“Chu… Chu… anh Chu.” Ôn Nhu nói lắp bắp: “Anh anh anh…… anh anh.” Sao anh không đi thang máy thế!!!
Trong đầu nghĩ ra trăm ngàn lý do, cuối cùng Ôn Nhu cũng không đủ can đảm để nói dối trước mặt đàn anh Chu.
Chu Ngạn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, làm cô sợ hãi trong lòng. Trong một lúc dũng cảm bộc phát, cô nhắm mắt lại, rướn cổ, tỏ vẻ vì đại nghĩa diệt thân.
“Anh Chu, anh đánh tôi đi!”
Chuyện thành ra như bây giờ cô cũng không biết giải thích như thế nào, nếu đàn anh Chu tức quá thì đánh cô một trận cũng được.
Đánh cô?
Chu Ngạn hừ một tiếng, cắn chặt răng, anh hận không thể bóp chết cô! Đáng thương cái cứt chó, gì mà tủi thân sau khi bị người khác hiểu lầm, nước mắt rơi như mưa, mọi người ra xem xem có không!
Mắt anh thật sự bị mù rồi nên mới tin!
“Tôi không làm được mấy chuyện như đánh nữ giới.” Bị anh nhìn, hàng mi dài của cô run lẩy bẩy, Chu Ngạn lạnh lùng nói: “Càng không làm được chuyện mắng chửi, nói bậy sau lưng người ta!”
Ôn Nhu mở mắt ra, mím môi, dù sao cũng đã mắng, bất chấp tất cả là được, cô lẩm bẩm: “Cái này cũng không tính là nói bậy được.” Đều là lời thật lòng hết! Chỉ là có thêm chút cái nhìn chủ quan với cảm tính thôi.
Chu Ngạn thấy mình sớm muộn gì cũng bị tức chết, gân xanh trên trán và mu bàn tay nổi hết lên. Cuối cùng anh cũng nhịn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu.
Ôn Nhu lập tức thở nhẹ ra, cô nhìn theo bóng lưng của Chu Ngạn, ghé đầu vào ngay góc lan can can cầu thang nói lớn:
“Anh Chu! Anh thật tốt!” Bỗng dưng cô còn chưa yên tâm, nói đệm thêm một câu: “Tôi nói thật đó! Không lừa anh đâu!!!”
“Bùm ——”
Không biết là ai đã đụng vào tường hay lan can, Ôn Nhu hoảng hồn chạy xuống hỏi:
“Anh Chu, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao!” Chu Ngạn nhìn người chạy theo anh xuống dưới, cắn răng đuổi khéo: “Cô nhanh đi về đi!”
Ôn Nhu vừa nghe xong cũng không biết nên khen đàn anh Chu là người vô cùng tốt, hay là anh không muốn so đo với cô nữa, chắc là lười so đo với cô rồi.
Đáng tiếc,
Mắt Ôn Nhu cong cong, ngọt giọng đáp: “Cảm ơn anh Chu đã quan tâm!” Cô là người lòng dạ khá hẹp hòi, ai kêu đàn anh Chu khinh thường cô chứ?
Cũng vừa lắm!
Quan tâm? Chu Ngạn bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, anh thầm nghĩ không biết khi nào kỳ thực tập mới kết thúc để tiễn vong con nhóc này được hả trời!
——
Thứ năm, ngày kiểm tra phòng, bình yên vô sự.
Ôn Nhu im lặng đi theo phía sau tổ, đàn anh Chu cũng không bắt cô đứng ra diễn trò một mình, ngay cả khi kết thúc buổi kiểm tra phòng cũng không gọi cô vào văn phòng mắng cho một trận.
Lưu Bình khá bát ngờ về chuyện này, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
“Hôm nay sao anh Chu không tìm cậu thế?”
Ngày thường kiểm tra phòng xong cô đều sẽ bị gọi vào văn phòng, nhưng sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
Ôn Nhu trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: “Cậu mong mình bị ăn mắng lắm hả?”
