Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 129: Tiêu Kỷ Mặc mất tích



Tiếng điện thoại liên tục réo vang, căn phòng nhỏ có một người nằm ngủ trên giường nhíu mày, phải mất một lúc người nọ mới có thể nặng nề với tay lấy điện thoại ở trên đầu giường đưa lên tai nói chuyện.

“Tiểu Dật, Kỷ Mặc mất tích rồi”

Tiêu Dật vẫn còn dư âm của việc ngày hôm qua dầm mưa, đầu óc choáng váng đau ê ẩm vừa nghe thấy lời mẹ Tiêu nói liền ngay lập tức ngồi dậy khiến cho tầm nhìn phía trước cũng bị vô số những đốm đen che phủ, trong nhất thời vẫn chưa thể nhìn rõ được cảnh vật trong phòng:

“Mẹ nói cái gì?”

Mẹ Tiêu vừa mới nhận được điện thoại của cô giáo ở nhà trẻ của Tiêu Kỷ Mặc hỏi tại sao hôm nay không thấy Tiêu Kỷ Mặc tới lớp liền hốt hoảng ngay lập tức gọi báo ngay cho Tiêu Dật:

“Ngày hôm nay mẹ đưa Kỷ Mặc tới cổng trường, nó nói muốn tự mình đi vào lớp học, vừa mới rồi cô giáo lại gọi nói không có Kỷ Mặc ở trong lớp… này là lỗi của mẹ… là lỗi của mẹ, nếu Kỷ Mặc có chuyện gì…”

Mẹ Tiêu ở bên này vừa khóc vừa tự trách cứ bản thân, Tiêu Dật trong lòng cũng rối như tơ vò:

“Mẹ à, không có chuyện gì đâu, con sẽ đi tìm Kỷ Mặc”



“Kỷ Mặc mau thức dậy đi”

Trình Kiệt đưa tay sang bên cạnh khẽ lay Tiêu Kỷ Mặc tỉnh dậy, Tiêu Kỷ Mặc khẽ co người lại nhíu mày chậm rãi mở mắt ra, cậu phát hiện không gian xung quanh rất xa lạ không có một bóng người, tâm hồn bé nhỏ nhanh chóng nhảy lên một cái đột nhiên nghĩ ngay đến Tiêu Dật, cậu bây giờ muốn về nhà với ba của mình:

“Cháu muốn về”

Trình Kiệt không trả lời Tiêu Kỷ Mặc, hắn mở cửa xe bước xuống sau đó liền vòng sang bên cạnh mở cửa xe cho Tiêu Kỷ Mặc:

“Tại sao đột nhiên lại đòi về nhà?”

Tiêu Kỷ Mặc bắt đầu cảm thấy rất lo lắng, cậu chưa bao giờ đi tới nơi xa lạ mà không có Tiêu Dật đi cùng cả. Tiêu Kỷ Mặc đợi Trình Kiệt tháo dây an toàn cho mình rồi chậm nhảy bước xuống xe:

“Cháu nhớ ba của cháu”

Trình Kiệt ngẩn người nhìn Tiêu Kỷ Mặc rất lâu, đứa nhỏ này dường như không thể rời xa Tiêu Dật được, ngay cả bản thân hắn lúc trước cũng nghĩ không thể nào không có cậu, Tiêu Kỷ Mặc đã có Tiêu Dật trong vòng 4 năm còn hắn đã không thể ở bên cạnh cậu 5 năm rồi, đứa nhỏ này sao có thể thản nhiên đòi Tiêu Dật dễ dàng như vậy được. Trình Kiệt nghiêm mặc xoay người bước đi trước:

“Mau đi thôi, chú có một số công việc cần giải quyết, đợi chú giải quyết xong rồi sẽ đưa cháu đến cưỡi ngựa gỗ”

Tiêu Kỷ Mặc ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, cậu đưa đôi tay bé nhỏ lên che mặt khóc oa oa:

“Cháu muốn về với ba của cháu hu hu”

Trình Kiệt nhíu mày dừng bước, hắn quay lại phía sau nhìn đứa nhỏ đang ăn vạ kia rất lâu, hắn muốn cùng Tiêu Kỷ Mặc đo độ gan lì, xem hắn và cậu ai chịu lên tiếng trước, nhưng mà đến cuối cùng Trình Kiệt vẫn là sợ hãi, sợ đứa nhỏ kia vì khóc mà có mệnh hệ gì thì hắn sẽ không thể dùng nó để uy hiếp Tiêu Dật được. Trình Kiệt bước tới, hắn cúi người bế lấy Tiêu Kỷ Mặc ở trên tay:

“Ngày mai ba cháu nhất định sẽ tới, mau nín khóc đi”

Tiêu Kỷ Mặc giãy giụa gào thét:

“Cháu muốn về với ba cháu ngay bây giờ”

Trình Kiệt trầm giọng:

“Cháu ở nhà đều hư như vậy hay sao? Chẳng trách mẹ cháu lại không cần cháu nữa”

Tiêu Kỷ Mặc nghe vậy thì giật mình ngừng khóc, Trình Kiệt thấy có chuyển biến tốt liền tiếp tục nói thế này:

