Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 12



Vào buổi sáng ngày thứ Ba, việc đầu tiên Kerry làm khi nàng đến văn phòng là gọi điện thoại cho Jonathan Hoover.

Như mọi lần, nàng cảm thấy vững lòng khi nghe giọng nói của ông. Nàng đi thẳng vào vấn đề.

Chú Jonathan, hôm qua Robin đã đi kiểm tra, và mọi việc có vẻ tốt đẹp, nhưng con sẽ an tâm hơn nhiều với một ý kiến thứ hai, nếu một nhà phẫu thuật chỉnh hình khác nhất trí với bác sĩ Smith rằng sẽ không có một vết sẹo nào. Chú có biết một người nào giỏi hay không?

Giọng nói của Jonathan ẩn chứa một nụ cười.

- Theo kinh nghiệm bản thân thì không.

- Chú chắc chắn không bao giờ cần tới.

- Cám ơn con, Kerry. Để chú hỏi thăm. Cả cô Grace lẫn chú đều nghĩ con cần phải có một ý kiến thứ hai, nhưng cô chú không muốn can thiệp vào. Có phải ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện gì đó khiến con có quyết định này?

- Không hẳn như vậy. Lúc này có người đang đợi con. Con sẽ kể cho chú nghe chuyện đó khi con gặp chú lần tới.

- Chú sẽ gọi lại con chiều hôm nay để cho con biết tên một bác sĩ.

- Cảm ơn, chú Jonathan.

- Xin chào, ngài thẩm phán.

- Chú Jonathan, đừng nói thế. Chú sẽ khiến cho con xui xẻo đấy.

Lúc gác máy, nàng nghe ông cười khúc khích.

Cuộc hẹn đầu tiên của nàng sáng hôm ấy là với Corinne Banks, cô trợ lý mà nàng đã phân công theo dõi một vụ ngộ sát do đụng xe. Vụ này được xếp trên lịch xét xử của tòa án vào ngày thứ Hai sắp tới, và Corinne muốn xem xét lại một vài khía cạnh về bản cáo trạng mà cô dự tính trình bày.

Corinne, một phụ nữ da đen còn trẻ, mới hai mươi bảy tuổi, có những đức tính cần thiết để trở thành một nữ luật sự đại hình, Kerry nghĩ. Có tiếng gõ cửa, và Corinne bước vào, một hồ sơ dưới cánh tay cô. Cô luôn miệng mỉm cười.

- Chị hãy đoán Joe đã tìm được gì? - cô vui vẻ nói.

Joe Palumbo là một trong những điều tra viên giỏi nhất của họ. Kerry cười.

- Tôi hầu như không thể chờ được.

- Bị cáo luôn miệng kêu vô tội của chúng ta, đã từng khai là chưa bao giờ dính líu vào một tai nạn nào khác, đang gặp rắc rối lớn. Với một bằng lái xe giả, anh ta đã có một loạt vi phạm giao thông nghiêm trọng, kể cả một cái chết do ôtô cách đây mười lăm năm. Em rất nóng lòng bắt giam anh chàng này, và lúc này em tin chắc chúng có thể. - Cô đặt hồ sơ xuống và mở ra. - Dù sao, đây là điều em muốn thảo luận với chị...

Hai mươi phút sau khi Corinne đi ra, Kerry với tay lấy điện thoại. Nghe Corinne nhắc tới điều tra viên, nàng nảy một ý nghĩ. Khi Joe Palumbo trả lời bằng một tiếng "chào" như thường lệ, Kerry hỏi: - Joe, anh đã có dự tính ăn trưa chưa?

- Chưa có, Kerry. Chị muốn dẫn tôi đến ăn trưa ở tiệm Solari hay sao?

Kerry bật cười.

- Tôi rất muốn, nhưng tôi đang có một chuyện khác trong đầu. Anh đã ở đây bao lâu?

- Hai mươi năm.

- Chắc anh đã tham dự vào vụ Reardon, cách đây khoảng mười năm, vụ án mà giới truyền thông đại chúng gọi là Giết người yêu?

- Một vụ án lớn. Không, tôi không tham dự vào vụ đó, nhưng như tôi còn nhớ vụ án đã mở ra và khép lại một cách tốt đẹp. Vị lãnh đạo của chúng ta đã nổi tiếng nhờ vụ đó.

Kerry biết rằng Palumbo không ái mộ Frank Green.

- Đã có nhiều lần kháng án, phải không?

- Ồ, phải. Họ đã không ngừng dựng lên những giả thuyết mới. Vụ án tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt.

- Tôi nghĩ lần kháng án sau cùng đã bị bác bỏ cách đây mới hai năm, - Kerry nói, - nhưng một chuyện đã xảy ra gợi tính tò mò của tôi đối với vụ án đó. Dù sao, vấn đề là tôi muốn anh đi lục lại tài liệu lưu trữ tại The Record và tìm ra tất cả những gì họ đã công bố về vụ này.

Nàng có thể hình dung Joe đang đảo mắt một cách thân thiện.

- Vì chị đấy, Kerry, tất nhiên. Bất cứ gì. Nhưng tại sao? Vụ đó xảy ra đã lâu lắm rồi.

- Tôi sẽ giải thích sau.

Bữa ăn trưa của Kerry chỉ là một cái bánh sandwich và một tách cà phê ngay tại bàn làm việc của nàng. Lúc một giờ rưỡi, Palumbo bước vào, mang theo một phong bì dày cộm.

- Theo đúng yêu cầu.

Kerry nhìn anh ta với vẻ trìu mến. Nhỏ con, tóc hoa râm, trọng lượng vượt quá mức mười kilô và với một nụ cười nhanh nhẹn, Joe có một ngoại hình nhân hậu một cách thật thà không phản ánh biệt tài theo bản năng hướng tới những tình tiết có vẻ không quan trọng. Nàng đã làm việc với anh ta trong một số vụ án quan trọng nhất của nàng.

- Tôi xin ghi ơn anh. - Nàng nói.

- Quên đi, nhưng tôi phải thừa nhận tôi hết sức tò mò. Tại sao chị lại quan tâm tới vụ án Reardon, Kerry?

Nàng do dự. Vì một lý do nào đó, với mức độ này dường như không phải lúc nói tới những gì bác sĩ Smith đang làm. Palumbo trông thấy vẻ miễn cưỡng trả lời của nàng.

- Khỏi cần. Chị sẽ kể cho tôi nghe khi chị có thể. Xin tạm biệt.

Kerry đang dự tính mang hồ sơ về nhà và bắt đầu đọc sau bữa tối. Nhưng nàng không thể tự ngăn mình rút mẩu báo cắt trên cùng. Mình có lý, nàng nghĩ. Chuyện chỉ cách đây hai năm.

Đó là một mục nhỏ ở trang 32 của cuốn The Record ghi nhận rằng đơn chống án thứ năm của Skip Reardon để xin xét xử lại đã bị bác bỏ bởi Tòa án Tối cao New Jersey và luật sư của anh ta, Geoffrey Dorso, đã thề sẽ tìm cách để chống án một lần nữa.

Lời tuyên bố của Dorso là: "Tôi vẫn sẽ cố gắng cho tới lúc Skip Reardon được giải oan bước ra khỏi nhà tù đó. Anh ấy vô tội". Lẽ dĩ nhiên, Kerry nghĩ, tất cả những luật sư đều nói như vậy