Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 52: Chương 52





Đào Tri Việt sống ở Tấn Bắc đã hơn một năm, đây lần đầu tiên cậu tới đường Nam Sơn.
Đèn neon hòa quyện với mùi thơm của thức ăn, đồng thời kích thích thị giác và đầu lưỡi, dòng người chen chúc xô đẩy, hơi lửa nóng bốc lên ở khắp nơi.
Cậu nhìn một vòng xung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên mặt Hoắc Nhiên, không thể nào dời đi chỗ khác.
"Sao anh cứ luôn cười vậy chứ."
Đào Tri Việt chọc chọc cánh tay hắn.
Bắt đầu từ lúc xuống xe bước vào con phố này, không đúng, hẳn là từ lúc bắt đầu gặp nhau ngày hôm nay, nét tươi cười trên mặt Hoắc Nhiên vẫn chưa từng biến mất, đương nhiên, ngoại trừ trí não không hoạt động lúc mà đánh phản lưới nhà.
"Bởi vì vui vẻ."
Ngọn đèn rạng rỡ rơi vào đôi mắt hắn.
"Lần trước khi đến nơi này, thật ra cũng chưa lâu lắm, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy rất nhiều ngày đã trôi qua."
"Hơn nữa cùng em đến đây ngày hôm nay, cảm giác giống như mọi thứ đã khác."
Hắn nhìn quầy bán đồ ăn nhẹ bên cạnh, thử tìm một ví dụ để chứng minh: "Ngay cả sò lụa xào cay cũng thơm hơn lần trước một chút."
Đào Tri Việt bắt được trọng điểm: "Em hiểu rồi, anh là đang thật sự đói bụng."
Vậy là người may mắn đầu tiên được chọn đã ra đời: Sò lụa xào cay.
Đặt món xong, trong lúc chờ đợi thì hai người cùng nhau đi mua trà sữa, vẫn là công thức quen thuộc, trà sữa với lớp kem thơm ngọt cùng các loại hạt.
Đào Tri Việt nhấp một ngụm, cảm khái nói: "Hình như còn ngon hơn món em uống ở cửa hàng lẩu hôm đó."
Hoắc Nhiên gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, ánh mắt phản xạ rơi xuống bên môi cậu.
"......!Hôm nay tôi sẽ lau sạch kịp thời!"
Đào Tri Việt lập tức lấy khăn giấy từ trong túi ra, đề phòng lau khóe miệng.
Hoắc Nhiên dường như thật đáng tiếc mà a một tiếng.
Bà chủ bưng món sò lụa xào cay vừa mới ra khỏi nồi, hương thơm lan tỏa bốn phía, mùi vị thơm phức.
Xứng với món trà sữa thơm ngọt ngon miệng, mọi thứ đều thật vừa miệng.
Hoắc Nhiên đang ăn, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Hôm nay tôi vẫn luôn cảm giác mình quên gì, vừa rồi mới vừa nhớ ra."
Bàn bên cạnh đang ăn món cua rang muối ớt, làm khơi gợi trí nhớ của hắn.
"Nhưng bây giờ là buổi tối, tôi có thể hỏi sao?"

"Cái gì?"
"Chính là......!Tại sao con cua diệt sạch muỗi?"
"......!Ha ha ha ha ha." Đào Tri Việt chuẩn bị không kịp, "Hóa ra anh còn nhớ vấn đề này."
Hoắc Nhiên rất trịnh trọng: "Đúng vậy, hồi sáng tôi lên máy bay không có chuyện gì, cân nhắc nửa ngày, vốn dĩ muốn sau khi gặp em rồi hỏi."
"Nhưng khi nhìn thấy em thì tôi quên sạch hết, bỏ lỡ toàn bộ ban ngày."
Đào Tri Việt nghe ngữ khí nghiêm túc của hắn, vừa buồn cười, lại cảm thấy mặt nóng lên.
"Em muốn học cách nói chuyện với anh." Đào Tri Việt cũng nghiêm túc nói, "Tại sao anh trần thuật sự việc một cách rất rõ ràng, thế nhưng sao lại dễ nghe đến thế."
Hoắc Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, thử nói: "Bởi vì tôi......!Đẹp trai?"
Đào Tri Việt một bên cười, một bên yên lặng làm bút ký ở trong lòng.
Hôm nay cậu phát hiện ra tính chất đặc biệt mới của Hoắc Nhiên: Dục vọng khao khát chiến thắng kỳ quái, còn có tự luyến một cách chính đáng nữa.
Rất đáng yêu.
Chân thực lại sống động.
