Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 64: Chương 64




Kỳ Duyên đẩy cửa, từng bước từng bước đi vào trong sân.

Nhà trệt ba mặt, rất gọn gàng, phía đông bắc có một cây lê, còn cao hơn cả ngôi nhà.
"Anh tìm ai vậy?" Tần Nhất Lộ mang dép lê, trên tóc còn dính một viên thuốc, hoàn toàn không giống cô thường ngày.

Tổ quay hình cũng đi quay hình những người khác đi xuống ruộng rồi, bởi vì Minh Triệu bị bệnh, cô phải ở lại chăm sóc.
Kỳ Duyên đứng quay lưng lại với cô, bóng lưng thẳng tắp.
Tần Nhất Lộ híp mắt, cô bị cận thị hơn bốn độ, lúc này không có đeo mắt kính, loáng thoáng cảm thấy vị đẹp trai này có mấy phần quen thuộc.
Kỳ Duyên xoay người, gật đầu với cô một cái, " Minh Triệu đâu rồi?"
Miệng Tần Nhất Lộ mở to, "A------ á ------ ông chủ, xin chào." Bọn họ đều kêu Kỳ Duyên là ông chủ, kêu thành thói quen, bây giờ nhìn thấy người thật, cô theo bản năng hô lên, ngay sau đó mới ý thức được có gì đó không đúng.

" Nguyễn tổng, chị Phạm đang nghỉ ngơi trong phòng, mời anh vào."
Kỳ Duyên nhẹ nhàng bước vào.
Tần Nhất Lộ khẩn trương không thôi, sau đó mới nhận ra, mình còn chưa đánh răng rửa mặt thay đồ, chỉ có thể xem như không có gì mà đón tiếp ông chủ.
Minh Triệu cũng mới vừa thức dậy, tối hôm qua uống thuốc đã hạ sốt được một chút, nhưng trong người vẫn cảm thấy mệt mỏi không dậy nổi.
"Chị Phạm, Nguyễn tổng đến!" Tần Nhất Lộ thân thiện nhắc nhở.
Vẻ mặt Minh Triệu kinh ngạc, mơ hồ nhìn anh, "Sao anh lại đến đây?"
Tần Nhất Lộ: "....!Nguyễn tổng, mời ngài ngồi, tôi đi rót cho ngài ly nước." Chị Phạm là bị sốt đến hồ đồ sao? Tại sao lại nói chuyện như vậy với ông chủ.
"Không cần, tôi có lời muốn nói với Minh Triệu.

Tần tiểu thư, nhờ cô
nhìn giúp tôi một chút, tạm thời không nên để cho người ở ngoài đi vào."
"Được." Tần Nhất Lộ liếc mắt nhìn Minh Triệu, chỉ thấy Minh Triệu gật đầu với cô một cái, cô vội vàng rời đi.

Chỉ là có cái gì đó không ổn.
Kỳ Duyên sờ sờ trán Minh Triệu, "Hạ sốt rồi?"
"Uống thuốc là được rồi.

Tại sao anh lại đến đây?" Minh Triệu nói thầm, "Em đang làm việc mà, Nguyễn tổng đừng làm ảnh hưởng em."
Kỳ Duyên nắm nhẹ chóp mũi của cô một cái, "Hạ sốt rồi.

Lịch trình ngày hôm nay là gì?"
"Bọn họ xuống ruộng, hôm nay em được hưởng phúc lợi đặc biệt, nghỉ ngơi một ngày."
Kỳ Duyên thấy tinh thần của cô không được tốt, "Ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa."
"Trước tiên em đi rửa mặt đi, anh đến phòng bếp xem một chút."
Ánh mắt Minh Triệu chợt lóe lên giảo hoạt rồi biến mất, "Chu tiên sinh làm bữa ăn tình yêu à.

Phòng bếp ở mặt trước phía bên phải."
Kỳ Duyên mở cúc áo sơ mi, Minh Triệu giúp anh xắn tay áo lên đến khủy tay.

Ngón áp út của hai người đều mang nhẫn cưới, người để tâm vừa nhìn thấy là có thể hiểu.

