Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 165: Hẹn ước năm 16 tuổi



Linh An ngơ ngác không hiểu lời cô nói đứng đờ ra một lúc, thấy bà chủ nhà mình vậy mà đi thật cũng lon ton chạy theo. Trần Tuyết được Út Huệ dẫn đến một nơi cách chỗ quay tương đối xa đi xe jeep tầm 30 phút. Xe đưa họ đi vào bên trong một khu giống như trang trại, it Huệ nói với cô nơi này được dựng nên để làm chỗ ở tạm thời cho đàn voi trong quá trình quay phim. Những con voi ở đây được đưa đến từ vườn bách thú. Đón bốn người họ là một chàng trai trẻ tuổi, Trần Tuyết có chút bất ngờ.

"Lại gặp nhau rồi."

"Đúng là có duyên."

Trần Tuyết cười nhẹ đáp lại cái bắt tay của anh ta. Ngày hôm qua cô và người đàn ông này vô tình đụng phải nhau ở sân bay.

Lúc vừa xuống sân bay, chú Bảy đi lấy hành lý cô và Linh An đang đứng đợi xe của đoàn làm phim thì một người đàn ông bất ngờ đi đến ôm lấy cô giọng vô cùng dịu dàng.

"Đã lâu không gặp anh rất nhớ em."

Trần Tuyết bị ôm bất ngờ, phản xạ chậm lại một giây, cả Linh An lúc đó cũng bị doạ cho ngây người nên không kịp phản ứng.

"Buông ra nếu anh không muốn phải nhập viện."

"Thật xin lỗi tôi nhận nhầm người."

Chàng trai nghe được câu cảnh cáo cũng lập tức buông tay, chỉ là vẫn đứng rất gần cô. Bây giờ cô mới nhìn rõ, một anh chàng có ngoại hình không tệ. Ừm trong mắt cô chỉ là không tệ thôi nhưng trong mắt người khác chính là soái ca chuẩn chỉnh.

Trần Tuyết trong lòng khẽ lạnh, người này cô của hôm nay và hôm qua rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng anh ta vừa mới gặp đã nhận ra, là mắt anh ta quá tinh hay bản thân có vấn đề. Hôm qua vì để di chuyển mà không đụng phải nhà báo hay phóng vuên thậm chí là người qua đường cô đã hoá trang trước khi lên máy bay. Còn việc cô hoá trang vẫn có thể thông qua cửa an ninh sân bay thì ừm cô đâu có đi máy bay của người ta, cô đi máy bay của nhà cô mà, ai dám chặn cô.

Lúc đó đợi đến khi chú Bảy lấy hành lý quay lại thì người kia cũng đã đi. Cho nên hiện tại khi nhìn thấy người này lại còn nói với mợ chủ những câu đó Bảy Thạnh âm thầm quan sát đánh giá người trước mặt. Ông phải đảm bảo không có bất kỳ thành phần nguy hiểm nào tiếp cận mợ chủ. Với con mắt nhìn người của ông, cho dù chàng trai này bề ngoài cao ráo đẹp trai lịch sự, nhưng không hiểu sao ông vẫn thấy có gì đó không đúng.

"Đi thôi tôi dẫn em đến chỗ Bạch Tượng, chưa kịp giới thiệu với em tôi là Dương Thái Huy, là người huấn luyện Bạch Tượng."



Trần Tuyết vẫn như cũ không lên tiếng, khi bọn họ vào chuồng voi. Trước mặt họ là một con voi trắng, thân hình đồ sộ của nó cùng màu trắng ngà khiến cô ngẩn ngơ. Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy voi, nhưng là lần đầu cô nhìn thấy một con voi trắng. Đừng nói nó được liệt vào danh sách đỏ những động vật quý hiếm cần được bảo vệ. Mà là cô chưa từng nghĩ vở Việt Nam cũng có voi trắng, cô theo bản năng muốn đưa tay sờ nó, nhưng nó lại phe phẩy cái vòi gầm gừ tỏ vẻ ghét bỏ cô quay đi chỗ khác.

"Ôi trời chảnh chưa đó."

Cô không kiềm được mà thốt lên một câu, Thái Huy cũng cười nhìn cô, anh đi đến bên cạnh con voi đưa tay ra, lập tức con voi dùng cái vòi của mình cạ cạ nhẹ vào bàn tay anh. Trần Tuyết cùng Linh An trố mắt nhìn, không phải chứ đây là đang làm nũng sao. Dương Thái Huy thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô nhẹ nhàng giải thích.

"Nó là con Bạch Tượng duy nhất còn sống ở nước ta. Bạch Bạch rất ngoan và biết nghe lời, nó rất thông minh có thể hiểu được những gì chúng ta nói. Chỉ là nó chưa quen với em thôi, thời gian tới em ở chung với nó đợi nó quen rồi em nói gì nói cũng sẽ hiểu."

"Thông minh như vậy sao?"

Cô thật không nghĩ tới, một con voi thì có thể thông minh tới đâu. Nhưng mà cô rất thích con Bạch Tượng này, phải nói không chỉ đạo diễn mà cả nhà nước cũng đang dồn toàn lực cho bộ phim này. Nếu không sao có thể để cho bọn họ mượn Bạch Tượng quý giá như vậy.