"Cho nên......" Trong ánh mắt khát vọng của Hoắc Nhiên, "Bây giờ có thể nói được không? Hẳn là không phải rất khủng bố đúng không, dù sao tôi ở bên cạnh em, không cần sợ."
"Không phải khủng bố, chỉ là tương đối......!Ừm, thật nhiều thứ xếp chồng bên nhau."
Hiện tại xung quanh náo nhiệt như vậy, đèn đuốc sáng trưng, không phải đêm khuya tĩnh lặng, hẳn là sẽ không cảm thấy thẹn thùng và xấu hổ đúng không.
Đào Tri Việt suy nghĩ, cố gắng diễn đạt một cách uyển chuyển: "Muỗi màu vàng, khi đọc nó cùng nhau thì là gì?"
"Muỗi vàng......?"
"Con cua, lại có thể gọi cua đồng, đồng âm là hài hòa, đây là một từ cổ mang hơi thở của thời đại."
"Hài hòa diệt sạch muỗi vàng?"
"Đúng vậy, nguyên nhân chính là không ngừng bắn ra đổi màu đổi màu.

Màu sắc ở chỗ này có hai nghĩa, một là màu, hai là......!Sắc."
Đào Tri Việt lặng lẽ nhảy vọt qua phần nào đó, trong phạm vi chừng mực mà công chúng có thể bàn luận thì cậu đã cố gắng hết sức mình.
Hoắc Nhiên trầm tư một lát, dần dần giãn ra chân mày nhíu chặt: "Hóa ra là thế!"

Đào Tri Việt vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy vấn đề vô cùng hiếu học của hắn: "Vậy trước khi muỗi vàng bị diệt sạch, tại sao lại bắn ra những dòng chữ trắng trên nền đen và tiêu đề cảnh cáo màu đỏ?"
"Em nghĩ đây cũng là một thứ được thêm vô, không phải tùy tiện để lên."
Hoắc Nhiên định liệu trước nói: "Tôi phát hiện ra sở thích xấu xa của nhà chế tác này, trở về tôi sẽ chơi một lần nữa, chắc là còn nhiều chi tiết nhỏ mà tôi chưa để ý."
"Dựa theo logic trước sau, cảnh cáo tiếng Anh này hẳn là một lời nhắc nhở chung trước khi hài hòa được hòa hợp?"
Đào Tri Việt sắp không khống chế được đỏ mặt rất muốn phun tào, liệu khả năng suy luận logic của cậu có thể dùng ở chỗ khác được không.
Việc đã đến nước này, vậy cùng nhau cảm thấy xấu hổ đi.
Đào Tri Việt bất chấp tất cả nói: "Đó là lời nhắc nhở bảo vệ bản quyền nước ngoài, để cảnh báo người xem không sao chép và nội dung video một cách riêng tư."
"Video gì?"
"Video nào cũng có thể, nhưng là, nó thường xuyên xuất hiện ở một số......!Phim hành động tình cảm, cho nên cũng trở thành một đoạn thêm vào riêng."
Dù sao thì Hoắc Nhiên cũng là bạn cùng phòng với các nam sinh viên đại học bình thường, hắn cũng có nghe thấy những bộ phim hành động tình cảm.
Nghe vậy, vẻ mặt của hắn cũng cứng lại rồi, hắn mắt to mắt trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào vỏ sò lụa đang nằm trên bàn.
Giữa những người bạn tốt hay anh em tốt, đây là một đề tài có thể thoải mái hào phóng nói giỡn.
Nhưng trong một mối quan hệ yêu đương mới vừa được xác lập gần đây, đại khái từ khóa này là từ ngữ mẫn cảm.
Chỉ cần đồng thời lọt vào lỗ tai của hai người, thì sẽ phát ra mơ màng vô hạn, khiến người ta không không chế được tưởng tượng của mình.
Tựa như thả viên đá nhỏ xuống mặt nước phẳng lặng, tạo nên muôn vàn gợn sóng, rất lâu cũng không thể bình ổn.
Không khí giữa hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng bạn học Hoắc Nhiên cũng dũng cảm phá vỡ bầu không khí yên lặng xấu hổ này.
"Quả nhiên là rất nhiều thứ xếp chồng lên nhau." Hoắc Nhiên ra vẻ trấn định, "Sò lụa ăn xong rồi, tiếp theo em muốn ăn gì? Chúng ta lại đi dạo một vòng."
Đào Tri Việt đứng dậy đi theo hắn, hai người mỗi người cầm một ly trà sữa đi trước đi sau, Hoắc Nhiên dừng lại chờ cậu, nhưng vẫn không dám liếc mắt nhìn cậu.
