Thức dậy sau một cơn say, Đào Tri Việt mơ mơ màng màng cảm thấy đầu óc mình vô cùng choáng váng.
Những giấc mơ hỗn loạn của đêm qua vẫn còn quanh quẫn trong tâm trí, bên cạnh có tiếng máy khoan điện rừ rừ vang lên không biết từ đâu, khiến người ta chóng mặt nhức đầu.
Đào Tri Việt mở mắt ra, ngơ ngác nằm trên giường nhìn trần nhà, có loại cảm giác mờ mịt không biết bây giờ là năm nào.
Cậu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới những trải nghiệm hồi hôm qua.
Đầu tiên là cậu bắt taxi từ triển lãm trò chơi tới công ty, rồi dâng trào cảm xúc thảo luận trò chơi với Quách tổng và những người khác trong chốc lát, sau đó cùng với đồng nghiệp đi ăn đồ nướng BBQ......
Trong bầu không khí cuồng nhiệt của bia và thịt nướng, hình như cậu đã uống bia rất nhiều, nhưng sau khi say đã xảy ra chuyện gì thì cậu hoàn toàn không có ấn tượng, ký ức cậu vẫn dừng lại vào khoảnh khắc cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch kia.
Đào Tri Việt có chút hối hận, cậu rất ít khi uống thành ra như vậy, lần cuối cùng cậu uống say quắc cần câu là khi cậu tốt nghiệp đại học nhiều năm trước, sau đó bạn cùng phòng cứ vì chuyện này mà trêu ghẹo cậu lâu ơi là lâu, mà lúc cậu hỏi sau khi say mình đã làm gì thì hắn lại không nói cho cậu biết.
Vì thế cho đến nay, Đào Tri Việt cũng không biết bản thân mình sau khi uống say là biến thành cái dạng gì.
Buồn bực nép vào chăn bông chốc lát, Đào Tri Việt lấy hết dũng khí ra cầm lấy điện thoại bên cạnh gối nằm.
Dù sao thì cũng không có phương thức liên lạc của đồng nghiệp, trước khi đến công ty làm việc, sẽ không có ai cười nhạo cậu......!Đúng không.
Đào Tri Việt nơm nớp lo sợ cầm lấy điện thoại, lại phát hiện nó đã bị tắt nguồn, trên màn hình hiển thị một cục pin lớn rỗng ruột.
......!Hôm qua cậu đã làm gì với điện thoại của mình vậy? Sao mà không còn một chút pin nào hết?
Đào Tri Việt đành phải đứng dậy, nạp năng lượng cho điện thoại, sẵn tiện đi WC, rửa mặt đơn giản.
Lúc quay lại thì điện thoại đã tự khởi động máy, Đào Tri Việt tùy ý cắn bánh mì nhìn lướt qua, kết quả khiến cậu thiếu chút nữa là rớt cằm.
Sao mà có nhiều lời nhắc tin nhắn pp trên màn hình khóa quá vậy?!
Cậu đặt bánh mì xuống với vẻ mặt khiếp sợ, cầm lấy điện thoại, càng nhìn lại càng mờ mịt.
[ Mứt quýt: Ta là Lâm Giai Giai, tổ mỹ thuật, anh nhớ ghi chú lại chút nha.
]
[ Mứt quýt: Đào ca, hello anh nha.
]
[ Lão Quách: / ôm quyền ]
[ Lão Quách: Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! ]
[ Tôi không thể nào hói được: Lần sau lại cùng nhau uống bia nhé, he he.
]
[ Tôi không thể nào hói được: Đào ca, không thể tưởng tượng được anh lại có một mặt này luôn! ]
[ Ánh sáng nhạt: Tiểu Đào, chào cậu.
]
[ Ánh sáng nhạt đã trở thành bạn bè của bạn, bắt đầu trò chuyện nào! ]
[ Ku ku ku đã trở thành bạn bè của bạn, bắt đầu trò chuyện nào! ]
......
Toàn thân Đào Tri Việt cứng đờ.
Nếu như không phải ai mở miệng đều là một tiếng Đào ca, Tiểu Đào, Đào Tri Việt thì cậu cho rằng điện thoại này là của người nào khác rồi.
Sao mà đột nhiên cậu lại kết bạn với nhiều đồng nghiệp trên công ty thế?
