Tống Tuấn Kỳ không nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, cậu ta đang bận nhìn người anh trai đang níu kéo vợ trước không có kết quả ở đằng kia.
"Bố, bố đừng phí công vô ích nữa." Tống Tuấn Kỳ vui vẻ nhếch môi nói.
Tống Nhất Quốc lại không hề vui vẻ trừng con trai nhỏ của mình, "Câm miệng, con không muốn tốt cho anh trai mình sao?"
Tống Tuấn Kỳ không nói gì, lần trước cậu ta bị Thư Thanh Nhân cho ăn quả đắng, bây giờ cậu ta chỉ hận Tống Tuấn Hành nếm quả đắng đó gấp mấy trăm lần, để anh ta cũng phải trải nghiệm tâm tình đó của cậu.
Tống Nhất Quốc lại đi xã giao với mấy người khác, trong lúc trò chuyện nghe thấy vài người "quan tâm" hỏi thăm Tống Tuấn Hành, Tống Nhất Quốc thừa nước đục thả câu, nói chỉ là đôi vợ chồng trẻ cãi nhau đòi ly hôn thôi, người làm cha mẹ như bọn họ không biết được tình huống là thế nào.
Những người kia đều nghe hiểu ẩn ý của ông, hai người kia cũng không phải thật sự không để ý mặt mũi, có khả năng sẽ tái hôn.
Câu chuyện này ngày càng thú vị.
***
Thẩm Tư Ngạn vốn đang uống rượu xã giao với mấy tên nhà giàu phụ trách tiếp đón anh lúc anh mới đến Đồng Châu, lúc này có một người đàn ông vừa từ đi toilet trở về, nhíu mày nói với bọn họ, "Ê, bên kia có trò hay lắm."
"Trò gì mà hay?"
"Cậu chủ của Phúc Bái, và vợ trước của anh ta đang dây dưa bên kia kìa."
Có người lập tức hiểu, "Vợ trước, là người bên Hằng Tuấn ý hả?"
"Chứ còn ai vào đây, chẳng nhẽ cậu chủ nhà họ Tống kia có người vợ trước khác à?"
"Không phải bọn họ ly hôn rồi sao? Sao bây giờ lại ở cùng một chỗ?"
"Không biết, hai người đứng nói chuyện phiếm thì sao, mà nãy thấy đứng gần nhau lắm, không biết đang nói cái gì."
"Hả, sao cậu không đến gần nghe ngóng chút."
"Con mẹ nó cậu cũng ngộ thật đấy, vợ chồng người ta thì thầm nói chuyện còn muốn lại gần nghe? Tôi cũng không phải bà tám đâu."
"Từ lâu đã không phải vợ chồng rồi, ly hôn lâu rồi mà."
"Ly hôn thì không thể quay lại à?"
"Cậu có ý gì thế? Chẳng lẽ thiếu gia họ Tống kia muốn nhai lại đồ cũ à?"
"Tám mươi phần trăm là có vẻ anh ta muốn đó."
"Má, kích thích thế."
Mấy người tụ lại nói chuyện nở nụ cười mập mờ.
"Trước đó thiên kim nhà họ Thư đột ngột tuyên bố tin tức ly hôn, tôi còn tưởng bọn họ trở mặt rồi cơ."
"Cậu không thấy vừa rồi mẹ của cô ấy và Tống Nhất Quốc hai bên nói chuyện vừa nói vừa cười à, không chừng chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi, bây giờ bố mẹ hai bến có khi còn đang giúp khuyên giải đấy."
"Khuyên giải? Có khả năng sao?"
"Sao lại không có khả năng, vừa rồi ông già nhà tôi vừa nghe ngóng bên Tống Nhất Quốc, tôi thấy Tống Nhất Quốc nói ý là có khả năng đó."
"Phụ nữ mà, đều mềm lòng. Nhất là vợ cũ nữa, cũng đã có một khoảng thời gian từng làm vợ chồng, theo đuổi một hồi không phải lại rơi vào trong tay à?"
"Tôi thấy có rất nhiều người chờ sau khi Thư tiểu thư ly hôn thì điều kiện của cô ấy sẽ giảm xuống, sau đó bọn họ sẽ nhân cơ hội trèo cao với lên nhà họ Thư."
