Ánh nắng mờ ảo khuếch tán vào phòng ngủ, xuyên qua bức tường trắng lạnh, phủ lên một tầng ám sắc mông lung.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Đào Tri Việt mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi nặng nề.
Đây là cơn mưa đầu hè, cậu mơ màng thầm nghĩ.
Đang buồn ngủ díp mắt, Đào Tri Việt xoay người, kéo chăn bông lên, muốn tiếp tục ngủ, nhưng lại phát hiện lại không kéo được chăn lên.
Cậu khó khăn mở mắt ra, muốn nhìn xem cái gì đang đè chăn lại, kết quả đột nhiên tỉnh táo.
Mới đầu cậu còn cảm thấy thật lãng phí khi một mình ngủ trên chiếc giường lớn hai mét, nhưng bây giờ nó lại không hề trống trải chút nào.
Người bên cạnh ngủ thật sự rất say, cuốn đi hơn phân nửa tấm chăn của cậu, sườn mặt được ánh sáng mờ ảo bao phủ, phác họa ra đường nét rõ ràng.
Cửa gió điều hòa thổi ra khí lạnh, xen lẫn cái mát lạnh của ngày mưa, lặng yên thấm vào da thịt.
Đại não của Đào Tri Việt trở nên trống rỗng, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cuối cùng quyết định cướp chăn về để phòng ngừa bị cảm lạnh.
Trong cuộc giằng co yên lặng, Hoắc Nhiên dần dần bị đánh thức, lông mi giật giật, có chút mờ mịt mà nhìn căn phòng xa lạ.
Khi Đào Tri Việt phát hiện ra hắn đã thức, cậu lập tức quấn chăn quay người sang, biểu diễn một người chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, phía sau truyền đến thanh âm chào hỏi hơi khàn: "Chào buổi sáng.
"
Đào Tri Việt vẫn không nhúc nhích.
Phía sau lưng bị người ta chậm rãi chọc chọc: "Rõ ràng em đã thức.
"
Tuy rằng sự tình đã bại lộ, Đào Tri Việt vẫn cứ mạnh miệng.
"Em không thức.
"
"Không thức thì sao có thể nói chuyện?"
"Nói mớ.
"
"Mau quay người sang.
"
"Không quay.
"
Nhìn thấy cậu cứng rắn chống cự, trong giọng nói của Hoắc Nhiên nhiễm ý cười, hắn suy nghĩ, bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Hôm qua tôi uống nhiều hay ít thế? Không đếm được, nhưng mà hôm nay thế mà tôi không có bị đau đầu.
"
"Tôi cảm thấy hình như thôi miên thành công rồi, tôi mất trí nhớ.
"
"Thế nhưng thoạt nhìn em không uống say, hẳn là đều nhớ rõ.
"
"Cho nên chúng ta bằng cách nào mà từ sô pha chạy đến ——"
Từ ngữ mấu chốt kích hoạt ký ức đêm khuya, Đào Tri Việt nghe không nổi nữa, trở tay nhấc chăn lên, dùng tốc độ cực nhanh trùm lên người Hoắc Nhiên đang lải nhải.
Chiếc chăn bông mỏng ngay lập tức chôn vùi giọng nói của hắn.
"—— trên giường.
"
Trong chăn lộ ra tiếng cười trầm thấp.
"Thả tôi ra đi, tôi sẽ chết ngạt mất.
"
"Không bỏ, chờ đến khi anh hoàn toàn mất trí nhớ rồi lại nói.
"
"Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải chúng ta ăn cơm tối ở Vớt Ánh Trăng sao?"
"Anh sửa miệng quá nhanh, hoàn toàn không có lực thuyết phục.
"
"Được nha, vậy qua năm phút nữa tôi lại sửa.
"
Tâm tình bối rối dần dần đạm đi, Đào Tri Việt tắt điều hòa, hơi mở cửa sổ ra một chút, đón tiếng mưa rơi đầm đìa từ bên ngoài tiến vào.
Vào một ngày mưa mà nằm trên giường với chiếc chăn bông và chơi điện thoại, thật là một việc hạnh phúc.
Nếu như buổi chiều không đi làm thì tốt rồi.
Đào Tri Việt mở điện thoại ra, tin nhắn trong group [Tưới nước bằng tình cảm mãnh liệt cho Nhất Khỏa Thụ] đã lên đến 99+.
Cậu click mở ra, đầu tiên cậu nhìn thấy các tin nói chuyện phiếm trên khắp màn hình, hướng lên trên là những biểu tượng cảm xúc cảm ơn sếp.