Kỳ Duyên vào phòng bếp, Tần Nhất Lộ lập tức quay lại: "Chị Phạm--- chị Phạm -----"
Minh Triệu ừ một tiếng.
"Chị Phạm, em có một thắc mắc."
"Nói đi."
"Tại sao Nguyễn tổng lại đột nhiên đến đây?" Vẻ mặt Tần Nhất Lộ tràn đầy nghi ngờ, "Em vừa mới có một suy nghĩ -----"
Minh Triệu nhướng mày chờ đợi lời nói của cô ấy.
"Chị Phạm, rốt cuộc quan hệ của chị và Nguyễn tổng là như thế nào?"
Minh Triệu thở dài một cái, Nhất Lộ có lúc rất thông minh, tại sao lúc này lại trở nên ngốc nghếch như vậy.

"Vừa lúc giới thiệu với em, tiên sinh của chị, Nguyễn Cao Kỳ Duyên."
"186 là Nguyễn tổng? Oh my god! Chị Phạm, chị quá mạnh mẽ rồi, thì ra là chị! Người phụ nữ thần bí của Nguyễn tổng! Ai có thể nghĩ là chị! Các người thật sự là quá quá quá thần kỳ rồi." Tần Nhất Lộ kinh hãi, ầm ĩ ở trong phòng, vừ đi vừa thì thầm, chắc là bị giật mình quá độ rồi.
Minh Triệu kéo cô lại, "Được rồi, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi."
"Chị Phạm, lời nói này của chị, thật là làm cho người khác rất muốn đánh chị!" Tần Nhất Lộ oán hận nói, "Em rất mong đợi vẻ mặt của mọi người đó.

Rốt cuộc là ai nói chồng chị là một người hói đầu? Ha ha ha ha......"
Minh Triệu: "....!đố kị khiến người ta xấu xí!"
Tần Nhất Lộ cười to không ngừng.
Mà ở trong phòng bếp, Kỳ Duyên đang buồn rầu.

Bếp củi lớn ở nông thôn, quả thật làm khó anh.

Không còn cách nào khác, anh không thể làm gì khác hơn là quay trở lại tìm Minh Triệu giúp một tay.
Khóe miệng Minh Triệu tràn đầy vui vẻ, " Hóa ra là anh không làm được."
Kỳ Duyên biết lời nói vừa rồi là cô cố ý, một tay ôm hông của cô, "Trêu chọc anh rất vui sao?"
Minh Triệu cười khanh khách không ngừng.
Ánh mặt trời vừa lên cao, gió nhẹ thổi vào mặt, một bầu không khí ngọt ngào.
Con chó Tiểu Hoàng nông hộ nuôi trong nhà ngoắt ngoắt cái đuôi lúc ẩn lúc hiện.
Tần Nhất Lộ trơ mắt nhìn, ngược đãi chó! "Đáng tiếc, tiểu ca camera không có ở đây.

Đây mới là điểm nhấn lớn nhất của chương trình."
Kỳ Duyên ở lại hai tiếng thì phải trở về.
Minh Triệu tiễn anh đi, hai người đi trên con đường nhỏ thôn quê.

Phong cảnh trên rìa của cánh đồng rộng vô hạn, với một chút mùi hương của cỏ trong hơi thở.
Giọng nói cô chát chát, "Ở trong thư ba nói, ban đầu lúc mẹ em biết mình đã mang thai em, vừa đúng lúc bà được chọn đi quay phim.

Mẹ kiên trì muốn bỏ em, nhưng mà...!Là ba quỳ xuống cầu xin bà, cầu xin bà sinh em ra, bởi vì nếu như mẹ bỏ em, thì đời này bà không thể sinh con được nữa."
" Trịu Trịu, ba có lỗi với con.

Thật ra ba không muốn nói những chuyện này cho con biết.

Mẹ con muốn phá thai, lúc đó tuổi của bà ấy cũng không lớn lắm.


Bác sĩ nói, nếu như phá thai, đời này bà ấy cũng không thể sinh con được.

Ba quỳ xuống cầu xin bà ấy sinh con ra, là ba đồng ý với bà ấy, cả đời sẽ không nói cho con biết, mẹ con là ai, sẽ không đi làm phiền bà ấy...!Năm đó con dần dần lớn lên, con càng ngày càng giống mẹ con, trong lúc nhất thời ba không có cách đối mặt với con.