"Nhưng nếu tôi là Thư tiểu thư, tôi thà quay lại với thiếu gia nhà họ Tống hơn."
"Đúng vậy, thà hợp lại còn hơn."
Mấy người họ nói một hồi, cuối cùng ăn ý bật cười thành tiếng.
Người vừa rồi mới đi toilet quay lại cung cấp thông tin cho mọi người là người đầu tiên phát hiện từ khi bọn họ bắt đầu bàn luận về mấy tin đồn của Tống thị và Thư thị, vị thái tử gia này liền không nói thêm lời nào nữa.
"Ôi, xem cái đầu heo của tôi này, nói hết chuyện trên trời đến dưới biển mà không để ý đến giám đốc Thẩm của chúng ta, xin lỗi nha giám đốc Thẩm, tôi tự phạt một lý, coi như nhận lỗi với giám đốc Thẩm."
Thẩm Tư Ngạn không nhận, trầm mặt nói: "Cậu vừa nói tái hôn?"
Lúc đầu người này cho rằng Thẩm Tư Ngạn vẫn không nói gì vì anh không hứng thú với mấy chuyện tin đồn kiểu này, bây giờ nghe anh hỏi lại, cậu ta mới thở phào một hơi.
Hóa ra là cũng thấy có hứng thú.
"Đúng vậy, thiếu gia nhà họ Tống và vợ cũ của anh ta đứng ở bên kia kìa, hai người đã đứng đó nói chuyện rất lâu đấy."
Thẩm Tư Ngạn bỗng nhiên cười thành tiếng.
Mấy người đang đứng ở đây đều không hiểu lắm, sau đó bọn họ nghe thấy Thẩm Tư Ngạn mắng một câu, "Người phụ nữ mắt mù."
"Giám đốc Thẩm, anh đây là đang nói ai thế?" Có người không chắc hỏi lại.
"Còn có thể là ai?" Thẩm Tư Ngạn nâng mí mắt lên nhìn anh ta, cười một tiếng, "Ngoại trừ Thư Thanh Nhân, chẳng lẽ còn người phụ nữ nào mắt mù hơn cô ấy?"
Mấy người này không dám tiếp lời.
Bọn họ đều biết Bất Động Sản Bách Lâm và Hằng Tuấn vừa ký hợp đồng, Thư Thanh Nhân và thái tử gia chính thức trở thành đối tác làm ăn, cho nên vừa rồi lúc nói chuyện bọn họ cố gắng chú ý lời nói cách dùng từ của mình. Bình thường khi uống rượu tán dóc bọn họ đều khá thoải mái bàn tán về máy chuyện kiểu này, nhưng chỉ là đùa vài câu cho vui mà thôi.
Thái từ gia nói như vậy, có nghĩa thái tử gia và Thư Thanh Nhân thật ra là bằng mặt mà không không bằng lòng?
Mấy người này hiểu ra sau đó liền phụ họa.
"Đúng là mắt mù rồi, sau khi cô ta ly hôn rồi tìm đâu ra người chồng có điều kiện thư thiếu gia nhà họ Tống chứ."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy."
"Cô ta thật sự cho rằng mình vừa ly hôn lập tức có thể tìm được người mới à, cũng không biết cô ta lấy đâu ra tự tin đó."
"Đây là điển hình của kiểu người không nhận ra khuyết điểm của bản thân, cho dù điều kiện gia thế của cô ta có tốt đến đâu thì cũng có lợi gì, thế nào cũng là phụ nữ đã ly hôn."
"Tôi cũng thấy vậy, chẳng những mắt mù, còn không biết tự lượng sức mình."
Mấy người này tưởng rằng phụ họa như vậy có thể khiến sắc mặt thái tử gia tốt lên một chút, nào ngờ không những không đổi giận thành vui mà sắc mặt càng lúc càng đen hơn.
"Mấy cậu con mẹ nó lặp lại lần nữa thử xem?" Thái tử gia lạnh lùng liếc bọn họ, giọng nói lạnh đến mức gần như có cả băng sương trong đó, "Các cậu mà cũng đủ tư cách đứng đây đánh giá về cô ấy?"
". . . "
Mấy người này khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc là thái tử gia muốn như thế nào đây.
