Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 148: Tây Bắc mùa tháng 5



Mạnh Hạo Tuấn không ở lại bệnh viện mà lái xe rời đi, nơi anh đến là một bãi bồi bên sông Sài Gòn, nơi người ta phát hiện ra chiếc vali đựng thi thể của cô trôi dạt vào bờ.

Anh ngây người ngồi đó, trên tay siết chặt chiếc vòng tay, đây là chiếc vòng mà cô tặng anh.

Năm đó anh một mình ra bắc đi phượt, nơi anh chọn là Mù Cang Chải, hai bên đường đèo quanh co khúc khủy, tựa như một dải lụa uốn quanh giữa núi đồi trùng điệp.

Những thửa ruộng bậc thang ngút ngàn lúa chín, hoa Ban phủ trắng cả núi rừng. Hương lúa thơm len lỏi cùng những cánh hoa trắng li ti theo gió bay khắp đất trời. Giống như những bông tuyết mang theo hương hoa dịu nhẹ khiến cho tâm hồn mỗi người đều trở nên mềm mại.

Anh chưa từng nghĩ Tây Bắc mùa tháng 5 lại đẹp nao lòng đến vậy, đẹp đến mức khiến cho một lãng tử ngao du khắp năm châu như anh cũng muốn dừng chân nghỉ lại nơi này. Và rồi một cái quay đầu giữa mùa tháng 5, dưới gốc hoa Ban ấy ánh mắt anh chạm phải một cô bé.

Một cô bé nhỏ cả người đầy bụi bẩn, quần áo trên người xộc xệch dính đầy bụi đất, tóc tai rối bời, gương mặt lấm lem nhưng đôi mắt sáng quắt đầy quật cường kia lại khiến anh không thể dời mắt.

Một mình cô đang cố gắng vật lộn với đám trai làng khoẻ mạnh. Cô như một con nhím xù lông trên tay cầm một khúc cây đã mục, tựa như đó là thứ vũ khí duy nhất có thể cứu mạng cô lúc này. Xung quanh có rất nhiều người vây xem, nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ cô bé đáng thương tội nghiệp.

"Tao nói rồi tao không theo chúng mày, tao phải đi học, nếu chúng mày dám động đến tao, tao sẽ yểm bùa cả nhà chúng mày."

Giọng cô quát lớn, nhưng điều đó không có làm những kẻ kia sợ hãi.

"Mày đừng có mà doạ chúng tao, mày còn chưa tới tuổi có thể yểm bùa. Tao đã xin với giàng rồi, hôm nay tao nhất định phải bắt mày về làm vợ."



"Giàng A Páo, mày không tuân thủ lời hứa, mày dựa vào đâu mà muốn bắt tao, bọn chúng mày đã đấu hay chưa?"

"Chúng tao không đấu nữa thằng A Páo cho chúng tao tiền, chúng tao không tranh bắt vợ với nó nữa."

Một trong số những kẻ trai làng lên tiếng, Mù Tha Lin chết lặng, Giàng A Páo vậy mà lại bỏ tiền mua hết những người kia. Năm nay cô mười ba tuổi, theo tục lệ của người Mông đã đến tuổi bắt vợ.

Cha mẹ cô mất sớm, cô chỉ có một mình, cô muốn đi học không muốn ở trong cái xó bản này làm vợ làm mẹ, làm trâu làm ngựa cho kẻ khác. Nhưng tập tục trong làng một cô bé như cô làm sao chống lại được. Trưởng bản thương cô, nhưng ông cũng không dám phá vỡ điều mà giàng đã định từ bao đời. Cho nên ông mới nói với đám trai làng.

"Chúng bây muốn bắc con Lin về làm vợ, thì chúng bây phải đấu cho công bằng. Nếu thằng nào thắng được tất cả chúng bây, thằng đó mới được bắt con Lin."

Nhưng cô lại không ngờ chỉ mới có hai ngày, Giàng A Páo lại mua hết đám trai làng.

"Con Lin mày theo tao về đi, nhà tao có tiền có trâu có ruộng, bao nhiêu đứa còn trông chờ được tao bắt, sao mày lại còn không ưng cái bụng."

"Cái bụng tai không ưng vì tao còn phải đi học cái chữ, tao sẽ không theo mày."

"Mày đừng có mà không biết cái thân, hôm nay tao phải bắt được mày. Nếu mày còn không chịu đi, tao sẽ đánh gãy chân mày kéo mày về nhốt trong xó bếp, mày có tin không?"

Mù Tha Lin bất giác lùi lại phía sau, cho dù chết cô cũng sẽ không đi theo Giàng A Páo, bất giác cô đụng phải người phía sau. Nhìn thấy cô nhóc sắp ngã, Mạnh Hạo Tuấn nhanh tay đỡ lấy quan tâm hỏi han.



"Cháu không sao chứ, có cần chú giúp gì không?"

Nảy giờ anh đã nghe hết đoạn đối thoại của cô nhóc và đám trai kia. Anh biết bọn chúng đang muốn bắt cô bé nhỏ này về làm vợ, thời này ở vùng cao Tây Bắc phong tục bắt vợ của một số dân tộc ở đây vẫn còn. Anh có thể làm lơ đi qua với tiền đề là hai bên tự nguyện, nhưng rõ ràng cô bé nhỏ này không muốn.

Nghe được câu đó Mù Tha Lin như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức buông khúc cây trên tay nắm lấy tay người đàn ông lạ mặt này cầu xin.

"Làm ơn cứu cháu cứu cháu với, cháu không muốn theo bọn họ."

Mạnh Hạo Tuấn đưa tay xoa đầu cô bé nhỏ giọng như trấn an.

"Đừng sợ có chú ở đây không ai bắt được cháu đâu."

Nói rồi anh đi về phía đám trai làng, anh biết nơi này có tập tục riêng, anh không muốn can thiệp. Nhưng cô bé đã cầu xin sự giúp đỡ của anh, anh không thể không quản, mà một khi anh quản thì người hôm nay anh nhất định phải đưa đi.

"Tao không phải người trong bản, nhưng hôm nay tao phải đưa người đi. Nói đi, làm thế nào tụi mày mới không bắt con bé nữa."

Giàng A Páo thấy người đàn ông cao lớn trước mặt, nó không có sợ đây là bản của bọn nó, Mù Tha Lin hôm nay sẽ là vợ nó, bọn nó đông người sợ gì ai.

"Mày ở đâu tới, chuyện của chúng tao mày không được xen vào, con Lin hôm nay tao phải bắt. Mày muốn bắt nó thì phải đánh thắng tụi tao, đứa nào thắng đứa đó sẽ là chồng nó, đây là luật của Giàng, mày dám không?"