Xin Chào, Chồng Trước

Chương 33: Không còn gì để nói



Tâm sự nho nhỏ: Tui mới nhận được 1 e bìa siu xinh cả nhà ạ.

E bìa xinh xẻo đến từ page Phường Hoan Ca nên:

Chương này mình dành tặng cho b admin và b edit bìa của page nha.

Cảm ơn rất nhiều 😘😘😘. Mình ưng e bìa lắm luôn á. 😍

***

Edit + Beta: Tris

Hiện tại cô đang cần tiền gấp nên phải có cái này cô mới ra điều kiện với Trình An được. Không phải cô ta còn có một người bạn trai sao? Mấy ông lão kia mới không rảnh để chơi mấy trò tình cảm ấu trĩ này, cho nên vì giấu diếm chắc chắn cô ta sẽ thỏa hiệp.

Còn có chuyện ở công ty cũ, cô hy vọng Trình An vĩnh viễn câm miệng, đừng nói gì cả. Cô không nghĩ tới việc đã đổi thành phố, vào một công ty nhà như này rồi còn gặp phải người quen cũ!

__________

Tiểu Giang với chị Hạ đều biết đồ ăn nơi này giá cả đắt đỏ nên chỉ chọn vài món giá hợp lý mà thôi nhưng Tiêu Tiêu thì không như thế, cô cố ý muốn thử xem Trình An lấy được bao nhiêu lợi ích, lúc gọi món đều chọn những thứ đắt nhất. Một bên gọi một bên quan sát sắc mặt Trình An, cô ta càng bình tĩnh trong lòng cô càng vui vẻ.

"Được rồi Tiêu Tiêu, gọi nhiểu quá chúng ta cũng không ăn hết." Chị Hạ có ý tốt nhắc nhở, dù sao tiền lương của Trình An cũng không nhiều lắm, cộ sợ gọi mấy thứ này, lấy hết lương một tháng ra cũng không đủ dùng.

"Nếu Tiêu Tiêu thích thì cứ gọi nhiều thêm một chút, em không sao." Trình An biết cô ta cố ý, không thèm quan tâm đến việc cô có trả được không; chẳng may thật sự không trả được đi nữa thì không phải nói cô bị "bao dưỡng" sao, khẳng định kim chủ sau lưng cô có thể gánh được.

Tiêu Tiêu chính là muốn thử Trình An, thấy cô ta mở miệng hào phóng như vậy liền buông thực đơn xuống.

"Mình vào toilet một chút, An An, quần áo mình có chút không thoải mái, cậu đi cùng giúp mình chỉnh lại được không." Tiêu Tiêu mở miệng, Trình An cũng không từ chối.

Phòng bao của các cô có phòng vệ sinh riêng, hai người vừa đi vào Trình An lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Giang, Tiểu Giang trực tiếp nhận đồng thời ấn ghi âm lại. Chị Hạ không biết các cô đang làm gì nhưng mà cô ấy rất thích Trình An nên cũng không hỏi gì cả.

_____________

"An An, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc kim chủ của cô là ai?" Vừa đóng cửa lại Tiêu Tiêu trực tiếp hỏi; ở nơi như thế này mà đến mắt cô ta cũng không nháy tí nào, khẳng định là có mờ ám.

Thấy Tiêu Tiêu hỏi thẳng như vậy, Trình An nhất thời không phản ứng kịp, người này không thể nói chuyện hàm súc một chút sao, gấp gáp như vậy à?

Trình An nghe xong trừng mắt nhìn cô ta: "Cô nói cái gì vậy, kim chủ gì? Ý cô là tôi bị bao dưỡng phải không? Tin đồn ở công ty là do cô truyền?"

Tiêu Tiêu không trực tiếp phủ nhận chỉ nói: "Tôi chỉ nói cô sống ở Cẩm Sơn Nam Uyển, còn lại là do họ tự suy đoán. Hơn nữa Cẩm Sơn Nam Uyển là nơi như nào so với họ cô càng phải hiểu rõ hơn chứ, cho nên không cần thiết phải giấu diếm làm gì. Lại nói nó cũng không phải chuyện gì mất mặt, nhất định phải giấu sao?"

Tam quan của cô bị cô ta làm cho tan nát rồi; bị bao dưỡng, làm tiểu tam còn không phải chuyện mất mặt! Suy nghĩ của Tiêu Tiêu quá vặn vẹo rồi, cô không hiểu nổi.

