Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 77



Sáng thứ Hai, Grace Hoover nán lại trên giường lâu hơn thường lệ. Cho dù ngôi nhà ấm một cách dễ chịu, cái lạnh mùa đông dường như không biết bằng cách nào tìm ra đường thấm vào trong xương và khớp của bà. Bàn tay, ngón tay, chân, đầu gối và mắt cá chân của bà đều đau một cách dữ dội. Sau khi cơ quan lập pháp hoàn tất phiên họp hiện nay, bà và Jonathan sẽ đi tới ngôi nhà của họ ở New Mexico. Bà tự nhủ rằng nơi đó sẽ tốt hơn ở đây, rằng khí hậu nóng, khô luôn luôn có lợi cho sức khỏe của bà.

Cách đây nhiều năm, khi bào bắt đầu bị bệnh. Grace đã quyết định rằng không bao giờ để cho người khác phải động lòng thương hại. Đối với bà, đó là loại tình cảm buồn thảm nhất. Dù vậy, trong những ngày đen tối nhất và tự nhìn nhận rằng ngoài việc cơn đau không ngừng gia tăng, nó còn đang hủy hoại bà bằng cách cản trở các hoạt động của bà.

Bà là một trong số ít các bà vợ thực sự thích làm nhiều công việc mà một chính trị gia như Jonathan phải tham dự. Hẳn là bà đã không bỏ trọn ngày cho những việc đó, nhưng bà tận hưởng lời ca ngợi chung quanh Jonathan. Bà rất hãnh diện vì ông. Đáng lẽ ông đã được đề bạt làm thống đốc. Bà biết như thế.

Rồi, sau khi Jonathan phải hiện diện trong những lễ lạt đó, họ sẽ tận hưởng một bữa ăn tối muộn yên tĩnh, hoặc theo sự thúc đẩy bất chợt quyết định trốn tới một nơi nào đó trong kỳ nghỉ cuối tuần. Grace mỉm cười nhớ lại hai mươi năm sau khi họ thành hôn, một người nhận xét họ có vẻ như một đôi vợ chồng đang đi hưởng tuần trăng mật.

Giờ đây, sự khó chịu của chiếc xe lăn, và sự cần thiết phải mang theo một nữ y tá để giúp đỡ bà trong việc tắm rửa và thay quần áo biến một chuyến ở khách sạn thành một ác mộng đối với Grace. Bà sẽ không để cho Jonathan trợ giúp bà theo kiểu đó và thà rằng ở nhà, với một nữa y tá đến chăm sóc bà mỗi ngày.

Bà đã thích thú đi ăn tối ở câu lạc bộ đêm hôm trước. Đó là lần đầu tiên trong nhiều tuần nay bà ra khỏi nhà. Nhưng người đàn ông tên Jason Arnott đó... thật kỳ lạ là bà không sao gạt ông ta ra khỏi tâm trí, bà nghĩ trong lúc bà bồn chồn cố gắng gấp mấy ngón tay lại. Bà đã hỏi Jonathan về ông ta một lần nữa, nhưng ông chỉ có thể lý luận cho rằng có lẽ bà đã cùng với ông đến một lễ hội mà Arnott cũng tham dự.

Từ mười hai năm nay Grace đã không tham dự những hội hè lớn. Từ lâu bà đã phải đi dựa vào hai cây gậy, và không thích bị các đám dông chen lấn. Không, bà biết có một điều gì khác kích động bà nhớ tới ông ta. Thôi được, bà tự bảo, rồi sự việc sẽ đến đứng lúc.

Bà quản gia, Carrie, vào trong phòng ngủ với một cái khay.

- Tôi nghĩ lúc này hẳn bà muốn uống thêm một tách trà. – Bà ta vui vẻ nói.

- Phải, Carrie. Cám ơn.

Carrie đặt cái khay xuống và dựng gối lên.

- Đó. Như thế tốt hơn. – Bà ta thọc tay vào túi và lấy ra một mảnh giấy gấp lại. - Ồ, bà Hoover, tôi đã tìm thấy cái này trong giỏ rác ở phòng làm việc của ông thượng nghị sĩ. Tôi biết ông thượng nghị sĩ định ném đi, nhưng tôi vấn muốn hỏi tôi lấy nó có được hay không. Đứa cháu trai của tôi cứ luôn miệng nói sẽ trở thành một nhân viên FBI vào một ngày nào đó. Nó sẽ thích thú như điên khi được xem một bản thông báo chính hiệu do họ gửi đi – Bà ta mở giấy ra và đưa nó cho Grace.