Trên cùng là tin nhắn của Giang Dã.
[ Giang Dã: Mưa lớn quá, đổi thành nghỉ một ngày, ngày mai gặp.
@ mọi người ]
Giấc mơ trở thành sự thật, này đại khái là tin tức tốt nhất để nghe trong ngày làm việc.
Đào Tri Việt vui sướng mà đá đá Hoắc Nhiên đang một bên xem điện thoại: "Sếp nói hôm nay nghỉ, chiều cũng không cần đi làm, em có thể nghỉ ngơi cả ngày.
"
"Thật tốt quá, vậy thì tôi cũng sẽ cho mình một ngày nghỉ.
"
"Sao anh lại nghỉ?"
"Cùng với em cùng nhau ngủ nướng.
"
"! ! "
Sau khi lướt đọc xong tin nhắn, Đào Tri Việt bắt đầu lướt bài đăng trên trang chủ, kể từ khi cậu đến công ty mới, kết bạn với tất cả đồng nghiệp, mỗi ngày cậu đều có thể xem các bài đăng hoa hòe lòe loẹt.
Chẳng hạn như Tiểu Hoàng lại mua một cái máy pha cà phê cầm tay khác, hôm nay thì Tiểu Tống vẫn chưa vẽ xong một núi bản thảo như cũ, chị gái tài vụ đến ngân hàng có công việc thì gặp một giao dịch viên rất đẹp trai, đồng nghiệp trước là Vương Hằng dưới sự giới thiệu của cậu đã đến một công ty mới với hướng đi phù hợp hơn! !
Lúc rạng sáng, Quan Vũ Đông, người đã thay đổi ảnh đại diện từ một cô gái anime moe moe màu hồng thành "Tôi muốn tiền", đã đăng lên một bài đăng tràn ngập hơi thở thương cảm.
Khi Đào Tri Việt nhìn dòng chữ này, nhìn các bình luận bên dưới của các đồng nghiệp, cậu đã không thể nhịn được cười.
[ động thái ] Là quan chứ không phải ộp: Các người vĩnh viễn không đoán được một vị lập trình viên độc thân bần cùng hàng ngày phải trải qua những gì đâu.
/ héo tàn / héo tàn / héo tàn
[ bình luận ] Viên Thời Văn: Sửa bug và rụng tóc!
[ bình luận ] Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Ăn nhiều kem quá nên sau khi bước lên cân phát hiện cân nặng đã tăng lên rất nhiều!
[ bình luận ] Tui vẽ không xong rồi: Lại bị một em gái cự tuyệt rồi!
[ bình luận ] Là quan chứ không phải ộp trả lời Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Cậu còn không biết xấu hổ nói tui, đồ tướng quân bại trận! Nửa đêm ngày hôm qua lúc nằm mơ có phải cậu lại ném ra ba con một màu đỏ không!!
! !
Đào Tri Việt tự hỏi một chút, đưa ra một bình luận thoạt nhìn có vẻ ôn hòa nhất.
[ bình luận ] Đào: Đoán không được ^-^
Gần như cùng lúc đó, một bình luận khác cũng được xuất ra.
[ bình luận ] Tiểu Hoắc: Đoán không được ^-^
Đào Tri Việt phản xạ có điều kiện mà quay đầu: "Sao anh lại bắt chước em?"
"Là tâm ý tương thông.
" Hoắc Nhiên đúng lý hợp tình, "Lần trước chúng ta cũng đã có biểu hiện như vậy.
"
Trong buổi tiệc tối hôm qua, Hoắc Nhiên đã kết bạn với tất cả đồng nghiệp của cậu, chính thức bước vào vòng tròn cuộc đời cậu.
Hiện tại bọn họ đã có bạn chung, có thể nhìn thấy những tin tức giống nhau, còn có thể tương tác với nhau ở bên dưới.
[ bình luận ] Là quan chứ không phải ộp: Các người là hai đầu sỏ gây tội mau mau tránh ra xa a a a a a a!!!
Hoắc Nhiên ôm điện thoại với vẻ mặt ngoài ý muốn: "Hóa ra cậu ta đang nói chúng ta.
"
"Đúng vậy.
" Đào Tri Việt nhịn cười nói, "Rốt cuộc thì anh cũng thuận miệng nói mua một căn nhà.
"
"! ! Đều là do lỗi của cồn.
" Hoắc Nhiên ý đồ ném nồi, "Bình thường tôi rất điệu thấp, chưa bao giờ khoe khoang cả.
