Xin Chào, Thiếu Gia Hắc Đạo!

Chương 3



3.

An Hân bị mọi người chuốc rượu, cô nhóc đỏ mặt liếc mắt đưa tình với tất cả cậu chàng độc thân đến nổi da gà. Tôi đùa giỡn hai câu với mấy chị em khác rồi lui người vào một góc hùng hổ ăn vô cùng bi tráng. Vì sao bi tráng? Nói nhảm, nếu như ra khỏi cửa này có gặp chuyện bất trắc, thì làm quỷ no cũng coi như được an ủi.

Bỗng nhiên, tôi bắt đầu tự trách cùng sám hối thật nhiều.

Tôi ăn hết là được vì sao còn uống nữa?

Một chai bia xuống bụng, tốt lắm… WC đang tha thiết kêu gọi tôi rồi.

Tôi đổi tư thế n + 1 lần, vẫn không chịu nổi cảm giác mãnh liệt đang kêu gọi kia. Không được, tôi phải ra cửa này để đi vệ sinh, bằng không lúc đầu thai Mạnh bà hỏi tôi chết như thế nào, tôi há mồm một câu “Vỡ bàng quang chết” cậu nói tôi có tục tĩu không?

Tôi nhảy đến phía trước, đoạt lấy micro trong tay nữ sinh đang hát, mặt mỉm cười, cố bình tĩnh hỏi: “Vị tiên sinh cao hơn mét 8 nặng hơn 60 cơ bụng sáu múi kia có nguyện ý đi toilet với tôi không?” Trong lòng tôi lặng lẽ thêm một câu, có thể chống lại va chạm vật lý.

“Tôi nguyện ý. Trừ nặng hơn 60 thì những thứ khác đều phù hợp với yêu cầu của em.”

Tôi phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát tiếng, chỉ thấy phòng chúng tôi thuê không biết đã được mở ra từ khi nào. Còn người nói câu “Tôi nguyện ý” đang dựa vào cửa cười xấu xa.

Tôi kinh hãi: “Cửa khoá rồi mà.”

Cung Bắc Triết vươn tay kéo nhân viên phục vụ đang hơi cúi đầu đứng phía sau hắn ra, cực kỳ vô tội:

“Tôi để hắn dùng chìa khóa mở cửa.”

Tôi tức lên kêu to: “A a a tôi muốn kiện anh tội quấy rối nhân viên phục vụ.”

“Cô đừng kiện, tôi bị anh đẹp trai này ép, ảnh nói nếu tôi không mở cửa sẽ lột da tôi để làm thảm cho cún con nhà ảnh.”

Wow, thật ác độc mà, không hổ là thiếu gia hắc đạo.

Chờ nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, tôi lập tức giận càng giận hơn, ném thẳng micro qua:

“Thằng nhãi nhà mày, bà đang chuẩn bị lát nữa tìm mày thì mày lại tự đưa tới cửa, dám nói sai số phòng với bà à!”

Nhân viên phục vụ bộ dạng xun xoe vừa chạy vừa nói: “Tôi rõ ràng nói phòng 24 với 38, tại chưa nói hết mà cô đã chạy tới phòng 24 chứ đâu có liên quan tới tôi!”

Cung Bắc Triết cười híp mắt đi tới trước mặt tôi: “Đi, đi nhà vệ sinh với tôi.”

Tôi cực kỳ bi thương: “Thật ra, tôi thích giải quyết tại chỗ hơn…” Sau đó đã bị tên nào đó kéo ra ngoài.

Chờ tôi giải quyết xong vấn đề cá nhân, mới ra tới cửa toilet, đã bị Cung Bắc Triết dồn vào tường, gương mặt tuấn tú sát vào tôi.

“Họ tên?”

“Họ Mỹ tên Nữ.”

“Tuổi?”

“Tuổi xuân mơn mởn.”

“Chiều cao?”

“Chiều cao tiêu chuẩn.”

Khóe miệng Cung Bắc Triết co giật, khinh thường nhìn tôi, nói: “Tô Hiểu, 17 tuổi, cao 1 mét 58, nặng…” Xét thấy cân nặng của tôi tuyệt đối là số lớn, nên để nó thành một bí mật đi. Tôi che miệng Cung Bắc Triết, vẻ mặt tức giận: “Tên khốn này!”