Grace liếc mắt xem qua rồi định trả lại, rồi chợt dừng lại. Jonathan đã đưa cái này cho bà xem vào chiều thứ Sáu và nói đùa: "Em có biết ai đây không?". Lời ghi chú kèm theo giải thích rằng thông tư này được gửi cho tất cả những người được mời đến những người nhà đã bị ăn trộm sau đó.

Tấm ảnh có nhiều hạt nổi rõ, gần như không thể nhìn rõ một tên trộm đang hành động. Người ta nghi ngờ y đã từng thực hiện nhiều vụ trộm tương tự, tất cả hầu như đã xảy ra kế tiếp sau một dạ tiệc hoặc lễ hội từ thiện. Rất có thể y là một trong những khách mời. Ghi chú kèm theo kết luận với lời hứa mọi thông tin sẽ được giữ kín.

- Anh biết ngôi nhà ở Washington của gia đình Peale đã bị trộm cách đây mấy năm. – Jonathan đã nói. - Một chuyện khủng khiếp. Anh đã đến đó dự bữa tiệc mừng chiến thắng của Jock. Hai tuần sau mẹ ông ta trở về nhà sớm hơn dự tính sau một chuyến đi nghỉ mát của cả gia đình và chắc hẳn đã bất ngờ bắt gặp tên trộm. Bà ta đã được tìm thấy ở chân cầu thang với cái cổ bị gãy, và bức tranh của Jonh White Alexander đã biến mất.

Có lẽ đó là vì mình quen biết với gia đình Peale nên mình mới để ý nhiều tới tấm ảnh này. Grace vừa nghĩ vừa nắm chặt các tờ thông báo. Máy ảnh chắc đặt ở phía dưới tên trộm, theo góc chụp mặt của y. Bà xem xét kỹ hình ảnh lờ mờ, cái cổ nhỏ, chóp mũi nhọn, đôi môi siết chặt. Đó không phải là hình ảnh ta trông thấy khi nhìn thẳng vào mặt của một người nào, bà nghĩ. Nhưng khi ta ngước lên nhìn y từ chiếc xe lăn, ta sẽ trông thấy y theo góc độ này.

Mình có thể quả quyết gã này có vẻ giống như gã đàn ông mình gặp tại câu lạc bộ đêm hôm kia, Jason Arnott, Grace nghĩ. Có thể lắm chứ?

- Carrie, bà hãy đưa điện thoại cho tôi.

Một lát sau, Grace nói chuyện với Amanda Coble, người đã giới thiêu bà với Jason Arnott tại câu lạc bộ. Sau khi chào hỏi nhau như thường lệ, bà chuyển câu chuyện vào ông ta. Bà thú nhận rằng bà vẫn còn ám ảnh bởi cảm tưởng bà đã từng gặp ông ta trước kia. Ông ta sống ở đâu? Bà hỏi. Ông ta làm gì?

Khi bà gác máy, Grace nhấm nháp trà lúc này đã nguội lạnh và xem xét tấm ảnh một lần nữa. Theo Amanda, Arnott là một chuyên gia mỹ thuật và đồ cổ, và ông ta thường đi lại trong giới thượng lưu từ Washington đến Newport.

Grace gọi điện thoại cho Jonathan tại văn phòng của ông ở Trenton. Lúc đó ông ra ngoài, nhưng khi ông gọi lại bà lúc ba giờ rưỡi chiều hôm ấy, bà kể cho ông nghe điều bà tin bà đã khám phá ra, rằng Jason Arnott là tên trộm FBI đang truy tìm.

- Đó là một lời buộc tội nghiêm trọng, em yêu. - Jonathan nói một cách thận trọng.

- Em có đôi mắt vẫn còn tốt, Jonathan. - Anh biết rõ mà.

- Phải, anh biết. - Ông trầm tĩnh thừa nhận. - Và thành thực mà nói, nếu đó là một người nào khác hơn em, chắc anh sẽ do dự khi thông báo tên cho FBI. Anh không muốn nếu bất cứ gì bằng văn bản, nhưng em hãy cho anh biết mật số ghi trên bản thông báo đó. Anh sẽ thông báo bằng điện thoại.

- Không, - Grace nói. - Bởi vì anh nghĩ cần phải báo tin cho FBI, em sẽ đích thân gọi điện thoại. Nếu em nhầm lẫn, anh sẽ không liên quan tới chuyện đó. Nếu em đúng, tối thiểu em đã lại làm được một việc hữu ích. Em rất có cảm tình với bà mẹ của Jock Peale khi em gặp bà ấy cách đây mấy năm. Em rất muốn là người tìm ra kẻ đã giết bà ấy. Không một ai được phép không bị trừng trị vì tội sát nhân.