"
"Hoa hồng ở cửa rạp chiếu phim phát ra âm thanh tán đồng.
"
Lại ngủ nướng cho đến khi mặt trời lên cao, bụng đói kêu vang khiến hai người không thể không rời giường, cùng nhau chơi đoán số để quyết định thứ tự tắm rửa.
Nước trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, thời điểm Đào Tri Việt lau tóc ướt dầm dề đi ra, làn hơi nước tỏa ra ngay lập tức làm mơ tấm gương trong phòng tắm.
Cậu nghĩ nghĩ, vươn đầu ngón tay ra vẽ một cái mặt gấu đơn giản trên gương, thoạt nhìn ngốc ngốc.
Sau cậu một lúc, Hoắc Nhiên vào nhà vệ sinh không bao lâu, lại mở cửa ló đầu ra: "Giúp tôi lấy điện thoại một chút.
"
Đào Tri Việt tìm được điện thoại của hắn vứt loạn trên giường, theo lời đưa qua đó: "Làm gì?"
Sau khi Hoắc Nhiên nhận lấy, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, vì sợ hơi nóng sẽ thoát ra ngoài.
Thanh âm của hắn cách một cánh cửa, có vẻ thật xa xôi.
"Vẽ nhím khó quá à, tôi phải có cái để làm vật tham chiếu.
Còn không thể quá nhiều gai, vẽ gai trước mặt lại không thấy nữa, độ khó cao quá! ! "
Đào Tri Việt bật cười, sau đó không nhẹ không nặng mà gõ cửa.
"Nhanh tắm đi rồi ra nấu mì, em đói muốn hôn mê rồi.
"
"Nhanh thôi, năm phút!"
Thừa dịp thời gian này, Đào Tri Việt một thân sảng khoái thoải mái nhìn phòng khách có chút lộn xộn, tự hỏi nên bắt đầu từ đâu.
Những chai bia nằm tán loạn trên bàn cà phê, bia uống chưa hết chảy ra, làm ướt khăn trải bàn ca rô màu cà phê nhạt, một đêm trôi qua, vết nước khô đi để lại một vết bẩn.
Đào Tri Việt không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lấy chiếc khăn bàn mới trải được vài ngày xuống, ném nó vào máy giặt cùng với quần áo bẩn được hun khói bởi nồi lẩu tối qua.
Ném một đống khăn giấy nhàu nát vào thùng rác, hộp khăn giấy lặng lẽ nằm trên thảm.
Khăn sô pha nhăn nhúm rơi xuống đất, cậu xấu hổ nhặt nó lên, vội vàng nhét trở lại, không dám nhìn thẳng vào cái sô pha đã hỗ trợ lẫn nhau.
Đúng năm phút sau, Hoắc Nhiên mặc vào chiếc áo thun sạch sẽ cùng quần đùi ở nhà, còn tính là vừa vặn.
Hắn đi vào phòng bếp, cầm lấy mì sợi và trứng gà mà Đào Tri Việt đã đặt một bên trước đó, biểu tình nghiêm túc.
Những sợi mì thon dài thả vào nồi nước sôi, trứng gà chiên trong chảo dầu dần dần thành hình.
Mở cửa tủ lạnh, hắn cầm lấy hộp sữa bò quơ quơ, còn dư lại hơn một nửa.
Quầy bar bóng loáng lạnh lẽo trong nhà bếp, hai tô mì nước, hai cái trứng chiên, một ly sữa bò.
Cùng với tiếng nói chuyện và tiếng cười.
Máy giặt ngoài ban công nhẹ nhàng rung lên, hòa cùng với tiếng mưa rơi kéo dài không ngừng, bị cửa kính ngăn cách bên ngoài.
Một ngày mưa ăn không ngồi rồi, mặt trời mệt mỏi lười biếng, kim đồng hồ thong thả tiến về phía trước.
Chén đũa ăn hai ngày được Hoắc Nhiên rửa sạch, trong căn nhà khôi phục sự sạch sẽ và yên tĩnh ban đầu.
Quang ảnh trên tivi chập chờn, Đào Tri Việt ôm gối tựa phát ngốc, Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh phát ngốc nhìn cậu.
Những hạt mưa rơi nặng nề trên ô cửa kính, để lại từng vệt nước, phản chiếu thế giới sặc sỡ bên ngoài.
"Trận mưa này lâu thật, là sắp đến mùa mưa rồi sao?"
"Ừm, năm ngoái cũng là khoảng thời gian này, kéo dài liên tục gần hai tháng, hơn nữa sẽ có bão cuồng phong.