Cả đời này ba và mẹ con không thể chuộc tội được..."
Kỳ Duyên nắm chặt tay cô, hơi dùng sức.

Khương Ngật sợ không có mặt mũi nào đối với cô, nhiều năm như vậy, vẫn luôn đày đọa mình, phiêu bạc bên ngoài.

Con người có lúc rất lương thiện, thế nhưng, có lương thiện thì có nhẫn tâm.
Khương Ngật vì yêu Lương Nguyệt, vì suy nghĩ của bản thân, để cho Lương Nguyệt sinh con.

Mà Lương Nguyệt thật sự làm được, vì giấc mơ là diễn viên, không quan tâm đến đứa con gái này.

Tựa như trên lí lịch sơ lược của bà, đoạn này bị xóa sạch sẽ.
Nếu như Minh Triệu không xuất hiện, có lẽ, Lương Nguyệt sẽ quên hoàn toàn những ngày tháng này.
Không ai biết, cũng không có người nhắc đến, mà có thể lừa dối bản thân rằng mình không làm gì cả.
Lòng người có mềm mại, nhưng cũng có lạnh nhạt.
Kỳ Duyên hoàn toàn không đoán được, Minh Triệu ra đời như vậy.

Ban đầu khó trách, cô hỏi anh như vậy, một người mẹ mang thai ngoài ý muốn có thể được tha thứ hay không, không biết làm sao với con của mình.
Kỳ Duyên dừng bước lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô.
Minh Triệu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh, "Em không sao, đã sớm bình tĩnh rồi." Lúc trước cô chỉ có thể giấu những thứ bi thương này ở dưới đáy lòng, bây giờ đã có anh và Tiểu Đậu Nha, cô đã từ từ buông xuống.
Minh Triệu hừ một tiếng, "Rõ ràng là đã có âm mưu từ lâu, lại khiến em lo sợ bất an." Cô cúi đầu ôm anh, "Còn nghĩ rằng anh không muốn đứa bé."
Kỳ Duyên hôn lên tóc cô, "Xin lỗi, lúc bắt đầu không nói rõ với em.

Anh sợ nếu anh nói, em chạy trốn xa hơn."
Cô lúc đó, là nhạy cảm như vậy.
Mặt Minh Triệu ở trong ngực anh, "Có phải chúng ta nên cảm ơn Tiểu Đậu Nha hay không? Nếu như không phải đột nhiên nó xuất hiện, thì chúng ta đã không có kết cục như bây giờ."
"Đúng.

Nó là công thần, cho nên, đến lúc hôn lễ của bà Nguyễn, để cho nó trải hoa."
Minh Triệu đáp một tiếng.
"Đợi chương trình này kết thúc, tháng mười chúng ta tổ chức lễ cưới."
"Được."
Có những tiếng ồn ào từ đằng xa vang lại.

Minh Triệu nhìn sang, "Bọn họ đã về rồi, này, anh đi nhanh đi."
Kỳ Duyên: "..."
Minh Triệu mở cửa xe cho anh, "Đi đường cẩn thận."
Kỳ Duyên không khỏi lắc đầu một cái, "Em đó!" Anh bị cô đẩy lên xe.

Minh Triệu đứng bên cạnh, sắc mặt do dự, cuối cùng nói, "Anh sắp xếp mấy ngày rãnh rỗi đi."
Kỳ Duyên nhướng mày, "Bà Nguyễn, mấy ngày nữa anh đi công tác, em có dự định gì?"
Minh Triệu trợn mắt nhìn anh, "Không được thì thôi." Cô xoay người, bước từng bước đì về phía trước, bước chân vui vẻ, khóe miệng mang theo hạnh phúc vui vẻ.
Kỳ Duyên kéo cửa xe lên, nổ máy.

