Lý Cảnh Phong đưa tay cầm ly nước trước mặt cô để qua một bên, Lý Nguyên Vũ lấy khăn giấy cho mẹ lau miệng. Được chăm sóc khiến cô cảm động sắp khóc. Cô cúi người hôn lên má con trai một cái.
"Cảm ơn con yêu."
"Anh nữa."
Trần Tuyết cũng không chút thẹn thùng tặng anh một nụ hôn lên má. Kết cả hai người bên kia mới là người sặc, bị sặc cơm chó đó, trời ơi muốn mù cả mắt. Lý Cảnh Phong cầm lấy chén bới cơm cho cô và con trai vừa làm vừa hỏi Lý Cảnh Tùng.
"Anh lại định làm trò gì nữa vậy?"
"Em trai à anh là nghiêm túc bái sư học nghệ đó, lần này không có quậy phá đâu. Sư phụ thu nhận anh rồi."
Lý Cảnh Tùng một miệng đầy thức ăn vừa nhai vừa nói. Nhìn dáng vẻ nào giống một cậu hai xuất thân hào môn quyền quý cơ chứ.
"Anh ấy học không nên thân cậu cứ thẳng tay mà đánh."
Lý Cảnh Phong nhìn Mạnh Hạo Tuấn không nhanh không chậm mà nói. Hạo Tuấn thân thủ rất tốt, cậu ấy là bác sĩ nhưng so về quyền cước còn mạnh hơn Chí Hùng một bậc. Nếu anh hai đã muốn học, vậy cũng tốt anh không kỳ vọng quá cao ở anh trai mình. Bởi vì anh biết anh ấy từ nhỏ ghét vận động, cũn chẳng có năng khiếu. Nhưng võ thuật không cần năng khiếu chỉ cần kiên trì học đủ để tự bảo vệ bản thân là được.
"Cậu yên tâm, cậu tôi còn dám đánh huống gì anh ta."
"Cái này không được, sư phụ vẫn là nên nhẹ tay một chút đệ tử xương mềm lắm."
Nói đến quyền cước, Mạnh Hạo Tuấn đột nhiên nhìn cô gái trước mặt. Hôm đó đã nhìn qua chiêu thức của cô, anh đối với võ thuật tương đối có hứng thú cũng có chút gọi là thiên phú.
Nhưng mà vẫn chưa thể nhìn ra được môn võ mà cô gái này dùng. Mạnh Hạo Tuấn đột nhiên muốn thử một chút. Anh nhìn thấy cô đang hướng đũa về đĩa tôm hấp trước mặt, lúc đôi đũa của cô vừa định gắp con tôm liền bị anh dùng đữa mình đè lại.
Trần Tuyết buông ra gắp một con khác lại bị Mạnh Hạo Tuấn chặn tiếp, rõ ràng là anh ta đang cố tình. Vậy cho nên trên bàn tự nhiên lúc không ai để ý mà có một màn so đũa bất phân thắng bại. Cuối cùng Lý Nguyên Vũ ở đây thò ra đôi đũa dành cho trẻ em thành công gắp được con tôm mới khiến hai người dừng lại. Trần Tuyết lườm Mạnh Hạo Tuấn một cái.
Lý Nguyên Vũ cặm cụi thành thục bóc vỏ tôm sau đó đưa lên miệng mẹ. Cô rất hưởng thụ cảm giác ăn tôm do con trai nhà mình bóc, cứ như vậy ăn liền mấy con. Lý Cảnh Tùng như một cái máy cắm đầu ăn chẳng biết chuyện gì, chỉ có Lý Cảnh Phong nhìn thấy hết một màn kia của cô và Mạnh Hạo Tuấn, vẫn là con trai anh lợi hại nhất.
Sau khi ăn xong người giúp việc tiến lên dọn dẹp. Năm người lại cùng nhau ăn bánh kem tráng miệng.
"Em dâu em cho anh đục một cái lổ trên tường, anh ở đây luôn có được không?"
Lý Cảnh Tùng thật sự muốn ăn vạ ở đây luôn, bảo sao ông nội cứ nói đầu bếp cũng không nấu ăn ngon bằng cô. Bọn họ suốt ngày hết nấu món âu lại đến món á, anh sắp ngán tới tận cổ rồi.
Những bữa cơm gia đình đậm chất Việt Nam này mới gọi là cơm chứ. Nào rim mặn, thịt kho hột vịt, gà hấp nước dừa, tôm hâp bia, gỏi ngó sen, salat cá ngừ, cải bẹ cuộn nấm đông cô, canh củ sen bí đỏ. Bây giờ còn cả bánh kem dâu tây, anh là một tín đồ cuồng đồ ngọt sao có thể cưỡng lại được.
"Bác hai, bác ăn nhiều như vậy không sợ biến thành một ông chú béo ị à?"
"Bảo bối à bác hai con còn lâu mới trở thành ông chú béo ị, có là ông chú cũng là ông chú siêu đẹp trai hiểu chưa."
"Nhưng mà bác mập rồi mặt nọng cả ra không tin bác soi gương đi."
"Không thể nào bảo bối con đừng có hù doạ bác."
Nói là vậy nhưng Lý Cảnh Tùng vẫ bỏ đĩa bánh kem xuống chạy vội vào tolet soi gương. Không phải chứ mặt anh thật sự có nọng rồi, anh chỉ vừa ăn mấy miếng thôi mà, làm sao mập nhanh vậy được. Nhất định là tại thằng nhóc con Lý Nguyên Vũ thao túng tâm lý của anh. Nhưng mà nếu mập lên sẽ rất xấu nha, Lý Cảnh Tùng ủ rủ đi ra.
"Cháu đã nói rồi mà bác không tin mập chảy xệ rồi."
"Cục cưng à không được nói bác hai mập, nói bác mập bác sẽ buồn đó, cho dù bác có mập thật con cũng phải giả vờ là bác không mập hiểu chưa, như vậy mới là đứa bé ngoan."
"Dạ con sẽ không nói bác hai mập nữa."
Lý Cảnh Tùng cảm thấy toàn thân bị dao đâm xuyên tim, vì cái gì mà hai mẹ con nhà này cứ nhấn mạnh cái từ mập đó vậy. Cả cái nhà này không có ai là người tốt hết, vì sao anh còn mơ tưởng em dâu sẽ đứng về phía anh chứ.
Anh ôm trái tim đầy tổn thương đi đến phòng dành cho khách ở trên lầu. Đêm hôm mưa gió anh không muốn lếch tâm hồn tổn thương này đi đâu cả.