“Đâu có đâu.” Lưu Bình cười nói: “Chẳng phải mình chỉ thuận miệng hỏi thôi sao?”
Lưu Bình nhìn máy tính: “Ca phẫu thuật hôm qua xong có trễ lắm không? Ở cùng anh Chu có cảm giác gì thế? Có phải tiến trình phẫu thuật nhanh lắm không?”
Ôn Nhu dừng lại, khoé miệng không kiềm được nhếch lên: “Đúng thật là rất nhanh.”
“Cậu cười cái gì?” Lưu Bình nhìn cô một một cách kỳ lạ: “Giải phẫu chung vui thế cơ à?”
Ôn Nhu cúi thấp đầu, vội làm bộ sửa sang lại bệnh án, lắc đầu trả lời: “Không mà, mình có cười đâu.” Cô chỉ thấy sảng khoái khi hòa được một ván thôi.
“Có chuyện gì à?” Lưu Bình càng tò mò hơn: “Có phải anh ấy khen cậu không?”
Ôn Nhu ngẩng đầu, liếc thấy Chu Ngạn đang đi vào, cô chớp chớp mắt, cao giọng khen anh:
“Ngày hôm qua đàn anh Chu vô cùng lợi hại! Giải phẫu vừa giỏi vừa nhanh!” Cô ngừng vài giây rồi bổ sung vào thêm: “Tính tình còn tốt hơn nữa cơ!!!”
Chu Ngạn cảm thấy dây thần kinh giữa mày mình đang nhảy tăng tăng, không biết có phải là tưởng tượng hay không, nhưng anh luôn thấy câu này của Ôn Nhu giống như cố ý để anh nghe.
“Cậu làm gì thế?” Lưu Bình càng thêm khó hiểu, nhìn Ôn Nhu giống như cô là người hành tinh khác: “Cậu uống lộn thuốc à, trước kia dạy cậu khen có hai câu thôi mà mãi không được, sao bây giờ lại chợt nói ngọt xớt thế, chuyện gì xảy ra rồi?”
Ôn Nhu trộm liếc một cái, thấy đúng lúc Chu Ngạn đang định ra ngoài, cô xua xua tay đáp: “Không có gì đâu, đây đều là lời thật lòng thôi.”
Đúng thật là cô chẳng có cái tài nói lời hay vuốt mông ngựa.
Thế nhưng kiểu này cô vẫn làm được, mắt Ôn Nhu cong cong, mừng thầm trong bụng.
“Cậu làm gì thế?” Lưu Bình: “Cười như được mùa ấy.” Nói đi cũng phải nói lại: “Không phải thích đàn anh Chu rồi đấy chứ?”
Ngoài cửa, Chu Ngạn quên lấy đồ nên xoay người trở về, nghe thấy giọng oang oang của Lưu Bình, tay anh run lên, đột nhiên có cảm giác xấu hổ không thôi.
Cậu ấy đã thốt ra lời này thì sao anh còn đi lấy đồ được chứ? Ngay sau đó anh liền nhíu mày, Ôn Nhu thích anh? Ha ha! Tối hôm qua lúc đứng ở trước cửa sổ trong góc khuất mắng anh nét mặt vẫn còn phấn chấn lắm, đến giờ anh vẫn nhớ rõ mồn một kia kìa!!!
Ôn Nhu chớp mắt, cười hì hì nói: “Đúng vậy, mình rất thích đàn anh Chu.” Thích dáng vẻ anh Chu bị cô chọc tức chết, ngượng ngùng phát hỏa!
Người trong văn phòng không được tính là nhiều, nhưng cũng có các đàn anh khác ở đó. Mọi người vừa nghe đến đây đều bật cười, có người trêu chọc cô:
“Ôn Nhu, vậy em cố gắng một chút nha, anh Chu đã sắp 30 rồi, năm tháng không chờ đợi đâu! Đoán chừng qua không bao lâu nữa người ta phải kết hôn đấy nha.”