Vội vã đến, vội vã đi.
Trên đường Minh Triệu trở về thì gặp phải Thành Mĩ Na.
Thành Mĩ Na hỏi: " Minh Triệu, vừa rồi có chiếc xe Bentley màu đen chạy qua, cô có thấy không?"
Minh Triệu gật đầu một cái.
"Là ai vậy?"
Minh Triệu lắc đầu một cái, mơ hồ nói: "Không rõ lắm."
Thành Mĩ Na nhíu mày, "Vậy sao cô lại ra đây?"
Minh Triệu: "Ra ngoài vận động một chút, nếu không xương cũng cứng đờ."
Thành Mĩ Na cười một tiếng, "Cô vẫn còn rất khỏe khoắn." Cô ta trầm tư, chiếc xe kia có bảng số xe ở Tấn Thành.

Tại sao lại đến trấn Vân Nghê? Cô ta âm thầm nhớ kĩ bảng số xe.
Trở về nơi ở, Thành Mĩ Na thừa dịp đi vào nhà vệ sinh rửa tay, gọi điện thoại cho trợ lý.

"Em tra giúp chị một bảng số xe."
"Chị Na, đây là xe Tấn Thành mà."
"Đúng vậy.
Nhanh chóng tra ra rồi nói cho chị biết."
"Vâng."
Chuyện Kỳ Duyên đến đây, Tần Nhất Lộ không nói cho bất cứ ai biết, lúc đi, cô còn làm vẻ mặt tiếc hận, "Thật sự em không muốn đi.

Bây giờ Tấn Trọng Bắc muốn đến, anh rể phía sau cũng muốn đến."
Dịch Hàn bên cạnh nghe được, "Anh rể muốn đến? Chị Phạm chị muốn ra chiêu lớn sao! Vợ chồng đằm thắm!"
Minh Triệu thúc giục bọn họ đi nhanh, ân cần dạy bảo một trận, để cho hai người bọn họ quay phim thật tốt.
Tần Nhất Lộ cảm thán, "Em cảm thấy rằng em phải bỏ qua cảnh diễn đặc sắc nhất, em có thể bình tĩnh sao?"
Trên đường rời đi, Tần Nhất Lộ mở weibo ra, đăng một dòng tâm trạng.
"Rất rất mong chờ "Người đại diện đẹp nhất" phát ra, vui mừng + đặc sắc, tôi không muốn rời đi đâu! Gặp nhau vào tháng mười một [mong đợi] [mong đợi]"
Cô đăng xong, người hâm mộ nhanh chóng ồn ào.
Bảo bối nhà Lộ Lộ: A, quay xong rồi?
Một đường hướng về phía bắc: Chị Lộ, anh Bắc nhà chúng tôi cũng đi quay, có gặp không?
Con ếch con đi đâu vậy: Xin tiết lộ! Xin tiết lộ!
.....
Tần Nhất Lộ trả lời một đường hướng về phía bắc: Không có [buông tay]
Lúc cô trả lời, bình luận lại nóng lên.
Cho nên, sau khi Tấn Trọng Bắc đến trấn Vân Nghê, Minh Triệu cũng có chút lúng túng nhìn anh.

Bạn thân của cô là người hâm mộ của anh, nghệ sĩ của cô cũng là người hâm mộ của anh.
Một ngày sau Thành Mĩ Na nhận được điện thoại của trợ lý.
"Chị Na, em đã tra được, bảng số xe đó là của Nguyễn tổng Hoa Hạ, Nguyễn Cao Kỳ Duyên."
Thành Mĩ Na hít sâu một hơi, "Chính xác không?"
"Vâng."
"Nói như vậy, Minh Triệu và Kỳ Duyên?" Đầu óc Thành Mĩ Na suy nghĩ thật nhanh, "Chẳng lẽ tiên sinh của Minh Triệu là Kỳ Duyên."
"Không phải là Nguyễn tổng đã kết hôn từ lâu rồi sao? Có phải Minh Triệu là tình nhân của anh ta? Nếu không mấy năm nay tài nguyên của Minh Triệu sao lại tốt như vậy? Hơn nữa nếu như Minh Triệu là bà Nguyễn, cô ta còn có thể đi làm người đại diện sao?"
Thành Mĩ Na cũng nghĩ như vậy, "Tuần sau em phát tin tức này lên, còn có Lữ Phẩm.

Kế tiếp nên làm cái gì, bọn họ tự biết.


