Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 86



Lúc chín giờ rưỡi sáng hôm ấy, Jason Arnott nhìn cửa sổ, trông thấy bầu trời đầy mây, tối sầm và cảm thấy trầm uất một cách mơ hồ. Ngoài cảm giác đau nhức còn lại trong chân và lưng, ông ta lại bắt đầu khó chịu do cơn cảm mà ông ta mắc phải trong kỳ cuối tuần. Nhưng ông ta không sao chế ngự cảm giác khó chịu có điều gì đó bất ổn.

Tất nhiên, đó là bảng thông báo chết tiệt của FBI. Nhưng ông ta vẫn có cái cảm giác đó sau đêm ở nhà của nghị sĩ quốc hội Peale. Một vài trong số đèn ở tầng trệt bật sáng bằng một công tắc tự động khi ông ta đến đó, nhưng tất cả những phòng trên gác đều tối đen. Ông ta đang định đi ra hành lang, mang theo bức tranh cùng hệ thống chống trộm mà ông ta đã gỡ khỏi tường, khi ông ta chợt nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang. Ông ta chỉ kịp giữ bức tranh trước mặt khi ánh sáng tràn ngập hành lang.

Rồi ông ta nghe tiếng nói run run trong hơi thở hổn hển. "Ôi, lạy Chúa", và ông ta biết điều đó là bà mẹ của viên nghị sĩ. Ông ta đã không có ý định gây thương tích cho bà. Theo bản năng, ông ta lao mình về phía bà, giữ bức tranh như một cái khiên, chỉ định xô bà ngã và chụp lấy cái cặp kính của bà, như vậy ông ta sẽ có thể tẩu thoát.

Ông ta đã trò chuyện với bà khá lâu trong buổi tiệc nhậm chức của Peale, và ông ta biết bà gần như mù khi không mang kính.

Nhưng khung bức tranh nặng đã đập vào một bên đầu của bà mạnh hơn ông ta dự tính, và bà ngã ra phía sau xuống cầu thang. Nghe tiếng nấc cuối cùng của bà trước khi bà hoàn toàn bất động, ông ta biết rằng bà đã chết. Trong nhiều tháng sau đó, ông ta cứ nhìn qua vai, trông chờ một người nào đó sẽ tiến tới gần ông ta với một cặp còng tay.

Giờ đây, bất kể ông ta đã cố gắng tự thuyết phục một cách vất vả như thế nào, bảng thông báo của FBI vẫn đang gợi lên trong ông ta nỗi sợ hãi tột độ đó.

Sau vụ Peale, niềm an ủi duy nhất của ông ta là có thể say mê nhìn ngắm tuyệt tác At Rest của John White Alexander, mà ông ta đã lấy đêm hôm ấy. Ông ta giữ nó trong phòng ngủ chính của ngôi nhà ở Catskills, đúng như Peale đã giữ nó trong phòng ngủ chính của ông ta. Thật hết sức thú vị khi biết rằng hàng nghìn người kéo nhau vào viện bảo tàng mỹ thuật Metropolitan để nhìn ngắm bức tranh bên cạnh, bức Repose.

Trong hai bức tranh, ông ta thích bức At Rest hơn. Dáng nằm tựa người của một phụ nữ đẹp có những đường nét uyển chuyển như Repose, với đôi mắt nhắm, vẻ mặt khêu gợi lúc này khiến ông ta nhớ tới Suzanne.

Cái khung ảnh nhỏ với chân dung của cô đang ở trên bàn đêm của ông ta, và ông ta thích thú có cả hai trong phòng, mặc dầu cái khung Faberge giả không xứng đáng được chưng bên cạnh những vật vô giá khác. Cái bàn đêm nhũ vàng và bằng cẩm thạch, một vật điển hình tuyệt đẹp của thời kỳ phục hưng, và ông ta đã có được trong một mẻ trộm lớn khi ông ta thuê một chiếc xe tải và hầu như vét sạch nhà Merriman.

Ông ta sẽ gọi điện thoại trước. Ông ta thích đến đó, nhận thấy lò sưởi đã đốt sẵn và tủ lạnh trữ đầy thực phẩm. Tuy nhiên, thay vì sử dụng điện thoại ở nhà, ông ta sẽ gọi bà quản gia bằng điện thoại cầm tay đã được đăng ký với một trong những tên giả của ông ta.

Bên trong một chiếc xe trông giống như xe sửa chữa của Sở dịch vụ gas và điện, dấu hiệu hiện ra cho biết Arnott đang gọi một cú điện thoại. trong lúc các nhân viên lắng nghe, họ mỉm cười với nhau một cách vui mừng vì chiến thắng.

- Tôi nghĩ chúng ta đang sắp sửa theo dâu con chồn Arnott tới tận hang ổ của nó, - viên chỉ huy nhận xét.

Họ lắng nghe trong lúc Jason kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách nói:

- Cảm ơn, Maddie. Tôi sẽ rời khỏi đây trong vòng một tiếng đồng hồ và sẽ đến đó lúc một giờ.

Maddie trả lời với một giọng đều đều nặng trịch:

- Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho ông. Ông có thể tin tưởng tôi.