Sau khi cùng nhau sóng vai đồng hành, Hoắc Nhiên cái khó ló cái khôn, bắt đầu không ngừng sáng tạo ra đề tài mới.
"Lần trước tôi mua bánh bao nhỏ ở cửa hàng này, ăn rất ngon, món được đưa đến tiệm lẩu ngày hôm đó cũng là của tiệm này, em muốn nếm lại không? Ngoại trừ gạch cua thì còn có cả vị khác nữa."
"Hay là ăn cái gì mới mới, chẳng hạn như xiên dầu đỏ, ngày đó ở đây xếp một hàng rất dài, hôm nay ít người, chúng ta có thể đi mua."
"Hóa ra ở đây cũng có mì lạnh nướng, cách làm hình như không giống như bên Yến Bình, bên kia họ cho tương cà chua vào, được làm từ cà chua tưới chứ không phải sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm......"
Đào Tri Việt hơi hơi nghiêng đầu, trộm ngắm vẻ mặt của hắn, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc đứng đắn, tự nhiên trấn định thao thao bất tuyệt đánh giá các món ăn nhẹ ven đường.

Cậu thật sự nhịn không được, một nụ cười đang nở trên môi.
Hoắc Nhiên cảm nhận được tầm mắt của cậu, hắn ghé mắt lại đây, vì thế cũng mỉm cười nhìn cậu.
Xung quanh là vô số thực khách và người đi đường, ồn ào náo nhiệt như thế, nhưng trong thế giới này, lại yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở của nhau.
Khung cảnh không hề thay đổi, nhân vật được thay đổi, hiện tại đổi thành Đào Tri Việt mỉm cười không thể dừng lại được.
Hoắc Nhiên học theo, cũng chọc chọc cánh tay cậu: "Sao mà cười thế, em không cần cười tôi."
"Em không cười anh." Đào Tri Việt nói như vẹt, "Là bởi vì vui vẻ."
"Thật vậy chăng?" Hoắc Nhiên nửa tin nửa ngờ, "Tại sao lại có cảm giác em đang cười tôi chứ."
"Nhất định là lỗi của trà sữa rồi, anh xuất hiện ảo giác, lần sau chúng ta đổi đồ uống khác."
"Trà chanh thì sao? Trà chanh ở đây hình như cũng rất có tiếng đó, lần trước đông quá nên tôi không mua được......"
Phố dài phồn hoa không nhìn được điểm cuối, ánh đèn neon lập lòe và nụ cười của mọi người giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hóa thành một dòng sông dài len lỏi khắp trái tim.
Hóa ra trong những ngày bình thường, cũng có thể cảm nhận được sự vĩnh hằng khó tả.
Cậu không ngừng thoáng gặp qua người xa lạ, nhưng bên cạnh cậu vẫn có người không hề thay đổi.
Trước khi kịp nhận ra, trong tay Đào Tri Việt đã cầm rất nhiều món ăn vặt, một số đã ăn hết một nửa, một số còn chưa kịp nếm.
Hoắc Nhiên vừa mua vừa càn quét quầy thứ ăn, lúc hắn cúi đầu trả tiền, dư quang tầm mắt hắn dường như quét qua cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra gì.
Đào Tri Việt hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
"Hình như tôi nhìn thấy người nào đó mà tôi quen......" Hoắc Nhiên không rõ nói, "Nhưng không thấy rõ, chẳng lẽ tôi xuất hiện ảo giác sao?"
Nghe hắn nói như vậy, Đào Tri Việt cũng không đặt trong lòng.
Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy một người đàn ông thoạt nhìn không thích hợp với mọi người xung quanh, chỉ cần nhìn sườn mặt thì hắn rất có khí chất của một tổng tài bá đạo trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, đôi khuyên tai màu đen vô cùng bắt mắt.
Chỉ là chớp mắt một cái, người kia lại không thấy đâu.
Kết quả năm phút sau, bọn họ thế nhưng lại oan gia ngõ hẹp chạm mặt nhau trước quầy bánh sữa chiên mềm ngọt.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Hoắc Nhiên tức khắc trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên Đào Tri Việt nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình như vậy.
Nụ cười tươi rói một khắc trước biến mất không thấy tăm hơi, đường cong sườn mặt căng chặt, mày kiếm sắc bén, trong mắt lộ rõ vẻ tức giận.
Không đợi Đào Tri Việt kịp phản ứng, Hoắc Nhiên đã đột nhiên tiến lên phía trước một bước, vững vàng chắn trước mặt cậu.
"Cận Thiếu Viễn, cậu đủ chưa? Lần trước tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?"
Cận Thiếu Viễn đụng mặt bọn họ, rõ ràng cũng sửng sốt một chút.
