Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 54: Nhóc con thiên tài



Nhà tổ họ Lý nằm trên một khu đất rộng 7 héc ta. Được chia làm 2 khu vực với 2 kiểu kiến trúc khác nhau, khu nhà thờ được xây dựng theo lối nhà cổ cung đình với kiểu nhà 5 gian hai mái, toàn bộ điều làm bằng gỗ lim trăm năm. Từng cột gỗ hoành phi điều được chạm khắc hoa văn rồng vô cùng tinh xảo. Trên bức hoành phi trước cửa là dòng chữ "Lý gia chi tộc" được mạ vàng sáng chói.

Khu nhà ở lại được thiết kế theo kiểu kiến trúc cổ điển châu âu. Đây là nơi để ở cũng như đón khách trong các dịp lễ tết hay họp dòng họ thường niên.

Khuôn viên bên ngoài là một khoảng xanh mát trong lành. Lối dẫn vào biệt thự hai bên là những hàng cau và hàng dừa thẳng tắp, có vườn sen ao cá, đặc biệt thích hợp để an dưỡng tuổi già.

Lý Cảnh Tùng vừa mới trở về, đã thấy một cái cái đầu nhỏ đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trên bàn. Cái tay nhỏ đặt trên bàn phím không biết bấm cái gì mà gõ tách tách.



Lý Cảnh Tùng tựa như một tên trộm nhón chân nhẹ nhàng đi vòng ra sau ghế sô pha. Anh muốn xem xem thằng nhóc này đang coi cái gì mà say xưa như vậy. Cho đến khi tới gần nhìn được thứ trên màn hình thì cả người Lý Cảnh Từng đơ như cây cơ, phải mất một lúc lâu anh mới có thể mở miệng hỏi.

"Bảo bối à... con... con đang làm cái gì vậy?"

Lý Nguyên Vũ không thèm để ý đến ông bác khờ khạo nhà mình, vẫn tiếp tục thao tác trên bàn phím. Bị ngó lơ nhưng Lý Cảnh Tùng cũng không có nổi giận, ngược lại càng là vẻ chó cụp đuôi mon men lại gần cháu trai cầu được chú ý.

"Bảo bối à, có thể nói cho bác hai biết con đang làm gì được không, đừng có mà không để ý đến bác chứ, như vậy bác hai sẽ rất đau lòng đó nha."

Lý Cảnh Tùng trưng ra gương mặt đáng thương nhìn cháu trai mình. Anh thật khổ mà, vì em trai nói anh cút xa một chút, trong người lại không có đồng nào mới phải về nhà tổ ở.

Nhưng mà vì sao trong nhà này ai cũng xem anh là không khí hết vậy. Ông nội thì một đồng cũng không cho anh, cháu trai bảo bối thì ngay cả nói chuyện với anh cũng không thèm. Anh phải sống sao đây, anh khổ quá mà, đường đường là cậu hai nhà họ Lý mà phải chịu cảnh hắt hủi như thế này đây. Nói ra làm gì có người tin cơ chứ, đây chính là kêu trời không thấy kêu đất đất không hay mà.

Lý Nguyên Vũ nhìn thấy ông bác đang cố ra vẻ tội nghiệp của mình thì thở dài, cũng không tính làm lơ bác nữa.

"Con có nói bác cũng có hiểu được không mà hỏi."

Chỉ một câu khiến Lý Cảnh Tùng ôm ngực ngã xuống sô pha, quá phũ. Đây là lời một đứa trẻ 4 tuổi đang nói sao, đây chính là sỉ nhục trắng trợn mà. Không được anh không thể bị sỉ nhục như thế phải vùng lên thôi. Lý Canh Tùng ngồi bật dậy nghiêm chỉnh vỗ ngực mình nhìn cháu trai dõng dạc nói lên nỗi lòng.

"Lý Nguyên Vũ con đừng có mà xem thường bác, bác là bác hai của con đấy, con mới mấy tuổi hả?"

Lý Nguyên Vũ khoan thai gập máy tính xuống sau đó bắt hai chân ngồi khoanh tròn trên sô pha, nhìn bác hai của mình nhẹ nhàn nói ra một câu.

"Hack tài khoản QMy, truy quét địa chỉ IP ẩn danh, cái đó bác biết không?"

Mới sáng ra nhóc vô tình lướt thấy tên mẹ trên hot seach, ấn vào xem mới biết mẹ đang bị cư dân mạng chửi. Vậy cho nên nhóc mới vào cái tài khoản viết bài bôi nhọ mẹ nhóc, phát hiện ra đây là tài khoản ảo. Dám chửi mẹ nhóc còn lập tài khoản ảo tung tin dẫn dắt dư luận, nhóc nhất định sẽ tìm ra cho bằng được.

Cho nên nhóc hack QMy của người kia, từ đó tìm ra IP ẩn. Nhóc còn đang tính là đưa cho ông bố già nhà mình hay tự mình làm đây. Nhìn cái mặt càng ngày càng méo của bác hai, nhóc không biết vì sao cùng là một cha một mẹ sinh ra, ba nhóc thông minh nhiw vậy còn bác hai thì, ây za.

"Cái đó... bác làm sao mà biết, bác đây là nhà thiết kế thời trang chứ có phải hacker."

"Vậy mới bảo bác đừng có hỏi, hỏi cũng có biết đâu."

"Này Lý Nguyên Vũ con đừng có mà làm chuyện phạm pháp gì đó nha, con mới bao lớn mà đòi đi hack máy tính người khác hả. Coi chừng bác nói với ba con đánh đòn con bây giờ."

Đánh sao, nhóc tìm ra được địa chỉ IP của mấy người kia ba không những không đánh mà còn phải cảm ơn nhóc đấy, nhóc là đang giúp ba lập công với mẹ còn gì.

"Con đâu có ngu ngốc giống bác hai, là bọn họ chửi mẹ con trước con chỉ lấy gập ông đập lưng ông thôi."

Lý Cảnh Tùng luôn biết cháu trai anh chính là thiên tài của những thiên tài. Khi thằng bé mới có 8 tháng tuổi đã bập bè biết nói, một tuổi rưỡi có thể nói rõ ràng rành mạch. Hai tuổi có thể đọc sách, hơn nữa thằng bé này còn được thừa hưởng duy truyền từ em trai anh. Nhiều khi anh cảm thấy ôn trời bất công vì sao trong cái nhà này chỉ số IQ của anh lại thấp nhất chứ, đó cũng là một phần lý do anh bị hắc hủi, thật là đáng thương cho cái thân anh.