“30?” Ôn Nhu cố ý kinh ngạc che miệng: “Quỷ thần ơi nhìn không ra luôn á!” Nói xong cô chớp mắt nhìn Lưu Bình: “Cậu nói có phải không?” Cô còn nhớ lúc trước Lưu Bình khen đàn anh Chu có nét mặt giống Phan An.
“Đúng vậy.” Lưu Bình đầu sắt ngu ngơ: “Thật không giống, nhìn bề ngoài anh ấy có lớn hơn chúng ta bao nhiêu đâu nhỉ?”
“Cố lên nghen!” Những người khác bắt chước chọc cô: “Ai mà nói chắc được tương lai chứ hả? Anh Chu kết hôn sớm một chút là chúng ta có cơ hội rồi còn gì, ha ha ha!”
Ôn Nhu nghe xong liền biết mọi người đang đùa, nên cô cười nói hùa theo:
“Nhất định nhất định, các đàn anh phải nói tốt giúp em đó nha, kèo này trúng em sẽ mời mọi người ăn cơm!”
Mọi người cười vang.
Chu Ngạn đứng ngoài cửa siết chặt cái ly, anh rõ ràng không ở trong đó nhưng lại thấy mặt nóng lên. Anh nghiến răng nhìn cô gái cười tươi rói đằng kia, gương mặt ấy không hề sót lại một chút dáng vẻ nào về một Ôn Nhu nhát gan sợ phiền phức của ngày hôm qua, làm trong lòng anh bực bội không thôi.
Đường đường là con gái con đứa, cả ngày tranh thủ thời gian để học tập, toàn lo đầu óc vàonhững chuyện viển vông!
Không có chí tiến thủ!
Lưu Bình trợn to mắt nhìn Ôn Nhu, rồi kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Cậu thật sự thích anh Chu đó sao? Không phải chứ? Không phải cậu nói anh ấy hay mắng cậu sao? Hay là dù vậy cậu vẫn thích? Có phải cậu bị hội chứng Stockholm rồi không?”
Ôn Nhu tỏ vẻ cạn lời, Lưu Bình này không biết có phải mù rồi không mà nhìn ra cô thích đàn anh Chu thế? Cậu ấy không thấy mọi người chỉ đùa thôi à?
“Cậu mới bị hội chứng Stockholm đó!” Ôn Nhu trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, tối hôm qua cô còn đứng chửi người ta sml ngay trước mặt cơ mà!
“Vậy cậu…” Lưu Bình càng không hiểu, vuốt cằm suy tư: “Có phải con gái các cậu không thích con trai quá khô khan, dịu dàng, chỉ thích mấy tên bad boy chơi qua đường hoặc làm mình làm mẩy với mình phải không?”
Cậu ấy cho rằng con gái khi còn bé mới thích kiểu như vậy, chẳng lẽ gu bây giờ cũng là như thế sao? Có thật là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu không?
Ôn Nhu nhìn cậu ấy, nói thật lòng mình: “Xem mặt mũi như nào đã.” Nói xong cô liền quay về bàn ngồi: “Nhanh lên, mình còn nhiều việc chưa làm xong đây.”
“Ấy, đợi đợi đợi xíu đã.” Lưu Bình giữ chặt cô, có hơi ngượng ngùng nói: “Cái đó, mình nói cái này cho cậu nghe, cái kia, cái kia…”
“Cái gì?” Ôn Nhu nhíu mày: “Cậu nói thẳng đi.”
Lưu Bình nuốt nước bọt: “Mình thích một bạn nữ học cùng năm với chúng ta, lúc trước mình đối xử rất tốt với cậu ấy mà chẳng nên cơm cháo gì cả. Cậu nói xem có phải mình nên đổi phong cách rồi thử lại lần nữa không?”
Bỗng nhiên Ôn Nhu cảm thấy có điềm không lành: “…… Phong cách nào cơ?”