"
"Thật tiếc là năm ngoái không thể cùng em ngắm mưa.
"
"Vậy còn năm kia thì sao?"
"Năm kia tôi còn ở thư viện viết luận văn.
"
"Khi đó có phải anh giống như một mọt sách không?"
"Không phải, đại hội thể thao hàng năm tôi giành rất nhiều giải nhất, trận bóng rổ chỉ cần có tôi ở đó là không có khả năng thua.
"
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự, tôi có thể chứng minh.
"
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Đào Tri Việt hậu tri hậu giác nói: "Không cần chứng minh! ! "
Nhưng hiển nhiên là không kịp.
Một lát sau, trong nhà cũng giáng xuống một cơn mưa đầu mùa.
Thời điểm mưa to rơi xuống, Đào Tri Việt gắt gao nắm chặt tay, để lại những vết hằn sâu trên lòng bàn tay.
Rất nhanh, những ngón tay ấm áp dần dần mở các ngón tay đang nắm chặt, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Sức nóng mãnh liệt dâng trào, giống như đám mây mềm mại vô tận.
Lại giống như mùa xuân cuộn tròn trong lòng bàn tay.
Khi mùa mưa kéo dài kết thúc, mùa hè cũng sẽ qua đi.
Những bụi hoa sơn chi ngẫu nhiên ven đường điêu tàn trong cơn mưa kéo dài, rơi xuống đất nâu, chờ đợi năm sau lại nhú ra nụ hoa mới.
Họ đã cùng nhau trải qua một mùa hè trọn vẹn.
Bận rộn làm việc, nhàn hạ vui chơi, cùng với những ngày mưa thỉnh thoảng trút xuống.
Hoắc Nhiên suy nghĩ thật lâu, nên lựa chọn vật kỷ niệm nào để bỏ vào viện bảo tàng tư nhân độc nhất vô nhị đó.
Tất cả những thứ hai người mua cùng nhau ở ngoài đều được đặt trên giá trưng bày làm riêng trong kệ 1502, để tiện cho ôn lại dư vị bất cứ lúc nào, loại đồ vật nào không thể đơn độc mang ra ngoài, bỏ vào trong viện bảo tàng yên tĩnh không người.
Cuối cùng, hắn đột phát kỳ tưởng, in tấm poster phim《 Tình yêu trong mùa hè 》rồi dán lên trên tường.
Bộ phim đầu tiên sóng vai xem cạnh Đào Tri Việt ở chỗ cũ, đương nhiên có rất nhiều ý nghĩa kỷ niệm.
Bên cạnh tấm poster còn có một tấm ảnh đã rửa ra, đó là bức hình chụp tấm gương trong nhà tắm, trong hơi nước mông lung có hai con vật nhỏ với nét vẽ đơn giản.
Thời điểm Thất Tịch, Đào Tri Việt trước sau vẫn không khắc phục tâm lý xấu hổ của mình, uyển chuyển từ chối lời để nghi chụp ảnh chung của Hoắc Nhiên, vì thế Hoắc Nhiên đã trầm tư suy nghĩ, cuối cùng vào một ngày thật đặc biệt, chụp ra được bức ảnh này.
[ động thái ] HR: Thất Tịch vui vẻ, đoán xem tôi đã vẽ cái nào ^-^ [ hình ảnh ]
Chú gấu trên gương ngây thơ chất phác, chú nhím thì không có nhiều gai, lại phá lệ đáng yêu.
Khu vực bình luận tràn ngập âm thanh kinh ngạc và chúc phúc, Hoắc Nhiên vừa lòng tuần tra một vòng, chọn trả lời những người quen, chẳng hạn như cô em gái đang chơi hăng máu ở nước ngoài.
[ bình luận ] Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Anh có bản lĩnh tú ân ái, anh có bản lĩnh thì chụp ảnh chung đi!!!
[ bình luận ] HR trả lời Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới: Em có bản lĩnh đi du lịch, em có bản lĩnh thì tìm bạn trai đi / đáng yêu
[ bình luận ] Salad bưởi tôm ngon nhất thế giới trả lời HR:??? Sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ???
Chờ đến khi Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng kết thúc chuyến du lịch cùng hội chị em sau khi tốt nghiệp, ngay khi về nước, cô đã vội vã muốn gặp bạn trai của anh mình.