Có người đoán không ra tâm tư biến hóa khôn lường này của thái tử gia nên trực tiếp hỏi, "Vậy giám đốc Thẩm, vì sao anh nói Thư tiểu thư mắt mù?"
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, hừ một tiếng, "Một người có điều kiện tốt như tôi đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy còn chạy đến định tái hôn với chồng trước, không phải bị mù rồi thì là bị gì?"
"???"
"!!!!"
"?????"
"Hả."
Thái tử gia nói xong câu đó, uống thêm một ngụm rượu rồi đặt ly xuống, sau đó bực bội giật giật cà vạt, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh đi về phía cậu chủ Phúc Bái và vợ trước của anh ta đang nói chuyện.
Để lại một đám con em nhà giàu ở sau lưng đang xây dựng lại cách nhìn đời của mình.
"Ê, vừa rồi là tôi nghe nhầm?"
"Không phải chứ. . ."
"Thái tử giá có ý đó với Thư tiểu thư, cái ý đó đó, đúng không?"
"Hình như là. . . "
"Cho nên chúng ta vừa nói, hạ thấp Thư tiểu thư. . ."
"Thái tử gia. . ."
"Móa, tôi vừa nói cô ấy không nhận ra khuyết điểm của bản thân, xong đời rồi, lần này ông già nhà tôi sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà thôi."
"WTF???"
"Tôi vừa rồi còn nói Thư tiểu thư không biết tự lượng sức mình, tôi thảm rồi."
". . . $%# $%#. . . % "
***
Lúc này Thư Thanh Nhân vẫn đang chìm trong khiếp sợ, cô vẫn không dám tin những lời Tống Tuấn hành vừa nói.
Cô có thể cảm nhận được Thẩm Tư Ngạn đối xử với cô khác biệt, nhưng cô không ngờ an h có ý định đó với cô từ sớm như vậy.
Lúc cô chưa thông báo tin ly hôn, hoặc là sớm hơn trước đó, khi mà cô vẫn chưa ly hôn. . .
"Bất Động Sản Bách Lâm cướp đi dự án của Phúc Bái, bây giờ anh ta cũng muốn cướp em từ bên cạnh anh đi," Tống Tuấn Hành cười khổ, "Thanh Nhân, cũng bởi vì anh ta, ngay cả một cơ hội cỏn con em thật sự cũng không muốn cho anh sao?"
Cô định mở miệng nói chuyện, bên cạnh đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đang trò chuyện gì vậy?"
Thư Thanh Nhân nhìn qua, Thẩm Tư Ngạn đang đi về phía bên này, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt anh cũng rất ảm đạm.
"Giám đốc Thẩm," Có thể nghe ra từ giọng của Tống Tuấn Hành rằng anh ta đang rất khó chịu, "Tôi và Thanh Nhân có lời muốn nói, anh có thể rời đi trước được không?"
Thẩm Tư Ngạn nhếch môi cười, "Không thể, đây là tiệc rượu của Bất Động Sản Bách Lâm."
Tống Tuấn Hành không có kiên nhẫn nói vòng vòng với anh, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Anh có lời nói với cô ấy, tôi cũng có lời nói với cô ấy." Anh trực tiếp đi đến bên cạnh Thư Thanh Nhân, không nói không rằng nắm lấy cánh tay cô.
Tống Tuấn Hành vẫn đang nắm một cánh tay còn lại của cô, thấy vậy anh ta càng nắm chặt hơn.
Hành động này trực tiếp khiến những người trong tiệc rượu đều đổ ánh mắt về phía bên này.
Nếu như vừa rồi chỉ là hai vợ chồng trước ôn chuyện với nhau, bây giờ đã phát triển thành tình tay ba đầy kịch tính rồi.
Thư Thanh Nhân xấu hổ, không nhịn được nghĩ muốn đánh người.
Hai tên điên này.
Người ngoài nhìn vào cảm thấy cô thật may mắn, chính bản thân cô cũng cảm thấy rất kích động khi xem mấy cảnh tượng thế này trên phim truyền hình. Nhưng bây giờ nhân vật chính lại là bản thân cô, xung quanh lại có nhiều người vây quanh nhìn như vậy, cô mới cảm nhận được tâm trạng khó xử lúc đó của nhân vật nữ chính.