Thế là Dương Thái Huy bắt đầu dạy cô từ những thứ cơ bản nhất, đó là chọn lựa thức ăn cho voi. Nó thích ăn mía nhất nhưng cũng sẽ ăn cỏ, hai ngày phải tắm cho nó một lần, trời nắng nóng thì phải tắm một ngày một lần. Vừa hay đúng lúc phải tắm cho nó nên Dương Thái Huy làm mẫu cho cô xem.

Kết quả bọn họ đang đứng xem, thì có đứa trẻ siêu to khổng lồ nào đó ghét bỏ sự có mặt của bọn cô. Nó dùng cái vòi của mình không biết hút nước từ lúc nào phun thẳng lên ba người họ.

"Áaaaa."

Linh An hét toáng lên, cả người ướt như chuột. Trần Tuyết được chú Bảy nhanh nhẹn dùng người che chắn phía trước cho nên chỉ dính vài giọt nước, trông không có thảm lắm.

Nhìn chú Bảy và Linh An ướt đến không còn chỗ nào để nói, cô quay đầu lại bảo với chú Bảy dẫn theo Linh An đi vào trang trạng, tìm mượn bộ đồ của các cô chú nhân viên ở đây thay đỡ. Chú Bảy dù không muốn rời đi, nhưng vẫn là nghe lệnh mà dẫn theo Linh An đi thay đồ.

Đợi người đi rồi Trần Tuyết lúc này mới nhìn Dương Thái Huy, đối diện với ánh mắt tỏ ra vô tội kia của anh ta. Trần Tuyết đáp lại bằng đôi con ngươi lạnh lẽo.



"Người cũng đã bị đuổi đi anh không cần giả vờ nữa, anh là ai tiếp cận tôi với mục đích gì?"

Giọng cô trầm thấp mang theo uy hiếp nhìn về phía Dương Thái Huy. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, nụ cười trên gương mặt Dương Thái Huy cũng vụt tắt. Anh siết chặt tay thành quyền đi bước đến trước mặt cô.

"Nhanh như vậy liền quên, Trần Niệm Tuyết em đúng là không có trái tim."

Trong đáy mắt anh ẩn ẩn sự tức giận, nhưng lại nhìn cô vô cùng nồng cháy không chút che giấu nào. Trái tim Trần Tuyết khẽ run, lý trí nói cho cô biết người này và Trần Niệm Tuyết trước kia có lẽ là có quen biết, còn là kiểu quen biết không cạn. Cô rất nhanh lấy lại lý trí.

"Anh nói mấy lời đó là có ý, gì chúng ta quen nhau sao?"

"Trần Niệm Tuyết, em..."

Dương Thái Huy nghe được câu nói vô tình đó của cô thì muốn tức điên. Nhưng mà anh đã điều tra qua rồi, nửa năm trước cô bị thương ở đầu mất đi trí nhớ. Anh chưa từng nghĩ bọn họ lại phải gặp nhau trong hoàn cảnh này, anh có chút chua xót.

"Niệm Tuyết em thật sự không nhớ anh sao, chúng ta đã từng hứa đợi ngày chúng ta có thể thực hiện được ước mơ của mình, khi đó chúng ta lại sẽ trở về bên nhau. Em vì sao lại phản bội lời hứa, vì sao lại kết hôn."

Chỉ có trời mới biết anh đã đau đớn ra sao khi hay tin cô đã kết hôn sinh con. Năm đó bọn họ vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học mỗi ngày trôi qua với hạnh phúc đơn sơ.

Mối tình đầu thuần khiết là thế, tinh khôi là vậy, cho đến năm học lớp 10 gia đình anh phải chuyển nhà. Trước khi đi ở bên bờ biển đêm đó hai người đã hẹn ước với nhau, đợi 10 năm sau khi cả hai thực hiện được ước mơ của mình, trong ngày sinh nhật lần thứ 26 của cô bọn họ sẽ gặp nhau tại tòa nhà cao nhất Sài Gòn. Nếu anh vẫn còn yêu cô như bây giờ, cô nhất định sẽ gả cho anh.

Nhưng vì sao, vì sao khi anh vừa trở về, khi anh vừa tìm thấy cô, nhìn cô toả sáng chưa kịp vui mừng thì cô lại thông báo với cả thế giới rằng mình đã kết hôn còn có con. Trong khi anh vẫn luôn ôm theo lời ước hẹn mà cố gắng phấn đấu để cho cô một tương lai tươi đẹp hơn, thì cô từ lâu đã phản bội lời ước hẹn ấy.

Khi nhìn thấy cô ở sân bay, anh đã phải kìm nén bản thân thể nào mới không làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, nhưng vẫn không thể kìm được mà ôm lấy cô. Cho dù người khác không nhận ra cô, nhưng anh thì có thể dù cô trở thành như thế nào thì hình bóng cô đã khắc sâu vào xương tủy anh trong suốt 7 năm dài đằng đẵng, sao có thể không nhận ra.

**Ố là là la, cậu ba ơi tình địch của cậu xuất hiện rồi, cậu ở đâu còn không mau tới mà giữ vợ.