Xin Em Đừng Khóc!

Chương 20: Tôi có thể bao nuôi anh



Lạc Ngải Vy chán nản đi trên đường, trời đã xế chiều. Nên cô định đi dạo một lúc để cho quên đi những sự việc lúc nãy.

"Vì cô chẳng đáng được thương hại!"

Câu nói này cứ vang bên tai của Lạc Ngải Vy. Làm cô không thể tập trung được chuyện gì, cứ vô thức mà đi trên đường.

Đang đi lại nghe thấy tiếng chửi rủa trong một con hẻm của một quán ăn gần đó.

Lạc Ngải Vy đi đến, nhìn thấy cả đám người hơn 10 tên đang đánh 1 người con trai. Cả đám thì to con lực lưỡng như trâu như bò, còn một bên là một cọng cỏ yếu ớt không có sức phản kháng.

Đối với suy nghĩ của Lạc Ngải Vy là vậy, nhưng đối với người ta thì người con trai đó chính là ác ma đó trời ơi.

Một tên trong đám côn đồ lớn giọng nắm lấy cổ áo của người con trai kia:

"Con mẹ nó! Thằng nhóc con kiêu ngạo này, dám đánh đàn em của tao. Mày chán sống rồi đúng không."

Người con trai bị tên đó chạm vào người, sát khí tỏa ra lạnh lẽo bức người. Con ngươi dài hẹp loé lên tia tức giận. Nắm chặt lấy cổ tay tên đó, một tiếng*rắc* cùng với tiếng la thất thanh.

"A, đau quá. Tay của tao, con mẹ nó. Chúng mày đứng ở đó làm gì, mau lên đánh nó cho tao."

Tay của tên cầm đầu bị bẻ đến méo mó, tên đó tức giận nên kêu người động thủ.

Tôn Kỳ Hạo lười biếng liếc mắt nhìn xung quanh, thanh âm nhàn nhã nhưng lại khiến người khác run sợ:

"Nhanh! Tao không có thời gian."

"Thằng chó, tao giết mày."

Một đám lao lên đánh về phía Tôn Kỳ Hạo, gương mặt anh vẫn không chút gợn sóng, vẫn một bộ dạng lười nhát.

Mấy tên kia tay cầm vũ khí còn Tôn Kỳ Hạo lại là tay không tấc sắt.

Anh nhanh nhẹn né đòn chỉ cần nhấc cái tay cái chân là đã hạ được vài tên.

Tuy là lợi hại nhưng quá ngông cuồng, Lạc Ngải Vy nhận thấy có kẻ đánh lén anh. Đấu tranh tư tưởng lắm mới chạy đến giúp.

Lạc Ngải Vy nhanh như gió đã ở phía sau Tôn Kỳ Hạo, cô đưa tay nắm chặt con dao đang dí sát vào lưng Tôn Kỳ Hạo. Máu của cô hoà vào con dao sắc bén, nhưng Lạc Ngải Vy lại không cảm thấy đau một chút nào.

Nghiêng đầu nhỏ mỉm cười thân thiện với tên côn đồ kia. Không vui nói:

"Tôi không thích những kẻ đánh lén sau lưng người khác."

Nói xong cô đạp vào ngực tên đó một cái, không biết lực có mạnh hay không nhưng tên kia bị cô đá nằm xuống đất mất rồi.

Mấy tên con lại thấy anh có người đến giúp nên liền chạy đi.

Tên đại ca khi nãy trước khi đi không quên hâm dọa:

"Tao sẽ nhớ mặt chúng mày, đừng để tao gặp lại, nếu không tao sẽ giết không tha."

"Mày còn muốn chết?"

Tôn Kỳ Hạo vừa hỏi một câu như vậy mấy tên đó liền bỏ chạy.

Lạc Ngải Vy thấy tình hình cũng đã ổn nên định rời đi.

Tôn Kỳ Hạo cảm nhận được người phía sau mình đang bước đi nên anh lên tiếng ngăn cản:

"Dừng lại!"

Lạc Ngải Vy quay đầu: "Chuyện gì?"

"Vì sao cứu tôi? Nói đi, cô muốn cái gì."

Lạc Ngải Vy đối mặt với nghi ngờ của anh, chỉ thản nhiên đáp: "Không biết, thấy ngứa mắt thôi."

Tôn Kỳ Hạo không tin nên âm thanh tức giận quát:

"Nói dối! Mau nói cho tôi biết, là tên nào sai cô tới tiếp cận tôi."

Lạc Ngải Vy thấy anh hỏi nhiều như vậy, tiến lại gần thể hiện rõ ý:

"Này! Có phải anh bị đòi nợ nhiều quá nên bị lú hay không vậy? Tôi thấy anh một thân một mình yếu đuối bị bắt nạt nên có lòng tốt rẻ a tay nghĩa hiệp thôi."

"Cái gì mà tiếp cận với không tiếp cận. Tôi chả hứng thú."

Tôn Kỳ Hạo bị Lạc Ngải Vy nói đến hoang mang. Cái gì đòi nợ? Anh nợ tiền người ta khi nào à, bọn nó không nợ anh thì thôi làm gì mà có việc anh nợ bọn nhãi đó chứ.

Yếu đuối dễ bắt nạt? Nhìn anh giống vậy lắm à, nãy giờ đánh nhau mắt cô để trên trời hay gì mà không thấy vậy.

Khoé mắt giật giật, không phục nói: "Cô nhìn tôi như vậy mà nói yếu đuối à? Con mẹ nó, ông đây trên người cũng ít nhất 6-8 múi, cao 1m85 nặng gần 80 kg cô nói tôi yếu đuối, là yếu chỗ nào?"

Lạc Ngải Vy nhìn tên con trai trước mặt, môi mỏng khẽ cười, thảnh thơi đáp:

"Nhìn anh như vậy, tôi chẳng thấy giống những con số mà anh vừa mới nói. Trai mới lớn nên phải ăn nhiều để phát triển, nào có muốn đi ăn cùng tôi không?"

Tôn Kỳ Hạo tức không nói nên lời, anh như vậy mà bảo trai mới lớn. Có thằng nào mới lớn mà như anh không, mắt của cô gái này có phải bị đui rồi hay không.

"Tôi không hứng thú!"

Tôn Kỳ Hạo thì nói như vậy, nhưng Lạc Ngải Vy lại nghe như.

*Tôi không có tiền để ăn, hic. Đói quá.*

Thật đáng thương... Lạc Ngải Vy đưa tay vẫn còn đang chảy máu của mình, kéo cổ áo trắng tinh của anh xuống.

Tôn Kỳ Hạo mặt đối mặt với cô, gần đến mức có thể hôn nhau luôn rồi.

Giọng Lạc Ngải Vy mềm mại như vuốt vào lòng Tôn Kỳ Hạo khiên anh có chút ngứa ngáy.

"Tôi cái gì cũng không có, chỉ có tiền là không thiếu. Nếu anh muốn, Lạc Ngải Vy tôi sẽ bao nuôi anh."
— QUẢNG CÁO —