"Cô muốn nói gì thì nói thẳng đi." Trình An hỏi thẳng luôn, nếu cô ta nhất định nghĩ cô muốn giấu chuyện có kim chủ thì chỉ cần cô hỏi thêm vài câu nữa, trên cơ bản có thể chứng minh được chuyện này là do cô ta dựng lên; ngoài kinh Tiểu Giang đã ghi âm lại, nếu Tiêu Tiêu lại làm trò trước mặt mọi người trong công ty, cô sẽ lấy cái này ra để chứng minh trong sạch.

"Giới thiệu cho tôi một người!" Tiêu Tiêu dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện. Thật ra cô cũng ghi âm, cô sợ ra khỏi đây Trình An không thừa nhận cho nên cô chuẩn bị lấy cái này cũng cô ta "hợp tác" lâu dài.

Trình An nghe vậy cười nhẹ: "Tiêu Tiêu, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, cô cũng biết tôi là người như nào. Cô ở công ty loan truyền lời đồn làm ảnh hưởng đến danh dự của tôi, mời cô ngày mai công khai xin lỗi tôi trước mặt đồng nghiệp nếu không tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!"

Cô thật sự chưa thấy ai mặt dày như vậy, lại còn giới thiệu kim chủ, cô không phải tú bà lầu xanh không làm được chuyện xấu xa như vậy.

Tiêu Tiêu không ngờ Trình An sẽ đột nhiên trở mặt, rất tức giận nói: "An An, đừng hạn chế đường làm ăn của chị em thế, kiếm được đại gia phải biết chia sẻ chứ, ăn lợi nhiều quá dễ bị nghẹn chết lắm. Đoạn đối thoại vừa rồi tôi đã ghi âm rồi, bữa cơm này tôi không ăn nữa, tôi cho cô thời gian 1 đêm để suy nghĩ, ngày mai không nhận được câu trả lời thì đừng trách tôi không khách khí."

Nói xong cô 'phịch' một tiếng đẩy cửa, thở phì phò đi ra. Thật là một kẻ không biết điều, hãy đợi đấy, nếu không nhận được câu trả lời hài lòng, cô liền đem sự việc ngày hôm nay phát ra, để xem lúc đấy cô ta còn mặt mũi ở lại công ty hay không.

Thế mà cô ta cũng ghi âm, quả nhiên a. Lúc Trình An đi ra, Tiểu Giang cho cô dấu "ok". Đoạn đối thoại đã được lưu về, để xem sau này cô nàng còn giáo khua môi múa mép nữa không.

Chị Hạ cũng nghe hết đoạn đối thoại của hai cô từ đầu đến cuối, từ ngày đầu tiên Tiêu Tiêu đi làm cô cũng biết cô gái này không an phận nhưng không nghĩ tới tâm địa lại dơ bẩn như vậy.

"An An những thứ này thực sự quá đắt, hay là chúng ta bảo họ giảm bớt vài món đi." Chị Hạ thấy hải sản đã bắt đầu được mang lên liền nói, ngay từ đầu đã gọi quá nhiều rồi bây giờ lại bớt đi một người khẳng định không ăn hết, quá lãng phí.

Trình An nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Chị Hạ, Tiểu Giang, nếu hai người không ngại, em gọi bạn trai em đến được không, công ty anh ấy cũng gần đây."

Hôm nay Khang Tây Triết tăng ca, tầm giờ này chắc anh còn chưa đi. Tiểu Giang đã sớm tò mò bạn trai của cô là ai. Hạ tỷ thấy cô ấy nhắc tới bạn trai liền cười xán lạn cũng gật đầu, được sự đồng ý của hai người, cô lập tức vui vẻ gọi điện thoại.

Khang Tây Triết đến rất nhanh, thật khéo a, cô gọi điện đúng lúc anh muốn xuống nhà ăn ăn cơm.

_________________

"A -- đây không phải An Triết sao? Em từng thần tượng anh ấy!" Khang Tây Triết vừa vào cửa, Tiểu Giang liền hét lên. Chị Hạ cũng nhận ra anh, cũng rất kích động nhìn.

