Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 83



Lái xe lên phía bắc ra khỏi Greenwich Village thuộc Manhattan, Kerry gặp phải đợt đầu tiên của giờ cao điểm giao thông. Lúc đó là năm giờ kém hai mươi khi nàng rời khỏi bãi đậu xe của đường 12, sáu giờ năm khi nàng rẽ vào lối nhà nàng và trông thấy chiếc Volvo Geoff đậu trước cửa kia của nhà xe hai chỗ.

Nàng đã gọi về nhà từ điện thoại trong xe lúc nàng rời khỏi bãi đậu xe, và chỉ yên tâm phần nào sau khi nói chuyện với cả Robin và Alison. Nàng đã dặn cả hai không được ra khỏi nhà trong bất cứ trường hợp nào và không mở cửa cho bất cứ ai cho tới lúc nàng về nhà.

Trông thấy xe của Geoff, nàng nhận ra xe của Alison đã không còn. Có phải Geoff đã đến vì một vấn đề nào đó? Kerry tắt máy và đèn, vội vàng ra khỏi xe, đóng mạnh cửa lại và chạy lên các bậc thềm.

- Rob, có chuyện gì không ổn sao?

- Không, mẹ, mọi việc vẫn bình thường. Khi chú Geoff đến đây chú nói với Alison chị ấy có thể về nhà, và chú sẽ đợi mẹ. - Vẻ mặt của Robin chợt trở nên lo lắng. - Như thế được chứ, mẹ? Con muốn nói để chú Geoff vào nhà.

- Tất nhiên. - Kerry ghì chặt Robin. - Chú ấy đang ở đâu?

- Ở đây. - Geoff nói khi anh xuất hiện ở cửa bếp. - Tôi đã nghĩ sau khi ăn một bữa do gia đình Dorso nấu tại nhà vào đêm thứ Bảy, có lẽ chị sẽ thích ăn thêm một bữa vào đêm nay. Thực đơn rất đơn giản. Sườn cừu non, xà lách và khoai tây nướng lò.

Kerry chợt nhận ra nàng vừa căng thẳng vừa đói bụng.

- Đó là một ý nghĩ tuyệt vời, - nàng thở dài, mở khuyu áo khoác.

Geoff nhanh chân bước tới để cởi áo giúp nàng.Một cách hết sức tự nhiên, trong lúc anh đặt nó trên một cánh tay, anh luồn cánh tay kia quanh nàng và hôn má nàng.

- Một ngày quá vất vả, phải không?

Trong một giây lát ngắn nàng để cho mặt nàng tựa vào chỗ ấm áp bên dưới cổ anh.

- Đã có nhiều ngày thoải mái hơn.

Robin nói:

- Mẹ, con sẽ lên gác để làm xong bài tập ở nhà, nhưng con nghĩ vì con là người đang gặp nguy hiểm, con cần phải biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Bác sĩ Smith đã nói gì khi mẹ gặp ông ấy?

- Con hãy làm xong bài tập của con và để cho mẹ nghỉ xả hơi vài phút. Sau đó, mẹ hứa sẽ tường thuật đầy đủ mọi chi tiết.

- Đồng ý.

Geoff đã bật lò sưởi đốt bằng gas trong phòng khách. Anh đã mang vào chai cherry và hai cái ly để sẵn trên mặt bàn thấp.

- Tôi hi vọng mình không quá sỗ sàng. - Anh tỏ ý xin lỗi.

Kerry buông mình trên chiếc sofa và hất giày ra. Nàng lắc đầu và mỉm cười.

- Không, anh không có gì sai trái.

- Tôi đã tìm được một số tin tức cho chị, nhưng chị hãy nói trước đi. Chị hãy kể cho tôi nghe về Smith.

- Tốt hơn tôi nên kể cho anh nghe về Frank Green trước đã , Tôi đã nói với ông ấy tôi định rời khỏi văn phòng vào đầu buổi chiều hôm nay, và tôi đã cho ông ấy biết lý do.

- Ông ấy đã nói gì?

- Chính điều ông ấy không nói mới làm tôi phân vân. Nhưng công bằng mà xét, cho dù tôi nghĩ ông ấy đang nghẹn lời, ông ấy đã bảo tôi rằng ông ấy hy vọng tôi đã không nghĩ ông ấy thà trông thấy một người vô tội trong tù còn hơn là ông ấy gặp rắc rối về mặt chính trị. - Nàng nhún vai. - Vấn đề là, tôi mong sao có thể tin ông ấy.