Lập tức đi làm."
"Vâng."
Đợt khách thứ ba của "Người đại diện đẹp nhất", trước mắt nhân vật lớn nhất xuất hiện là Tấn Trọng Bắc.

Một cán bộ kỳ cựu đến, chương trình từ phong cách hoạt bát trở nên nghiêm trang.
Mọi người cũng không dám vội vàng gấp gáp.
Trong lòng tổ đạo diễn đau khổ!
Chẳng trách không ai mời Tấn Trọng Bắc đến chương trình tạp kĩ, thì ra là như thế này.
Trò chơi buổi tối lại trở thành cuộc so tài nấu ăn.

Tấn Trọng Bắc tự thân ra trận làm cá, sò biển, món ăn vừa lên bàn, mọi người rất nể mặt sôi nổi động tay, kết quả nếm thử một miếng,
ăn rất ngon, có thể so sánh với đầu bếp của nhà hàng năm sao, mọi người không một chút khách sáo.
"Anh Bắc, tài nấu nướng của anh sao lại tốt như vậy?"
Tấn Trọng Bắc cười cười, "Miệng em gái tôi rất kén chọn, bởi vì công việc bận rộn của người lớn, lúc còn nhỏ tôi có chăm sóc con bé một thời gian, nó không chịu ăn cơm, dụ dỗ thế nào cũng không được, sau này tôi thử làm cho nó ăn."
"Ông trời thiếu tôi một anh trai."
Minh Triệu đặt khoai tây cô vừa mới chăm chỉ làm lên bàn, cũng nghe được lời nói của bọn họ, cô làm khoai tây, là món Tiểu Đậu Nha thích ăn nhất.
"Chị Phạm, bình thường ở nhà chị hay xuống bếp hả?"
"Ở nhà cơ hội xuống bếp của chị cũng không nhiều lắm, bình thường chị hay qua nhà cha mẹ chồng ăn cơm."
"Chồng chị xuống bếp sao?"
"Tài nấu ăn của anh ấy tốt hơn chị."
" Minh Triệu, tại sao cô lại kết hôn sớm như vậy?"
Dường như mọi người rất hứng thú với vấn đề này, ngay cả Tấn Trọng Bắc cũng nhìn cô.
Minh Triệu khẽ mỉm cười, "Lúc tôi học trung học đã gặp được tiên sinh."
"Oa ---- vừa gặp đã yêu!"
"Tiên sinh nhà tôi là anh trai của bạn học, sau đó, chờ tôi tốt nghiệp đại học, chúng tôi gặp lại, thì kết hôn."
"Cô đã bỏ một nội dung ở giữa quan trọng nhất."
Minh Triệu cười, "Hôm nay có thầy Tấn ở đây, cơ hội hiếm có, các người không có gì hỏi thầy Tấn sao!"
Thành Mĩ Na bên cạnh cười lạnh, Minh Triệu không chỉ đóng gói nghệ sĩ của mình, ngay cả bản thân cũng đóng gói, tại sao cô lại không nói ra hả?
Lúc này tổ chương trình đưa thẻ nhiệm vụ, mọi người nhận lấy.
"Bây giờ mời các người gọi điện thoại cho vị khách mời bí ẩn thứ tư, mời bọn họ đến tham gia chương trình vào ngày mai."
Trên mặt mọi người kích động.

Thật ra thì,
trong lòng mọi người đã biết có phân cảnh này.

Khách mời bí ẩn cũng chỉ là bí ẩn với người xem mà thôi.
Mọi người từng người một bấm điện thoại.
Người Thành Mĩ Na mời là đàn anh thời đại học của cô ta, Tôn Nhu mời ca sĩ XX, Phương Mục mời nghệ sĩ của anh ta, cuối cùng đến lượt Minh Triệu.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn cô.
Tấn Trọng Bắc trêu đùa nói: " Minh Triệu, em đừng căng thẳng."
Minh Triệu cầm điện thoại di động, hít một hơi thật sâu.

Cô cười, giọng nói rõ ràng.

"Người tôi mời chính là tiên sinh nhà tôi."
Cô bấm điện thoại, tiếng nhạc quen thuộc vang lên, không lâu sau, điện thoại được nhận.
"Xin chào, Nguyễn tiên sinh ------".


— QUẢNG CÁO —