Đào Tri Việt mang lớp mặt nạ thống khổ vô cùng, chậm rãi nhập mật mã mở khóa, vô cùng miễn cưỡng đối diện với một hình ảnh đối với cậu mà nói là rất xa lạ này.
Cậu mở pp ra, lo lắng sao đâu lướt xuống dưới.
Hôm qua cậu đã kết bạn với ít nhất là mười đồng nghiệp, hiện tại còn tới bảy tám người nằm trong "Bạn mới" còn chưa chấp nhận kia.
Thậm chí cậu còn add vào nhóm của công ty, hiện tại tin nhắn trong đó đã là 99+, may là cậu có thói quen bật chế độ không làm phiền khi vào nhóm.
Vất vả lắm mới đọc hết các tin nhắn đầy dấu chấm đỏ kia, cũng không có cái nào mang nội dung quá sốc, khoa trương nhất chính là Vương Hằng có chút hưng phấn nói là cậu còn có một mặt này, Đào Tri Việt lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.
Ngón tay thuận thế lướt xuống, cuộc gọi thoại với HR đập vào mắt cậu.
[ HR: Cuộc gọi thoại đã kết thúc ]
Đồng tử của Đào Tri Việt mưa gió rền vang, hoài nghi mình bị ảo giác mất rồi.
Cậu run rẩy nhấn vào hộp thoại, sau đó nhìn thấy lời nhắc hệ thống cực kỳ đơn giản ở dòng dưới cùng.
[ thời lượng cuộc gọi 539 phút 18 giây]
Ngoài ra bên cạnh còn có một icon điện thoại đáng yêu.
Đào Tri Việt:!!!!!!
Cậu đột nhiên buông tay ra, điện thoại lạch cạch rơi xuống bàn.
Nhất định là cậu đang nằm mơ rồi, hơn nữa còn là một cơn ác mộng không đâu vào đâu, chờ tỉnh ngủ thì tốt thôi.
Bước chân Đào Tri Việt lâng lâng về tới mép giường, đá văng đôi dép lê, bùm một phát nằm xuống, kéo chăn qua đỉnh đầu, nhắm mắt lại.
Vài phút sau, điện thoại vang lên một âm thanh tin nhắn rõ ràng.
Đào Tri Việt trộm lộ ra đôi mắt từ trong chăn, nhìn về phía cái bàn.
Điện thoại vẫn duy trì một tư thế đứng thẳng khó khăn, màn hình sáng lên, hiện ra một lời nhắc nhở tin nhắn pp.
Xong rồi, không phải là mơ rồi.
Uống say một trận rồi gọi điện hết 539 phút 18 giây với đối tượng thầm mến, dường như là nói mãi nói mãi cho đến khi điện thoại tắt nguồn.
Hơn nữa Đào Tri Việt không cón bất cứ ấn tượng gì về chuyện này hết, căn bản không hề biết mình đã nói gì.
Cùng lúc đó, tin nhắn của Vương Hằng không thể nào hói được cứ điên cuồng lặp đi lặp lại trong đầu cậu: Đào ca, không thể tưởng tượng được là anh có một mặt này luôn! Không thể tưởng được anh còn có một mặt này! Một mặt này!
Cho nên rốt cuộc là cậu phô ra nét mặt nào với HR vậy......
Đào Tri Việt cảm thấy, đây sẽ là một sự kiện mang tính tử vong xã hội nhất trong đời này của cậu.
Nằm liệt trên giường ngu người ít nhất hai mươi phút, sau đó Đào Tri Việt mới khôi phục được một chút dũng khí để đối mặt với hiện thực.
Cùng lắm thì bỏ của chạy lại người, lại đăng ký một tài khoản pp khác, rồi cậu vẫn có thể làm người một lần nữa rồi.
Điện thoại lại vang lên, Đào Tri Việt vừa an ủi bản thân vừa cắn răng cầm điện thoại lên.
Cả hai đều là tin nhắn của HR.
[ HR: Buổi sáng tốt lành ^-^]
[ HR: Em lại ngủ tiếp à? ]
Thoạt nhìn như tất cả đều bình thường.
......!Nói không cuộc gọi thoại này chỉ là một lỗi trục trặc của hệ thống thôi?
Đào Tri Việt hít sâu, vươn ngón tay cứng đờ ra, tốc độ rùa bò gõ tin nhắn trả lời.