Thẩm Tư Ngạn không ngờ Tống Tuấn Hành sẽ làm vậy, "Tống Tuấn Hành, buông tay."
Tống Tuấn Hành không nghe, "Anh buông tay trước đi."
"Cả hai người đều buông tay cho tôi," Cả người Thư Thanh Nhân như đang có ngọn lửa nhen nhóm, cô hất mạnh tay hai người này ra, "Nhiều người nhìn như vậy, hai người không thấy mất mặt à?"
Nữ chính thì thấy xấu hổ muốn chết, nhưng nhóm nam chính thì không hề để ý.
"Cô nhỏ, chúng ta nói chuyện." Thẩm Tư Ngạn không tiếp tục dây dưa với Tống Tuấn hành, trực tiếp quay qua nói với Thư Thanh Nhân.
Thư Thanh Nhân không dám nhìn anh, mấy lời của Tống Tuấn Hành nói lúc nãy không ngừng lượn lờ trong đầu của cô.
Cô cắn môi, thẳng thừng từ chối, "Tôi không muốn nói." Lúng túng quá.
Câu từ chối này của cô đã bào mòn một chút nhẫn nại cuối cùng của Thẩm Tư Ngạn, anh lười trưng cầu sự đồng ý của cô một lần nữa, không nói một lời kéo tay cô ra khỏi sảnh chính.
Thư Thanh Nhân đi giày cao gót, váy của cô hôm nay mặc cũng có hơi nặng, cô dường như bị anh kéo đi.
Bước chân của cô lảo đảo, có hơi sợ, "Anh muốn nói gì thì nói đi, anh muốn kéo tôi đi đâu nói chuyện?"
Tống Tuấn Hành không thể tin anh ta cứ như vậy mà bị Thẩm Tư Ngạn cắt ngang, "Thẩm Tư Ngạn!"
Thẩm Tư Ngạn kéo cô ra khỏi sảnh tiệc, đến một đoạn hành lang trực tiếp rẽ vào, cả đoạn đường có rất nhiều nhân viên tạp vụ, bọn họ mới chỉ kịp nói chào được một nửa Thẩm Tư Ngạn đã kéo người phụ nữ đi qua mặt bọn họ.
Anh dùng chân đá văng cửa phòng phía Tây, kéo tay cô đi vào trong.
Bên trong phòng không bật đèn, Thư Thanh Nhân nghe thấy "rầm" một tiếng cửa phòng bị đóng lại, sau đó là âm thanh khóa cửa phòng.
"Thẩm Tư Ngạn, anh. . ."
Cô hoảng sợ, Thẩm Tư Ngạn trực tiếp ấn cô lên cửa, tay anh nắm lấy cằm của cô buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình, "Thư Thanh Nhân, em đang chơi tôi đấy à?"
Thư Thanh Nhân sợ hãi dán chặt lưng lên cửa, cô gắng tránh tiếp xúc với anh.
"Tránh cái gì? Trước đó lúc ở nhà em sao không thấy em tránh?" Anh hừ một tiếng, cả người dán về phía trước, mạnh mẽ ép cô ở giữa cửa và mình, ép đến mức cô gần như sắp hết không khí để thở.
Thư Thanh Nhân không nói gì, người đàn ông đã tức đến mức lồng ngực kịch liệt nhấp nhô lên xuống, giọng nói anh đầy vẻ tức giận, hơi thở cũng trở nên dồn dập, "Ở ngay trong tiệc rượu của tôi em còn dám cùng chồng trước của mình dây dưa không rõ, em cho rằng tôi là công tử Bạc Liêu tiêu tiền như nước đó hả?"
Thư Thanh Nhân nhắm mặt, không dám nói lời nào.
Người đàn ông hỏi cô: "Em với anh ta nói cái gì? Thành thật khai mau."
Thư Thanh Nhân nhỏ giọng, đáp qua loa, "Không nói gì cả."
Cô không muốn nói, anh càng tức giận, "Có phải em muốn tái hôn với anh ta không?"
Thẩm Tư Ngạn không đợi cô giải thích, một tay anh dời xuống nắm chặt lấy eo của cô, một tay khác thì giống như đang trả thù miết bờ môi của cô, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve cánh môi cũng rất mềm mại của cô, dường như đang phát tiết.