- Không chừng chị có thể đấy. Còn Smith thì sao?

- Tôi đã khiến ông ta bối rối, Geoff. Tôi biết chắc như thế. Ông ta đang suy sụp tinh thần. nếu ông ta vẫn không chịu nói sự thật, động tác kế tiếp của tôi là yêu cầu Barbara Tompkins nộp đơn tố cáo ông ta bám theo cô ấy. Việc đó sẽ gây sốc, tôi có thể nói vậy. Nhưng tôi nghĩ thà để mặc cho việc đó xảy ra, ông ta đã thú tội và chúng ta sẽ có một số lời giải đáp.

Nàng nhìn đăm đăm vào lò sưởi, quan sát những lửa liếm những khúc củi giả. Rồi nàng từ từ nói thêm:

- Geoff, tôi đã kể cho Smith nghe chúng ta có hai nhân chứng trông thấy chiếc xe của ông ta đêm hôm ấy. tôi đã nói thẳng với ông ta rằng có lẽ lý do khiến ông ta hết sức mong muốn trông thấy Skip bị kết tội là vì ông ta chính là kẻ đã giết chết Suzanne. Geoff, tôi nghĩ ông ta đã si mê cô ấy, không phải như với một người con gái, có lẽ thậm chí không phải như với một phụ nữ, mà như một sự sáng tạo của ông ta.

Nàng quay sang anh và nói tiếp:

- Anh hãy nghĩ tới kịch bản này. Suzanne chán chường vì cha cô ấy cứ quanh quẩn bên mình, vì ông ta cứ xuất hiện bất cứ nơi nào cô ấy đến. Jason Arnott đã kể tất cả chuyện đó cho tôi nghe, và tôi tin ông ta. Vậy là vào buổi tối xảy ra án mạng, bác sĩ Smith đã lái xe đi gặp cô ấy. Skip đã đến rồi đi, đúng như anh ta đã khai. Suzanne đang ở trong tiền sảnh, cắm những bông hoa do người đàn ông kia gửi tặng. anh chớ quên, tấm thiếp đã không bao giờ được tìm thấy. Smith tức giận, bị tổn thương và nổi cơn ghen. Không phải Skip là người ông ta tranh giành; mà lúc này chính là Jimmy Weeks. Trong một cơn phẫn nộ, ông ta siết cổ Suzanne, và bởi vì ông ta vẫn luôn luôn căm ghét Skip, ông ta lấy tấm thiếp, dựng lên câu chuyện Suzanne đang sợ hãi Skip và trở thành nhân chứng buộc tội chính. Bằng cách này, Skip, đối thủ được Suzanne quan tâm của ông ta, chẳng những bị trừng phạt phải nằm tù tối thiểu ba mươi năm, mà cảnh sát còn không truy tìm một kẻ tình nghi nào khác.

- Nghe có lý đấy, - Geoff từ từ nói. - Nhưng thế thì tại sao Jimmy Weeks lại hết sức lo âu về việc chị xin mở lại vụ án?

- Tôi cũng đã nghĩ tới điều đó. Và, thực ta, anh có thể nêu lên việc ông ta đã có quan hệ với Suzanne. Việc họ đã cãi nhau đêm hôm ấy, và ông ta đã giết chết cô ấy. một kịch bản khác là Suzanne đã kể cho ông ta nghe về khu đất ở Pennsylvania mà Skip đã chọn. Phải chăng Jimmy có thể đã tình cờ nói với cô ấy về chuyện xa lộ sẽ chạy xuyên qua và rồi giết cô ấy để không cho cô ấy kể lại với Skip? Theo tôi nghĩ, anh ta chọn những lô đất ấy hầu như chẳng được gì.

- Hôm nay, chị đã suy nghĩ rất nhiều. - Geoff nói. - Và chị đã có những lập luận rất vững chắc cho từng kịch bản. Trên đường đi, chị có nghe tin tức hay không?

- Đầu óc tôi đang cần nghỉ ngơi một lúc. Tôi thích nghe các chương trình nhạc cũ. Nếu không, chắc tôi đã phát điên vì các vụ tắc nghẽn giao thông.