“Giống như cách anh Chu đối với cậu vậy á!” Mặt Lưu Bình hiện lên vẻ hưng phấn thấy rõ: “Cậu xem, bây giờ cậu rất thích anh Chu, trước kia nói một câu khen anh ấy cậu cũng không biết, mới mấy ngày cậu đã muốn gả cho người ta luôn rồi. Mình cũng thử xem sao, chỉ cần cao ngạo lạnh lùng một chút, không khen ngợi lúc cô ấy làm việc, cậu thấy thế nào?”
Ôn Nhu nhìn thật sâu vào mắt cậu ấy, trả lời chậm rì rì: “…… Có thể thử xem sao.”
Bạn học nữ kia thích phong cách nào thì cô không biết, nhưng cô biết, cô thích kiểu người dịu dàng, ấm áp.
Không sai, cô thích chính bản thân mình! (*)
(*) Ôn Nhu (温柔) nghĩa là dịu dàng, ấm áp.
——
Hậu quả của việc đùa giỡn mà không chịu giải thích rõ ràng là…
Tự vác đá đập vào chân mình.
Buổi chiều hôm nay có hai ca phẫu thuật, đều do Chu Ngạn đảm nhiệm. Vốn dĩ Ôn Nhu không cần phải đi theo, nhưng Lưu Bình lại làm mặt quỷ với cô, còn dương dương tự đắc:
“Mình nhường cơ hội này cho cậu, cậu đi theo anh Chu nhiều để học thêm kỹ năng nghe chưa?” Nhân tiện vun đắp tình cảm.
Ôn Nhu không nói nổi nữa, làm phẫu thuật thì có mà vun đắp tình cảm với các cụ, vào phòng mổ là hồi hộp muốn xỉu ngang rồi, còn đâu hơi sức để mà nghĩ này nghĩ nọ.
“Tối mình còn phải trực ban nữa.” Ôn Nhu nhẫn nại giải thích với cậu ấy: “Nếu tiếp hai ca này thì tới tối mình chịu không nổi.”
“Anh cả đồng ý rồi?” Lưu Bình nghiêng đầu, nhịn không được cảm thán: “Ôn Nhu, mình không nên gọi cậu là học bá nữa rồi, phải kêu cậu là trùm tiền, cậu là con ma cuồng kiếm tiền đó hả!”
Ôn Nhu lười nói tiếp với cậu ấy: “Tóm lại hai ca này mình không đi, cậu đi đi.”
Đang nói, Chu Ngạn đi đến nhìn anh cả: “Tiểu Bắc, bên phòng phẫu thuật gọi nói đã chuẩn bị xong, cậu đưa bệnh nhân xuống đi.” Nói xong anh nhìn Ôn Nhu và Lưu Bình: “Một người đi theo.”
Lưu Bình lập tức cướp lời: “Ôn Nhu muốn đi ạ!”
Ôn Nhu nhắm hai mắt lại, Lưu Bình, cậu có biết sao cậu bị rớt môn không? IQ này của cậu không rớt môn thì mình chết đi cho rồi!
“Ôn Nhu muốn đ ạ!” Lưu Bình lớn tiếng nói.
Chu Ngạn im lặng vài phút rồi mới gật đầu: “Cô đi với tôi luôn đi.”
Ôn Nhu: “…… Vâng.” Cô quay đầu nhìn Lưu Bình, hung tợn làm khẩu hình, hai chúng ta tuyệt giao!
Mình là đang giúp cậu! Lưu Bình cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại, nắm chắc cơ hội!
Ôn Nhu không muốn nói gì nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Chu Ngạn đến thang máy chuyên dụng đến phòng giải phẫu. Cũng may năng lực tự điều chỉnh của cô mạnh, ra khỏi cửa văn phòng là đã ổn định được trạng thái.
Mỗi thang máy đều sẽ có một nhân viên công tác phụ trách ấn nút, chờ đến khi bọn họ vào hết, dì ấy mới cười hỏi:
“Thầy Chu, hôm nay phẫu thuật à, mấy ca thế?”