"Tôi là Khang Tây Triết, bạn trai Trình An." Khang Tây Triết giới thiệu đơn giản cũng đã nói lên thân phận. Biết anh vì người mình yêu mà lui vòng, hai người cũng mỉm cười chào hỏi, đồng thời gọi anh là Khang tiên sinh.

"Khang tiên sinh, anh quen chị An An bao lâu rồi a?" Tiểu Giang tuổi còn nhỏ lại hay nói, nay gặp thần tượng ở ngoài bình dị, gần gũi như vậy, liền tự nhiên hỏi chuyện.

"2496 ngày." Đáp án chính xác thế này, đừng nói đến Tiểu Giang và chị Hạ ngay cả Trình An cũng lắp bắp kinh sợ; người này a, không có việc gì đếm ngày làm chi vậy.

Tiểu Giang đếm đếm đầu ngón tay tính toán một chút, tầm 6 năm mười mấy tháng gì đó, thật lâu quá đi, cô nhóc rất hâm mộ mở miệng: "Khang tiên sinh, nghệ danh An Triết của anh khẳng định là ghép từ tên An An và tên anh, đúng không! Oa, lãng mạn quá nha."

Căn bản Trình An không nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên Tiểu Giang nhắc tới cô mới để ý. Thật ra trong lòng cô đã có đáp án, nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn về phía Khang Tây Triết dò hỏi ý anh, cô muốn nghe chính anh trả lời a.

Khang Tây Triết nhìn cô, ý cười trên mặt dần dần mở rộng: "Giang tiểu thư nói đúng, đúng là như vậy."

Đồ ăn bọn họ gọi không hề ít, đa số đều là hải sản, Khang Tây Triết sợ các cô ăn nhiều cái này buổi tối bụng không thoải mái, lại gọi cho họ bát canh nhạt nhạt dưỡng dạ dày; anh rất ôn hòa nên chị Hạ và Tiểu Giang cũng nhanh chóng quen thuộc hơn, các cô lại hỏi một số vấn đề; đều là về hai người họ. Vài người cười cười nói nói, không khí rất vui vẻ.

______

Cùng lúc đó, Tiêu Tiêu lại không dễ chịu cho lắm, cô ra ngoài xong cũng không rời đi, mà tính đợi mấy người họ ăn xong đi thanh toán rồi cô sẽ nhìn xem Trình An quẹt thẻ tên ai, đến lúc đó cô lại nhờ bạn bè tra một chút, chắc chắn có thể tìm ra người đó là ai, để xem đến lúc đó cô ta còn biện hộ thế nào.

Chỉ là đến giờ phút này cô có chút hối hận, vốn dĩ hôm nay cô mặc rất phong phanh, bên ngoài nhiều gió se se lạnh nên chỉ có thể căng da đầu ngồi đợi trên sô pha ngoài sảnh. Biết cô là bạn Trình tiểu thư mang tới đây nên cũng không có ai ngăn cản cô nàng.

Nhưng cô cũng không thể cứ ngồi đây mãi nếu không sẽ có người nghi ngờ, nghĩ nghĩ cô đành trốn vào phòng vệ sinh. Cô đang rất ảo não a, sớm biết thế này cô nên đợi ăn cơm xong rồi mới ra điều kiện với Trình An! Lúc ấy cô bị ánh mắt khinh thường của Trình An chọc giận nếu không sao cô có thể chạy ra ngoài như vậy được.

Mấy người Trình An dùng cơm xong, chị Hạ nói lời cảm ơn hai người họ; biết bữa cơm này giá trị xa xỉ, Tiểu Giang cũng có chút ngượng ngùng.

"Không có gì, chúng ta ăn ở đây không mất tiền." Trình An cũng có chút ngượng, cô nên nói cho các cô ấy biết sớm hơn mới đúng; lúc Khang Tây Triết chưa đến cô có thấy chị Hạ lấy điện thoại ra xem số dư tài khoản. Hic.

Biết bạn trai cô không thiếu tiền nhưng chị Hạ vẫn muốn biểu đạt chút tâm ý. Dù sao bọn họ mới chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, Trình An tiêu xài phung phí như vậy, cô sợ bạn trai em ấy không thích.

"Thật sự không cần đâu, chị Hạ, em cũng không giấu nữa, nhà hàng này là của ba em, em có thẻ miễn phí toàn bộ hóa đơn ở đây." Cái này là mấy hôm trước chú Tống thấy cô rất hứng thú với ăn uống nên cố ý làm riêng cho cô, toàn Hải Thành chỉ có một cái.