- Chị đã chọn cách tốt hơn. Nếu chị nghe chương trình tin tức, chị sẽ biết rằng tất cả những gì Barney Haskell đang dự tính trao đổi để được giảm án lúc này đã nằm trong tay của ủy viên công tố liên bang. Rõ ràng Barney đã nắm giữ hồ sơ tài liệu không ai có thể bì được. Ngày mai, nếu Frank Green thông minh, thay vì chống đối cuộc điều tra của chị, ông ta sẽ yêu cầu tiếp cận mọi hồ sơ tài liệu họ có thể tìm thấy về số nữ trang Weeks đã mua trong những tháng trước khi Suzanne bị giết. Nếu chúng ta có thể buộc ông ta vào những món như chiếc vòng đeo tay có các ký hiệu tử vi, chúng ta sẽ có được bằng chứng Smith là một kẻ dối trá. - Anh đứng lên. - Kerry McGrath, tôi sẽ nói chị rất xứng đáng với bữa ăn tối. Chị hãy đợi ở đây, tôi sẽ cho chị biết khi bữa ăn đã sẵn sàng.

Kerry thu mình trên chiếc sofa và nhấm nháp ly rượu sherry, nhưng thậm chí với lò sưởi đang hoạt động căn phòng vẫn có cảm giác không được dễ chịu. Một lát sau, nàng đứng lên và bước vào trong bếp.

- Tôi có thể xem anh biểu diễn chứ? Ở đây ấm áp hơn.

Geoff ra về lúc chín giờ. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, Robin nói:

- Mẹ, con phải hỏi mẹ về người mà ba đang biện hộ. theo lời mẹ nói với con, ba sẽ không thắng vụ án này. Có đúng như vậy hay không?

- Không, nếu tất cả bằng chứng mà chúng ta tin đã được tìm thấy cũng quan trọng như người ta tưởng.

- Có phải điều đó sẽ không tốt cho ba?

- Không một ai muốn thua một vụ án, tuy nhiên, Robin, mẹ nghĩ điều tốt đẹp nhất có thể có với ba con là trông thấy Jimmy Weeks bị kết án.

- Mẹ tin chắc chính Weeks là người đang cố gắng làm cho con hoảng sợ?

- Phải, chắc như đinh đóng cột. đó là lý do chúng ta càng sớm khám phá mối quan hệ của ông ta với Suzanne Reardon, thì ông ta càng không có lý do cố gắng làm

chúng ta hoảng sợ.

- Chú Geoff là một luật sư biện hộ, phải không?

- Phải, đúng vậy.

- Chú Geoff đã từng biện hộ cho một kẻ như Jimmy Weeks?

- Không, Robin. Mẹ tin chắc chú ấy sẽ không làm việc đó.

- Con cũng nghĩ như thế.

Lúc chín giờ rưỡi, Kerry chợt nhớ rằng nàng đã hứa sẽ tường thuật cho Jonathan và Grace về cuộc gặp gỡ của nàng với bác sĩ Smith.

- Con nghĩ ông ta sẽ suy sụp và thừa nhận ông ta đã nói dối hay sao?

- Con nghĩ vậy.

Grace đang nghe trên máy phụ.

- Hãy kể cho Kerry nghe tin tức của em đi, Jonathan. Kerry, hôm nay cô vừa là một thám tử giỏi vừa đích thân làm một món ăn thật ngon. Kerry đã nghĩ không cần nêu tên của Arnott vào Chủ nhật khi nàng nói với Jonathan và Grace về bác sĩ Smith và Jimmy Weeks. Khi nàng nghe điều Grace nói về ông ta, nàng vui mừng vì không một ai có thể trông thấy sắc mặt của nàng.

Jason Arnott. Người bạn luôn luôn gần gũi Suzanne Reardon. Người, mặc dầu có vẻ rất thành thực, đã khiến Kerry phải lưu ý vì quá kiểu cách đến mức khó tin. Nếu ông ta là một tên trộm, nếu, theo thông báo của FBI mà Grace mô tả, ông ta cũng là một kẻ bị tình nghi giết người, ông ta ở đâu trong mớ bòng bong chung quanh vụ án mạng hoa hồng đỏ?