"......!Cái gì mà đủ chưa." Hắn dừng một chút, "Chờ một chút, có phải anh cho rằng tôi theo các anh tới đây không?"
Ý thức được Hoắc Nhiên trước mặt đang thực sự tức giận, Cận Thiếu Viễn nhanh chóng giải thích.

"Là ba tôi buộc tôi tới đây để làm ăn, còn mắng tôi một trận, tôi cũng không muốn đâu, vốn dĩ thứ hai tuần sau mới tới đây."
"Lần này thật sự không có tìm người điều tra anh đâu, đừng hiểu lầm, hoàn toàn là trùng hợp."
"Muốn khảo sát đặc điểm thành phố Tấn Bắc, đây chính là khu phố mỹ thực nổi tiếng nhất nha, tôi không đến đây thì đi đâu?"
Đào Tri Việt ở bên cạnh nghe cái biết cái không, đại khái có thể đoán được, người trước mặt này chính là Cận Thiếu Viễn từng tặng hoa cho Hoắc Nhiên.
......!Có chút ngoài dự kiến của cậu.
Tại sao một người ăn chơi trác táng tràn ngập vàng son trong lời miêu tả của Hoắc Nhiên lại sẽ ôm một đống đồ ăn văt, một mình đi dạo chợ đêm náo nhiệt ở Tấn Bắc.
Nghe xong lời giải thích của hắn, sắc mặt Hoắc Nhiên cuối cùng cũng chuyển biến tốt một chút.
Ngay sau đó ánh mắt hắn dời xuống, cũng thấy được đôi tay vô cùng bận rộn của Cận Thiếu Viễn, tay trái hắn xách mấy túi nilon đựng đồ ăn nhẹ, tay phải thì đang cầm một hộp bạch tuộc viên ăn dở, trong lồng ngực còn ôm một thùng đầy những xiên dầu đỏ.
Cận Thiếu Viễn cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại từ trong kinh ngạc, chú ý tới tầm mắt của hai người, lập tức muốn đưa tay giấu sau lưng, đáng tiếc những xiên dầu đỏ trong lồng ngực đã ngăn cản động tác của hắn.
Trong chốc lát, biểu tình của Hoắc Nhiên trở nên vi diệu.
Biểu tình của Cận Thiếu Viễn cũng trở nên cổ quái.
Chủ quán bánh sữa chiên nhìn ba người trước mặt, trong lòng vô cùng bối rối, thấp thỏm nói: "Nếu không thì các cậu......!Xếp hàng đi?"
Đôi đũa chuyên dụng thật dài ngừng ở giữa không trung, trong chảo dầu truyền đến âm thanh xèo xèo, lớp vỏ sữa chiên vàng giòn dậy mùi thơm nồng.
Đào Tri Việt kéo Hoắc Nhiên, yên lặng tránh sang bên cạnh một chút, tránh cho ảnh hưởng đến việc buôn bán của người khác.
Trong bầu không khí quỷ dị, phẫn nộ tan thành mây khói, Hoắc Nhiên đột nhiên cười lên tiếng: "Dáng vẻ đi ăn một mình ở chợ đêm, sao lại có chút đáng thương thế?"
"Không nên mua một lần nhiều như vậy nha, nguội rồi ăn sẽ không ngon."
Hoắc Nhiên vô cùng cố ý chỉ chỉ vào túi đồ ăn vặt trong tay Đào Tri Việt, "Hai người chúng tôi cũng mua những thứ này đó."
Cận Thiếu Viễn:......
Nhìn biểu tình một lời khó nói hết của Cận Thiếu Viễn, Đào Tri Việt cũng rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy không quá lễ phép.
Cậu suy nghĩ một hút, quyết định chào hỏi một trong bốn người theo đuổi đã nghe qua từ trước.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên cậu gặp một người đã theo đuổi Hoắc Nhiên.
"Xin chào, Cận thiếu." Cậu nói xong lại cảm thấy không đúng, "Ách, có thể gọi như vậy đúng không, hình như anh đã nói qua là mình sẽ không tức giận?"
Cận Thiếu Viễn:............
Sắc mặt Cận Thiếu · Viễn các thêm thối, dưới sự nổi bật của bóng đêm, nó còn sẫm màu hơn cả những viên bạch tuột nhỏ được phủ đầy nước sốt trên tay hắn.
Đào Tri Việt hậu tri hậu giác nói: "Xem ra không thể rồi......"
Hoắc Nhiên cười đến mức bả vai run run, hắn đến trước mặt chủ quán đang tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, dứt khoát trả tiền lưu loát.
"Cho tôi một phần bánh sữa chiên, không cần đóng gói, ăn ngay bây giờ.".