Thừa dịp mùa mưa không thuận tiện cho việc thi công, dự án TOD đã làm xong công tác chuẩn bị sơ bộ đầy đủ, hiện tại thời tiết đã ổn, động thổ đặt móng từng bước bắt đầu, cho nên ngày cuối tuần của Hoắc Nhiên cũng gần như là kết thúc.
Buổi chiều thứ bảy ngày nào đó, Đào Tri Việt đang đọc sách trên ghế sô pha mới, Hoắc Nhiên đã tranh thủ thời gian gọi cho cậu từ công ty.
"Em gái tôi vừa nói nó mới xuống máy bay, cái con bé này cứ thích tập kích bất ngờ.
" Hoắc Nhiên buồn rầu nói, "Không yên tâm để con bé ở bên ngoài một mình, tôi đã nói với nó mật khẩu ở trên lầu.
"
"Anh có muốn em đón em ấy không?" Đào Tri Việt hỏi hắn, "Em ấy không có thẻ khóa, có thể vào được không.
"
"Không sao, tôi sẽ gọi người đến đón.
" Hoắc Nhiên có chút lo lắng, "Tính cách của con bé quá hoạt bát, ra ngoài chơi một trận thì hoàn toàn chơi điên luôn, không ổn trọng giống tôi một chút nào, tôi sợ lúc em ở một mình với con bé thì không biết nên làm gì.
"
"Em không cần lo lắng, chờ sau khi buổi tối tôi về rồi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
"
Đào Tri Việt nói giỡn theo: "Vậy em phải xây dựng tâm lý một chút rồi.
"
Sau buổi liên hoan phong phú ở Vớt Ánh Trăng, Hoắc Nhiên đã hoàn toàn gia nhập vào vòng bạn bè của cậu, theo lý mà nói, cậu cũng nên đi vào cuộc sống của Hoắc Nhiên.
Nhưng hầu hết các mối quan hệ xã hội của Hoắc Nhiên là ở Yến Bình, từ khi hai người trở thành hàng xóm ở Tấn Bắc cho tới nay đều không trở lại Yến Bình, cho nên không có cơ làm quen bạn bè của hắn.
Hoắc Chấn Đông thì thường xuyên tới Tấn Bắc, nhưng mà Đào Tri Việt cảm thấy còn hơi sớm để gặp mặt phụ huynh.
Cậu muốn chờ trò chơi trong công ty có được thành tích, sau đó sẽ đến gặp Hoắc Chấn Đông thường chỉ xuất hiện trong các bản tin và báo cáo kinh doanh, nhưng cậu vẫn cứ luôn cảm thấy không có tự tin.
Lúc này đây Hoắc Tư Hàm muốn tới, trong lòng Đào Tri Việt thật rất chờ mong, dù sao thì thân phận của em gái cũng không nghiêm túc giống như cha, đồng thời lại là một trong những người có quan hê thân nhân gần với Hoắc Nhiên nhất, gặp cô ấy, cũng tương đương gặp qua khía cạnh cá nhân của Hoắc Nhiên.
Chỉ là mỗi lần nghe thấy Hoắc Nhiên rất tự nhiên mà nhắc đến hai chữ em gái, nó luôn gợi lại cho cậu ước muốn có được một cô em gái từ khi còn nhỏ.
Em gái của Hoắc Nhiên, làm tròn cũng chính là em gái của cậu.
Tâm trạng bình tĩnh đọc sách của Đào Tri Việt biến mất không thấy đâu, cậu bất giác khẩn trương không lý do.
Trải qua hai tháng, nơi nơi trong hai gian phòng đều có dấu vết của Hoắc Nhiên, những bộ tây trang được làm riêng đặt trong tủ quần áo, đồng hồ nằm ngổn ngang trên bàn ăn, hai chiếc cốc đựng bàn chải đánh răng cùng kiểu đặt trên bệ rửa mặt! !
Đào Tri Việt đi tới đi lui trong phòng, trong lúc đang suy xét là có nên che dấu một chút không thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm.
Cậu không nghĩ nhiều, đi đến mở cửa.
"Không phải anh ở công ty sao? Sao đột nhiên trở lại rồi, còn không mang theo chìa khóa ——"
Đào Tri Việt một bên nói chuyện, một bên xoay tay nắm cửa.
"Hoắc Nhiên, anh có phải là tuổi già mất trí nhớ rồi không, rõ ràng là cửa khóa bình thường, còn nói với em cái gì mà mật khẩu, hại em cho rằng mình đi nhầm ——"
Ngay khi hai người trong và ngoài cửa nhìn thấy nhau, họ gần như ngừng giọng, hai mặt nhìn nhau.
.