Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 47



Sáng thứ Tư, Kerry vừa yên vị trong văn phòng của nàng thì cô thư ký thông báo Frank Green muốn gặp nàng. Ông không mất thời gian mở lời.

- Có chuyện gì xảy ra vậy, Kerry? Tôi hay tin thống đốc đã hoãn lại việc đệ trình bổ nhiệm chức vụ thẩm phán. Hình như có một vấn đề gì liên quan tới cô. Có chuyện gì không ổn hay sao? Tôi có thể làm gì hay không?

Phải, hẳn là ông có thể, Frank, Kerry nghĩ. Ông có thể nói với thống đốc rằng ông sẵn lòng mở bất cứ cuộc điều tra nào có thể phát giác một vụ xét xử sai, cho dù ông bị ném một quả trứng vào mặt. Ông có thể tỏ ra gan dạ, Frank. Thay vì vậy nàng chỉ nói:

- Ồ, tôi tin chắc mọi việc sẽ ổn ngay thôi.

- Không phải vì cô đang bất hòa với thượng nghị sĩ Hoover đấy chứ?

- Ông ấy là một trong những người thân thiết nhất của tôi.

Trong lúc nàng quay người để đi, Frank Green nói thêm:

- Kerry, thật khó chịu khi phải nén lòng chờ đợi những cuộc bổ nhiệm này. Đúng không? Tôi đã gặp ác mộng trong lúc hy vọng vụ việc này không bị kẹt ở đâu đó.

Nàng gật đầu và đi ra.Trở về văn phòng của mình, nàng cố gắng một cách tuyệt vọng giữ cho đầu óc tập trung vào lịch xét xử. Hội đồng xét xử vừa truy tố một kẻ tình nghi trong một vụ cướp trạm xăng. Tội trạng là mưu sát và trộm với vũ khí. Nhân viên trạm xăng đã bị bắn và còn đang được chăm sóc đặc biệt. Nếu người đó không qua khỏi, tội trạng sẽ trở thành cố sát.

Ngày hôm qua, tòa kháng án đã hủy bỏ phán quyết cáo buộc một phụ nữ vào tội ngộ sát. Đó đã là một vụ án vang dội khác, nhưng quyết định của tòa kháng án, căn cứ vào sự thiếu khả năng của bị cáo, may mắn thay đã không gây một hậu quả tiêu cực nào cho công tố viên.

Họ đã dự tính Robin sẽ cầm cuốn Thánh kinh trong lúc Kerry tuyên thệ. Jonathan và Grace đã nói họ muốn mua áo để nàng mặc khi ra tòa, hai cái loại thông thường và một cái đặc biệt cho những buổi lễ. Margaret không ngừng nhắc nhở với nàng rằng, với tư cách là bạn thân nhất của nàng, cô sẽ được phép giữ cái áo Kerry sẽ mặc ngày hôm ấy và giúp nàng mặc vào. "Tôi, Kerry McGracth, xin trang trọng thề rằng tôi sẽ.."

Những giọt lệ khiến nàng cay mắt trong lúc nàng nghe giọng nói thiếu kiên nhẫn của Joonathan một lần nữa. Kerry, năm phiên tòa kháng án đã xác nhận Reordon có tội. Con làm sao vậy? Ông nói đúng. Lát nữa, trong buổi sáng hôm nay, nàng sẽ gọi điện thoại cho ông và nói với ông rằng nàng đã bỏ qua toàn bộ chuyện này.

Nàng chợt nghe một người nào đó đã gõ cửa nhiều lần. Một cách nôn nóng, nàng chà lưng bàn tay qua mắt và gọi:

- Vào đi.

Đó là Joe Palumbo.

- Chị đúng là một phụ nữ thông minh, Kerry.

- Tôi không tin như vậy. Có gì thế?

- Chị có hỏi bác sĩ đã từng trổ tài đối với con gái ông ta hay không.

- Ông ta hầu như phủ nhận điều đó. Tôi đã kể cho anh nghe rồi mà.

- Tôi biết, và chị cũng đã yêu cầu tôi kiển tra quá khứ của Suzanne. Bây giờ, xin chị hãy nghe chuyện này.

Với một cái vẫy tay, Joe đặt cái máy ghi âm trên bàn.

- Đây là phần chính cuộc nói chuyện bằng điện thoại của tôi với ông Wayne Stevens, cha dượng của Suzanne Reardon. - Anh bấm nút.

Trong lúc Kerry lắng nghe, nàng cảm thấy một làn sóng mới với sự bối rối và những xúc động mâu thuẫn xâm chiếm tâm trí. Smith là một kẻ nói dối, nàng nghĩ trong lúc nhớ lại vẻ giận dữ của ông ta khi vừa nghe hỏi ông ta đã từng giải phẫu cho con gái hay không. Ông ta đúng là một kẻ nói dối và là một diễn viên đại tài. Khi cuộc đàm thoại đã được ghi âm chấm dứt, Palumbo mỉm cười.

- Chuyện gì kế tiếp đây, Kerry?

- Tôi không biết, - Nàng từ từ nói.

- Chị không biết hay sao? Smith đang nói dối.

- Chúng ta còn chưa thể xác định được gì cả. Hãy chờ những tấm ảnh của Stevens trước khi chúng ta quá kích động. Nhiều cô bé đột nhiên trở nên xinh đẹp sau khi cắt lại mái tóc hoặc được chăm sóc trong một thẩm mỹ viện.

Palumbo nhìn nàng với vẻ không tin.

- Đúng thế. Và heo sẽ mọc cánh.