bạn đang đọc là bản bị thiếu nội dung nha)
——
Văn phòng.
“Không phải cậu vừa về vào tối hôm qua sao? Thật ra hôm nay cậu không cần vội đi đến đây, ở nhà nghỉ ngơi một chút cũng được.” Chủ nhiệm Triệu nhìn Chu Ngạn nói.
Chu Ngạn gỡ khẩu trang ra, lộ ra một gương mặt anh tuấn, sạch sẽ, tiếp đó nhìn chủ nhiệm Triệu cười như không cười nói: “Không phải chị gọi điện giục tôi nhanh nhanh trở về sao?”
Chủ nhiệm Triệu cười ha ha không nói câu nào.
“Bệnh nhân được phẫu thuật vào tuần trước sao rồi?” Chu Ngạn rót một ly nước, uống một ngụm rồi hỏi.
“Khá tốt.” Chủ nhiệm Triệu cười: “Tôi nói hôm nay sẽ làm giấy cho anh ấy xuất viện, nhưng anh ấy nằng nặc chờ cậu về, anh ấy và vợ muốn gặp tận mặt cậu trước khi đi.”
Chu Ngạn nhìn chủ nhiệm với vẻ bất đắc dĩ, tuổi đã cao mà còn như vậy.
Chủ nhiệm Triệu: “Chà, có phải cậu đã giải quyết được chuyện lớn trong đời của anh ta rồi có phải không?”
Mấy chủ nhiệm còn lại cũng bật cười theo, nhưng thật ra không ai trêu chọc Chu Ngạn.
Sau khi thảo luận xong chuyện quan trọng cần giải quyết và mục tiêu, kế hoạch cho tương lai, Chu Ngạn lập tức đứng dậy đi về văn phòng, đột nhiên bị chủ nhiệm Triệu gọi lại: “Còn có chuyện này nữa.”
“Hôm nay có bốn người đến thực tập, tôi cho nhóm Tiểu Bắc dẫn theo, cậu xem xem rồi sắp xếp một chút. Hai tuần tới tôi phải đi công tác, có chuyện gì thì cứ điện thoại cho tôi.”
Chu Ngạn nhíu mày: “Thực tập sinh?” Từ khi nào thực tập sinh cũng đến lượt cậu ta quản vậy chứ? Lão già này có phải hơi quá phận rồi không?
Chủ nhiệm Triệu vỗ vai anh: “Trước kia là Diệp Lam quản, gần đây không phải cô ấy về nhà ở cữ rồi sao? Cậu tạm thời quản đi, không có nhiều việc đâu, để họ làm ít việc vặt là được.”
Chu Ngạn nghe vậy, dựa người ra phía sau, lười biếng nói:
“Mặc kệ đi.”
Chuyện anh không thích nhất là dẫn theo thực tập sinh, kiến thức ít mà xảy ra nhiều chuyện, còn phải đối phó với việc các lãnh đạo xuống kiểm tra, quá phiền phức, anh không đủ kiên nhẫn để đi quản mấy cái này.
“Không được mấy ngày đâu.” Chủ nhiệm Triệu vỗ ngực đảm bảo với anh: “Đợi Diệp Lam quay về thì chuyện này vẫn do cô ấy quản, được không? Được chứ?”
Thật lâu sau,
Chu Ngạn “ừ” một tiếng, trở về văn phòng của mình.
——
Vất vả lắm mới đi kiểm tra hết các phòng, vừa định uống miếng nước, lại bị ba đàn anh kêu đi gặp Phó chủ nhiệm Chu.
“Chào thầy Chu!” Bốn người vào văn phòng, đứng xếp hàng ngay ngắn.
Không biết có phải vì lúc nãy nhìn lén bị bắt được mà Ôn Nhu bỗng nhiên thấy chột dạ, chỉ thu tầm mắt lại không nói câu nào.
Chu Ngạn liếc mắt nhìn lướt qua một cái, hất cằm lên nói: “Tên.”
Ôn Nhu không nhịn được lại liếc trộm một cái. Nghĩ thầm vị thầy Chu này đúng thật tích chữ như tích vàng, giống như nói nhiều thêm một chữ sẽ bị kiệt sức, đến ra lệnh mà còn phải nói lời ít ý nhiều như vậy.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà luôn cảm thấy tầm mắt của thầy Chu đang hướng về cô. Ôn Nhu nuốt nước bọt, chỉ mong không bị thầy để ý.
Hạ Dương đứng lên trước: “Chào thầy Chu, tôi tên Hạ Dương, là định hướng sinh học y học lâm sàng năm năm, năm nay tôi……”
Lưu Bình nói theo: “Chào thầy Chu, tôi tên Lưu Bình, là……”
Lần này Chu Ngạn dứt khoát không trả lời, trực tiếp điểm danh Vu Tư Nhã: “Cô.”
Tính tình không được tốt lắm, Ôn Nhu nói thầm trong bụng.
Hai người liên tiếp bị sặc nên thành thật hơn không ít. Vu Tư Nhã cẩn thận đứng lên, cười nói:
“Chào thầy Chu, tôi tên Vu Tư Nhã.”
Chu Ngạn gật đầu, mắt chuyển sang người Ôn Nhu, không đợi anh mở miệng, Ôn Nhu lập tức đứng dậy:
“Ôn Nhu.”
“Ôn Nhu?” Chu Ngạn nhìn cô mười giây, môi cong lên, vẫn chưa trả lời lại.
Ôn Nhu mím môi, bỗng thấy nụ cười tươi trên mặt thầy Chu có chút mỉa mai, giống như có ý nói tên không giống người.
Cô cũng cảm thấy anh không xứng với cái danh boss.
“Được.” Chu Ngạn uống ngụm trà, chuyển hướng sang màn hình máy tính, “Không có việc gì thì đừng đến tìm tôi, có việc thì……” Anh dừng lại, nhìn Tiểu Bắc đang ngồi trên sô pha: “Tìm nhóm Tiểu Bắc là được.”
Nói ngắn gọn,
Có việc đừng tìm tôi, không có việc gì thì càng không cần tìm tôi.
Ôn Nhu bĩu môi, trùng hợp thật, bọn họ cũng muốn như vậy.
“Nhớ chưa?” Chu Ngạn nhìn cô gái nhỏ mặc áo blouse trắng đứng ở ngoài, cố ý hỏi một câu: “Ôn Nhu?”
Ôn Nhu hồi hộp trong lòng, vội trả lời:
“Đã nhớ rồi.”
Ra khỏi văn phòng, cô thở dài một hơi, có cảm giác đang bị thầy đề ý, chỉ mong sao ba tuần thực tập này sẽ thuận lợi một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:
Mở hố mới, cầu người sưu tầm ~
Chu Ngạn: Có việc hay không việc cũng đừng đến tìm tôi, nhớ chưa?