Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 4



Trong lúc chờ Kerry và Robin đến ăn tối, Jonathan và Grace Hoover cùng uống Martini vào cuối buổi chiều như thường lệ trong phòng khách của nhà họ ở Old Tappan trông ra hồ Tappan.Mặt trời đang lặn hắt những bóng tối dài trên mặt nước phẳng lặng. Những cây lớn, được cắt tỉa một cách cẩn thận để giữ cho quang cảnh của hồ được nguyên vẹn, đang đỏ rực với các cái lá lấp lánh chẳng bao lâu sẽ rời khỏi cành.

Jonathan đã đốt lò sưởi lần đầu tiên trong mùa và Grace vừa lưu ý rằng người ta đã đoán trước tối hôm nay sẽ có đợt sương giá đầu tiên trong mùa.

Kết hôn từ gần bốn mươi năm nay, họ là một cặp vợ chồng sáu mươi tuổi, gắn bó với nhau bởi nhiều mối liên hệ và sở thích hơn cả sự trìu mến và thói quen. Qua khoảng thời gian đó, dường như càng nhiều tuổi họ càng giống nhau. Họ có cùng những nét mặt quý tộc, với mái tóc dày bạc trắng và dợn sóng một cách tự nhiên đối với Jonathan, ngắn quăn và còn dấu vết màu nâu pha hoa râm đối với Grace.

Tuy nhiên, vẫn có một sự khác biệt rõ ràng trong cơ thể họ. Jonathan ngồi thẳng người trên một chiếc ghế bành lưng cao, trong lúc Grace nằm dài trên một chiếc sofa đối diện với ông, một tấm chăn bằng da cừu đắp trên đôi chân vô dụng của bà, những ngón tay co quắp và bất động trên vế, một chiếc xe lăn bên cạnh bà.

Bị bệnh thấp khớp từ nhiều năm nay, càng ngày bà càng mất khả năng hoạt động.

Jonathan vẫn tận tụy với bà trong suốt những năm dài đầy thử thách đó. Là thành viên lâu năm của một công ty luật lớn ở New Jersey nổi tiếng về nhiều vụ án dân sự tầm cỡ lớn, ông còn là thượng sĩ từ trên hai mươi năm nay, nhưng đã nhiều lần từ chối ứng cử vào chức vụ thống đốc. "Tôi có thể hữu ích hoặc có hại cho Thượng nghị viện, ông thường tỏ ý, và dù sao đi nữa, tôi không nghĩ mình sẽ thắng cử".

Bất cứ ai biết rõ ông đều không tin những lời phản đối của ông. Họ biết Grace chính là lý do khiến ông không thể đáp ứng những đòi hỏi trong cuộc sống của một thống đốc, và họ thầm tự hỏi ông có nung nấu trong lòng một sự phẫn uất mơ hồ vì tình trạng sức khỏe của bà đã cản trở ông hay không. Tuy nhiên, nếu có, chắc chắn ông không bao giờ tiết lộ.

Phá tan sự im lặng, Grace uống một ngụm Martini và thở dài.

- Em thành thực tin đây là mùa em thích nhất trong năm. - Bà nói. - Trời hết sức đẹp, phải không? Thời tiết như thế này làm em nhớ lại lúc đáp tàu hỏa từ Bryn

Mawr đến Princeton để xem các trận đấu bóng đá cùng với anh, rồi đi ăn tối ở quán Nassau.

- Em đã ngụ tại nhà bà dì của em và bà ấy không bao giờ chịu đi ngủ trước khi em an toàn về nhà, - Jonathan khúc khích cười. - Anh đã thường cầu nguyện bà cụ chỉ cần ngủ sớm một lần thôi, nhưng bà vẫn giữ một kỷ lục hoàn hảo.

Grace mỉm cười.

- Đúng lúc chúng ta dừng xe trước nhà, đèn cổng bật sáng. - Bà chợt đưa mắt lo lắng nhìn về phía đồng hồ quả lắc trên lò sưởi. - Có phải chúng đến trễ? Em ghét nghĩ tới cảnh Kerry và Robin bị kẹt trong đám xe cộ dày đặc. Nhất là sau tai nạn tuần vừa qua.

- Kerry lái xe rất giỏi. - Jonathan trấn an bà. - Em đừng lo lắng. Chúng sẽ đến ngay thôi.

- Em biết. Chỉ vì...

Bà không cần nói hết câu; Jonathan hiểu ngay ý bà. Kể từ khi Kerry, mới hai mươi mốt tuổi và sắp sửa vào trường luật, trả lời thông báo của họ để tìm một cô gái giữ nhà, họ đã xem nàng không khác gì con gái của chính họ. Chuyện đó cách đây đã mười lăm năm, và trong suốt những năm đó Jonathan vẫn thường giúp đỡ Kerry trong việc hướng dẫn và phát triển nghề nghiệp của nàng. Gần đây nhất, ông đã vận dụng thế lực của mình để nàng được ghi tên vào danh sách trúng tuyển chức thẩm phán trình lên thống đốc.

Mười phút sau, tiếng chuông cửa vui vẻ thông báo Kerry và Robin đến. Như nó đã đoán, một món quà đang chờ Robin, một cuốn sách và một trò chơi đố vui cho máy tính của nó. Sau bữa tối, nó mang cuốn sách vào trong thư viện và ngồi thu mình trong một chiếc ghế bành trong lúc những người lớn kề cà quanh tách cà phê.

Grace chờ cho Robin ra khỏi tầm tai mới thấp giọng hỏi:

- Kerry, những vết trên mặt của Robin sẽ biến mất, phải không?

- Đó chính là câu con đã hỏi bác sĩ Smith. Chẳng những ông ta bảo đảm những vết đó sẽ biến mất, ông ta còn làm cho con có cảm tưởng tựa hồ con đã sỉ nhục ông ấy khi bày tỏ nỗi lo lắng về chúng. Con phải nói với cô con có linh cảm vị bác sĩ tài ba này có một lòng tự trọng rất lớn. Nhưng, tuần trước tại bệnh viện, bác sĩ phòng cấp cứu đã quả quyết cam đoan với con rằng Smith là một nhà phẫu thuật chỉnh hình xuất sắc. Thậm chí ông ta đã gọi ông ấy là một người làm nên phép mầu.

Trong lúc thưởng thức giọt cà phê cuối cùng, Kerry nghĩ tới cô gái nàng đã trông thấy trong phòng mạch của bác sĩ Smith. Nàng nhìn Jonathan và Grace đang ngồi trước mặt nàng.

- Một điều kỳ lạ đã xảy ra trong lúc con chờ Robin, - nàng nói.- Trong phòng mạch của bác sĩ Smith có một người con trông hết sức quen. Thậm chí con đã hỏi nhân viên tiếp tân tên của cô ta là gì. Con chắc chắn con không biết cô ta, nhưng con không sao gạt bỏ cảm giác đã gặp cô ta. Con đã nổi da gà khi nhìn cô ta.

Không phải là kỳ lạ hay sao?

- Trông cô ta như thế nào? - Grace hỏi.

- Một phụ nữ tuyệt đẹp, theo kiểu gợi tình, - Kerry trầm ngâm trả lời. - Con nghĩ chính đôi môi của cô ta đã cho cô ta cái vẻ đó. Chúng vừa đầy đặn vừa nũng nịu.

Con biết, có lẽ đó là một trong những cô bạn gái cũ của Bob, và con vừa cố nhớ ra. - Nàng nhún vai.- Ồ, chuyện này sẽ khiến con khó chịu cho tới lúc con làm sáng tỏ.