Chu Ngạn cười cười: “Hai ca ạ.”
“Chậc chậc, thầy Chu vất vả quá ha.” Dì bấm thang máy nhìn anh: “Chắc thầy vẫn còn chưa có đối tượng phải không?”
Vốn dĩ Chu Ngạn còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng anh vừa nghe thấy câu này liền mở to mắt “Vâng” một tiếng, đồng thời cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của người đối diện nên bầu không khí không được tự nhiên lại nổi lên.
“Nên tìm đối tượng rồi.” Dì ấy dùng mặt nghiêm túc nhìn Chu Ngạn: “Thầy Chu có vẻ ngoài đẹp, công việc cũng ổn định, tôi nhớ nhà cậu làm kinh doanh, điều kiện gia đình rất tốt, phải sớm tìm đối tượng đó.” Dì ấy nói xong còn nhìn Ôn Nhu: “Cô nói có phải không?”
Dì ấy thở dài: “Nghề bác sĩ không tốt lắm, thời gian bị lãng phí nhiều quá, trình độ cao, bằng cấp giỏi, học tùy tiện vài thứ cũng đã tốn mấy năm cuộc đời rồi, có phải không? Hơn nữa không có thời gian để tìm đối tượng mà yêu đương, mọi người xem bác sĩ bệnh viện chúng ta toàn là…”
Ôn Nhu nén cười, gật đầu. Bác sĩ nam còn độc thân trong bệnh viện này giống như bánh trái trong mắt các dì các mẹ, họ hận không thể dâng con gái nhà mình đến tận cửa.
Nên vậy đừng nhắc đến đàn anh Chu, kiểu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai sáng lạn, ngay cả bối cảnh gia đình cũng hỏi thăm ra được, đoán chừng đã nói trước mặt đàn anh Chu không ít lần.
Nghĩ ra như vậy, nhưng Ôn Nhu vẫn thấy lạ, theo lý mà nói thì đàn anh Chu không nên độc thân mới phải. Nhìn nhan sắc này đi, tuy đang đeo khẩu trang khử khuẩn nhưng cũng có thể thấy loáng thoáng ngũ quan tuyệt đối không kém cạnh ai, không biết có phải do thang máy kín gió quá không mà trán đã ướt mồ hôi, làm lộ ra làn da trắng nõn, lông mày hơi nhíu lại.
Chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh như mực, không có một chút màu khác, đây chắc chắn được xưng là cặp mắt đẹp khó tìm.
Ôn Nhu quan sát kỹ lưỡng, bỗng nhiên phát hiện……
Đàn anh Chu thật sự rất tuấn tú! Đeo khẩu trang vẫn rất đẹp trai!
Bên cạnh có ánh mắt quá nóng bỏng của cô gái nhỏ, Chu Ngạn càng thấy không tự nhiên, anh nhìn số hiện trên màn hình thang máy, sao còn chưa đến tầng phẫu thuật vậy chứ?
Cuối cùng cũng không thể nhịn nữa, anh gỡ khẩu trang xuống, nhưng chưa đợi anh mở miệng, Ôn Nhu chợt thốt lên:
“Anh Chu, tôi thấy anh đeo khẩu trang vô cùng đẹp trai!”
Có lẽ do đã cùng nhau làm phẫu thuật, rồi trải qua chuyện tối hôm qua nên lá gan của Ôn Nhu lớn ra không ít, hai mắt cô lấp lánh nhìn anh: “Thật sự rất tuấn tú!” Chỉ cần không mở miệng mắng cô, thì cô sẽ cảm thấy anh càng giống soái ca hơn!
Giữa mày Chu Ngạn giật tưng tưng, anh đi nhanh ra ngoài, thầm nghĩ cô nhanh thực tập xong rồi cút đi! Cả ngày chỉ biết tưởng tượng chuyện không thể!