[ Đào: Buổi sáng tốt lành.
]
HR lập tức trả lời.
[ HR: Hôm qua em ngủ ngon không? Sáng nay lúc thức dậy có bị đau đầu không? ]
Ảo tưởng tan thành mây khói.
Xem ra không phải hệ thống bị trục trặc rồi, HR biết hôm qua cậu đã uống say mà.
Đào: Hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh sao?
Đào: Có phải tôi uống say rồi phát điên không?
Đào: Xin lỗi anh, không phải tôi cố ý đâu.
Đào: Anh có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được không, cầu xin mà QAQ
Đào Tri Việt nhắn đi nhắn lại nửa ngày, cứ gõ rồi xóa cho đến khi ngón tay tê dại, thế nhưng lại không dám gửi bất cứ một tin nhắn nào.
HR hình như là phát hiện cậu rối rắm, cho nên mới mở lời nhắc đến chuyện tối hôm qua.
[ HR: Hôm qua tôi có gọi điện thoại cho em, em còn nhớ không? ]
Hóa ra là HR chủ động gọi điện cho cậu?
Đào Tri Việt cảm thấy hình tượng của mình đã được cứu vớt một chút.
[ Đào: Không nhớ rõ lắm _(:з" ∠)_]
HR nhanh chóng gửi một lời giải thích ngắn gọn.
[ HR: Không sao cả, chúng ta chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó vô tình ngủ quên nên không kịp cúp máy.
]
[HR: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
Đào Tri Việt cảm giác mình đã sống lại rồi.
[ Đào: Hôm qua tôi uống nhiều quá, xin lỗi anh, tôi không nói lung tung gì đúng không? ]
[ Đào: Nếu tôi mạo phạm anh thì hãy cho tôi nói lời xin lỗi.
]
[ HR: Không có nha.
]
[ HR: Không cần phải xin lỗi.
]
[ HR: Nhưng mà uống rượu bia vẫn là có hại cho thân thể, sau này uống ít thì tốt hơn ^-^]
Đào Tri Việt cuối cùng cũng tháo ra lớp mặt nạ thống khổ, cậu thở phảo nhẹ nhõm một hơi thật dài, bày tỏ sự cảm kích từ tận đáy lòng.
[ Đào: Cảm ơn anh! ]
[ Đào: Hôm qua anh gọi cho tôi có phải là do gặp khó khăn nào không? Lúc đó tôi có thể không giúp được anh, nhưng nếu bây giờ anh còn cần giúp đỡ, có thể nói với tôi.
]
[ Đào: Tôi nhất định sẽ cố gắng.
]
HR hình như suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.
[ HR: Hôm qua có một chuyện khiến tôi rất bối rối, nhưng bác sĩ Đào đã giải quyết giúp tôi rồi.
]
Đào Tri Việt ngẩn người.
[ Đào: Phải không? Tôi không có ấn tượng gì......]
[ HR: Không sao đâu, chỉ cần tôi nhớ rõ là được rồi.
]
[ HR: Có thể gặp được bác sĩ Đào thật tốt.
]
Nhìn lời nói chân thành tha thiết của HR, nỗi niềm lương tâm cắn rứt kia lại dấy lên trong lòng cậu.
Đào Tri Việt đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hắn, cậu không nên sử dụng một cái tên như thế, ở chung với đối phương lâu như vậy, còn vẫn luôn cam chịu khiến đối phương gọi cậu là bác sĩ.
[ Đào: Cái kia, thật ra tôi không phải là bác sĩ......]
[ Đào: Thành phố Tấn Bắc không có bệnh viện tâm thần thứ bảy nào cả, cũng không có giám đốc Đào, cái ID diễn đàn này, cùng với bình luận lúc đó của tôi nói với anh, thực ra đều là những thứ được đăng tải trên internet.
Nhưng tôi quả thực là mang họ Đào.
]
[ Đào: Thực xin lỗi.
]
Đào Tri Việt đã làm xong công tác bị giáo huấn một trận, nhịn không được nhắm mắt lại.
Mở mắt ra, cậu lại nhìn thấy tin nhắn bình tĩnh của của đối phương.
[ HR: Không sao đâu, không cần nói xin lỗi với tôi.