"Là em chủ động ôm tôi, là em xin tôi ở lại với em, em dám nói là em không quyến rũ tôi?" Mắt anh đỏ lên, ánh mắt đỏ rực hung dữ, trong giọng nói đầy vẻ lên án chỉ trích: "Thư Thanh Nhân, nếu em dám nói là tự tôi đa tình, em thật sự định tái hôn với chồng trước, em có tin tôi sẽ cắn chết em không hả?"
Nhịp tim Thư Thanh Nhân đột nhiên đập rất nhanh, cách cánh cửa bỗng nghe thấy tiếng của Tống Tuấn Hành.
Anh ta đuổi theo, nhưng anh ta không quen thuộc với cách bố trí của sảnh tiệc, cho nên cũng không biết Thẩm Tư Ngạn kéo Thư Thanh Nhân đến chỗ nào rồi.
"Thanh Nhân."
Cô nghe thấy Tống Tuấn Hành gọi tên của cô.
Người đàn ông trước mặt lạnh lùng cười một tiếng, "Đuổi theo cơ à?"
Thư Thanh Nhân thất thần khiến anh cảm thấy bản thân rất thất bại, anh không những muốn cắn chết người phụ nữ không có lương tâm này, mà còn muốn bóp chết cô.
"Em đoán xem anh ta có thể nghe thấy chúng ta đang làm gì không?" Bỗng nhiên anh cười khẽ.
Thư Thanh Nhân không hiểu, "Anh có ý gì. . ."
Anh nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi của cô.
Bờ môi mát lạnh mang theo hương rượu cùng hơi thở nóng rực trong nháy mắt xâm chiếm toàn bộ đầu óc cô, đánh sập toàn bộ các phòng tuyến của cô.
Chồng trước của cô chỉ cách bọn họ có một cánh cửa, anh ta còn đang tìm cô, nhưng người phụ nữ này hiện tại đã bị anh giam lại trong căn phòng tối này, nhốt cô của ở giữa người của anh và cửa, bị anh buộc phải ngẩng đầu lên thừa nhận nụ hôn nóng bỏng này.
Tay của Thư Thanh Nhân chống trước ngực của anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng cô cơ bản là không thể đẩy được anh, anh một chặt lấy cô, hai người bọn họ dán chặt vào nhau không có một khẽ hở.
Nụ hôn lạ lẫm và thô bạo thế này cô chưa từng được trải nghiệm, anh ngậm mút môi cô có mang theo một chút tâm trạng tức giận, môi cô bị anh cọ xát đến mức đau nhức, hơi thở của cô vừa ngắt quãng vừa khó khăn, hơi thở yếu ớt đến mức đáng thương này không những không khơi dậy được sự thông cảm thương xót của người đàn ông, ngược lại khiến cho hô hấp của anh càng nặng nề hơn, đôi môi kia không vừa lòng chỉ gặm nhấm môi của cô, đầu lưỡi len lỏi vào cạy hàm răng của cô ra, sau đó đưa mùi rượu trên đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô, cùng cái lưỡi thơm tho có mùi ngọt của bánh ngọt của cô quấn lấy nhau.
Thư Thanh Nhân quay đầu, mối tránh bờ môi của anh, nhưng cô quay đi tránh về bên nào, môi của người đàn ông lại đuổi theo về bên đó, sau đó cướp đi không khí cô với vất vẻ lấy được.
Bởi vì hôn môi, gương mặt vốn lạnh lùng của người phụ nữ nhuộm lên sắc đỏ vô cùng đẹp mắt.
Thẩm Tư Ngạn vẫn luôn tò mò cô dùng loại nước hoa gì mà mùi hương trên người cô lại giống khí chất của cô đến thế. Mùi hương đó giống như mùi hương hoa sen không khí mát lạnh của sương sớm, rõ ràng vừa cao ngạo nhưng cũng lại rất dè dặt, lúc này nhưng mùi hương trí mạng bao lấy anh.
Mới chỉ là một nụ hôn, ham muốn mãnh liệt của người đàn ông đã có hơi không kiềm chế được, loại khát vọng này như dây leo quấn khắp người anh, ăn mòn lý trí gần như sụp đổ của anh.