Vốn dĩ cô không muốn nhận lễ vật lớn như vậy; chẳng qua là chú Tống bảo cô chưa nhận vật gì của ông, trong lòng ông rất áy náy, mẹ cũng khuyên cô cứ nhận lấy nên cô nhận nó, nhưng cô chưa hề dùng đến hôm nay chính là lần đầu tiên sử dụng.

Lời này nói ra hai người các cô liền giật mình, nghĩ lại thì lúc nãy Tiêu Tiêu gọi món hùng hổ dọa người như vậy mà Trình An vẫn bỉnh thản, ung dung; các cô còn đang thấy lạ a. Bây giờ biết chuyện này những việc đó đều có thể giải thích rồi.

"Lần sau em muốn ăn có thể mượn thẻ của chị không, thẻ miễn phí của Thiên Hải Lâu nằm mơ em cũng muốn a!" Tiểu Giang kéo tay chị Hạ, đùa vui một câu. Cô có biết gia cảnh An An không tồi nhưng không nghĩ tới nhà chị ấy lại giàu có như vậy. Nếu không phải bên cạnh chị ấy còn có bạn trai, cô thật muốn đi qua làm nũng, bán manh; cầu đại gia làm bạn.

Chị Hạ nghe vậy chọc chọc đầu cô nhóc: "Còn ăn a, mặt em sắp thành hình tròn rồi đó." Nghe vậy Tiểu Giang nhanh chóng sờ sờ mặt mình: "Không được, không thể ăn nữa, em còn đang giảm béo a...."

___________

Ra ngoài nhìn sắc trời đã tối, cũng không còn sớm nữa; Trình An đi thanh toán trước, nhờ Khang Tay Triết gọi xe giúp các cô ấy. Khang Tây Triết biết cô muốn thử xem uy lực của thẻ miễn hóa đơn; cũng nghe cô đi gọi xe trước.

Nhân viên ở quầy thu ngân thấy cô đưa thẻ ra liền cười giải thích: "Tiểu thư ạ, cái thẻ này không cần đưa ra; ông chủ nói chỉ cần có mặt ngài là được."

Ông chủ và bà chủ mang cô tới hai lần, mỗi lần tới đều cố ý cường điệu đây là con gái bảo bối của họ, tương nhiên các cô phải nhớ rõ; chỉ cần "quét" mặt cô ấy thôi là được. Nhưng mà nhìn thấy chiếc thẻ được làm hoàn toàn từ bạc này các cô vẫn ngẩn ra, chớp mắt nhìn một cái. Nếu không phải kim cương, vàng ròng quá nặng nề, chắc ông chủ phải làm cho cô ấy một cái thẻ vàng khảm kim cương mất.

Nghe các cô ấy nói vậy, Trình An đi ra ngoài liền gọi điện cảm ơn bố mẹ; gọi xong cũng vừa lúc Khang Tây Triết trở lại đón cô, cô vui vẻ chạy qua.

_______

Tiêu Tiêu vốn đã đói đến mức bụng dính vào lưng, cô vừa từ phòng vệ sinh đi ra chân cũng đã mềm nhưng thấy họ vừa từ quầy thanh toán rời đi, một lần nữa vực lại tinh thần; Khang Tây Triết luôn đưa lưng về phía cô nên cô không thấy diện mạo, tuy nhiên cô chắc chắn đây là bạn trai Trình An.

Chờ bọn họ đi ra hẳn, cô lập tức qua hỏi thăm: "Làm phiền cô cho tôi hỏi một chút, vừa rồi An An thanh toán hóa đơn nào vậy, ngại quá, cô ấy nhờ tôi hỏi một chút."

Cô gái này đúng là do Trình tiểu thư mang đến cùng, lại ngồi ăn cùng một bàn nhưng rõ ràng Trình tiểu thư không cần thanh toán mà, hiển nhiên đây không phải do tiểu thư nhờ, cho nên trong đó có một người mở miệng: "Trình tiểu thư ăn cơm ở đây đều là miễn phí, có phải ngài nghe nhầm hay không, cô ấy không cần thanh toán."

TRUYỆN ĐĂNG TẠI truyenwiki1.com: TRISTEARIN (TRIS2111)