]
[ HR: Vậy những thứ đó có nghĩa là gì? ]
[ HR: Mắt lấp lánh.jpg]
Đào Tri Việt đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó rơi vào một sự lo lắng vi diệu, cậu cảm thấy không thích hợp để nói thẳng, chỉ có thể nói uyển chuyển thôi.
[ Đào: Không dễ giải thích lắm, không thì anh hãy lên mạng tìm câu này: Xin chào, tình huống này đã kéo dài bao lâu rồi? ]
[ Đào: Sau đó anh sẽ hiểu nó có ý gì......]
Một lát sau, HR gửi tin nhắn trả lời.
[ HR: Tôi tìm thấy một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, đam mỹ là cái gì? ]
[ Đào:......]
[ Đào: Quên đi, đừng tìm kiếm nữa, quên hết những thứ anh nhìn thấy đi.
]
[ Đào: Đại khái chính là trào phúng người khác rất kỳ quái.
]
[ Đào: Tôi không có ý nói anh như vậy, lúc đó tôi cho rằng anh thực sự đang câu cá QAQ]
[ HR: Hóa ra là như thế.
]
[ HR: Nhưng nhiều người bình luận bài đăng của tôi như thế, cuối cùng người nguyện ý tin tưởng tôi, chỉ có bác sĩ Đào.
]
[ HR: Nếu bác sĩ Đào thật là bác sĩ thì tốt rồi, tôi chính là bệnh nhân may mắn duy nhất.
]
Ngón tay Đào Tri Việt run rẩy, khuôn mặt da mỏng nhanh chóng hiện lên màu đỏ nhạt.
Cậu có chút lắp bắp gõ chữ.
[ Đào: Sao còn gọi tôi là bác sĩ Đào......]
[ HR: Với tôi mà nói, em chính là bác sĩ nha ^-^]
Cảm giác mặt đỏ tim đập tối hôm qua lại tìm về rồi, Đào Tri Việt ngơ ngác nhìn icon tươi cười đơn giản mà ấm áp này.
Rõ ràng không hề có một ngôn từ hoa lệ, nhưng những lời người này nói, luôn khiến cho cậu phải tâm hoa nộ phóng.
[ HR: Hơn nữa, ngoài đời không có ai gọi em như vậy đúng không.
]
[ Đào:......!Không có.
]
[ HR: Vậy đây là xưng hô độc quyền dành riêng cho tôi rồi.
]
[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Đào Tri Việt nỗ lực gom lại sự mơ màng của đầu óc, cố gắng không phần biệt từng từ mà HR nói.
[ Đào: Được.
]
[ Đào: Sau này bất kể anh cần giúp đỡ ở đâu, nếu tôi có thể giúp được, hãy đến tìm tôi.
]
[ Đào: Ngoại trừ theo đuổi con gái......!Bởi vì tôi không có kinh nghiệm.
]
Cậu lét lúc gõ thêm một câu, mang thêm một chút ghen tuông mà chỉ cậu mới phát hiện ra.
[ HR:! ]
[ HR: Ngày đó tôi quên nói với em, người tôi thích không phải là con gái.
]
[ HR: Là con trai.
]
[ HR: Tôi sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi em ấy.
]
Đào Tri Việt ngơ ngẩn, cậu còn chưa kịp phản ứng thì lại thấy tin nhắn mới gửi đến.
[ HR: Bác sĩ Đào, em có phát hiện ra tôi không giống chỗ nào không.
]
Nhìn thấy lời hắn nói, Đào Tri Việt theo bản năng kéo lên, sau đó thuận tay nhấp vào trang cá nhân của hắn từ tấm hình đại diện.
Giao diện nháy mắt đổi mới, những bức ảnh phong cảnh xưa cũ trong nháy mắt không còn nữa, ảnh đại diện của HR đã trở thành một bó hoa hoạt hình xinh đẹp.
Phong cách của bó hoa thật đáng yêu, sắc màu hồng, tím, vàng và trắng xán lạn, cánh hoa mềm mại, phủ sương sớm trong suốt.
Là trong một đêm khuya an tĩnh của Đảo động vật, chú nhím nhỏ lặng lẽ đặt nó trước cửa căn nhà nhỏ của chú gấu nâu.
[ HR: Tôi đã thay đổi ảnh đại diện rồi nha.
]
[ HR: Đây là bó hoa mà người tôi thích tặng tôi.
].