“Nếu như cháu ngoan ngoãn chú sẽ đưa cháu đi cưỡi ngựa gỗ, ngày mai ba cháu cũng nhất định sẽ lên đây, nhưng nếu cháu hư như vậy ba của cháu cũng nhất định không cần cháu nữa đâu’

Tiêu Kỷ Mặc nức nở, tuy rằng cậu có muốn không khóc nữa nhưng nhất thời vẫn chưa thể nào dừng ngay được. Trình Kiệt nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đang cắn chặt môi cố gắng không khóc to kia một lúc rồi đưa tay còn lại lên giúp nó lau nước mắt:

“Được rồi, bây giờ chú đưa cháu lên chỗ làm việc của chú, sau đó đợi chú giải quyết xong công việc rồi sẽ đưa cháu đi cưỡi ngựa gỗ, buổi tối còn cho cháu gọi điện về cho ba”

Tiêu Kỷ Mặc gật đầu, giọng nói vẫn còn nức nở khẽ nói:

“Buổi tối… chú cho cháu gọi cho ba… nha…”

Trình Kiệt đáp một tiếng được rồi bế theo Tiêu Kỷ Mặc tiến vào Trình thị. Nữ tiếp tân ở bên ngoài vừa thấy Trình Kiệt bế theo một đứa nhỏ trên tay thì giật mình ngây người, đợi đến khi hắn bước vào trong thang máy rồi liền vội vã nhấn điện thoại bàn gọi đi cho ai đó.

Tiêu Kỷ Mặc lần đầu tiên được đi thang máy vừa sợ hãi lại vừa tò mò, tay nhỏ nắm chặt lấy vai áo của Trình Kiệt, ánh mắt mở lớn nhìn xung quanh chiếc thang máy này. Tiểu Khiết nghe thấy chuông thang máy liền đứng bật dậy, ngày hôm nay có cuộc họp quan trọng mà Trình Kiệt vẫn chưa thấy mặt, cô bận tìm hắn suốt cả buổi nay rồi.

“Trình tổng, cuộc họp còn ba phút nữa sẽ bắt đầu…”

Tiểu Khiết vừa nhìn thấy đứa nhỏ trên tay của Trình Kiệt liền bất ngờ đứng ngây ra một lúc. Trình Kiệt đi vào trong phòng làm việc đặt Tiêu Kỷ Mặc ngồi xuống ghế sô pha, hắn nhanh chóng chuẩn bị một số giấy tờ cần thiết để đi họp:

“Tiểu Khiết, gọi một người lên đây giúp tôi để mắt tới đứa nhỏ này”

Tiểu Khiết nhanh chóng làm theo lời của Trình Kiệt, cô gọi một nữ nhân viên ở phòng nhân sự lên tầng 49, lúc nữ nhân viên đó lên thì Trình Kiệt cũng chuẩn bị rời đi, Tiểu Kỷ Mặc thấy vậy lại nhảy xuống ghế chạy tới bên Trình Kiệt nắm lấy ống quần của hắn.

Trình Kiệt cúi đầu nhìn xuống dưới trầm giọng:

“Chú hiện tại cần phải đi họp, cháu ở lại chỗ này đợi chú một chút, cần gì cứ nói với cô ấy”

Tiêu Kỷ Mặc không quen biết ai cả, cậu xem Trình Kiệt là người quen duy nhất ở chỗ này cho nên cậu không muốn một mình ở lại đây với người khác. Tiêu Kỷ Mặc ngẩng đầu nhìn Trình Kiệt, ánh mắt kia là nói muốn đi theo hắn. Trình Kiệt nghiêm khắc cứng rắn nói thế này:

“Chú phải đi làm, cháu ngồi lại chỗ này đợi chú một lúc”

Tiêu Kỷ Mặc cúi đầu xuống, tuy rằng cậu không nói gì cả nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy ống quần của Trình Kiệt không có ý định bỏ ra. Tiểu Khiết cùng với nữ nhân viên nọ thấy Tiêu Kỷ Mặc chuẩn bị khóc liền cảm thấy rất đáng thương, hai người họ vốn định nói gì đó nhưng lại thôi. Trình Kiệt thở dài một hơi:

“Được rồi, lát nữa vào trong không được làm loạn có biết chưa”

Tiêu Kỷ Mặc nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu:

“Được ạ”

Thế là Trình Kiệt cứ như vậy mang theo Tiêu Kỷ Mặc vào trong phòng họp. Trình Kiệt cho Tiêu Kỷ Mặc ngồi ở ngay bên cạnh mình, các trưởng phòng ban trong công ty nhìn thấy có một đứa nhỏ ở chỗ này liền nhíu mày nhưng không dám hỏi nhiều. Tống Ngộ Phàm đợi đến khi kết thúc cuộc họp liền đi tới nựng má Tiêu Kỷ Mặc một cái rồi hỏi Trình Kiệt:

“Nhóc này là ai thế này, đừng nói là con trai của cậu nhé”

Tiêu Kỷ Mặc đưa tay kéo tay của Tống Ngộ Phàm xuống rồi nhíu mày đáp:

“Không phải, ba của cháu là Tiêu Dật”

Tống Ngộ Phàm vốn còn đang vui vẻ nói đùa một chút nhưng khi nghe thấy Tiêu Kỷ Mặc nhắc đến tên của Tiêu Dật liền giật mình, gương mặt trở nên ngưng trọng nhìn chằm chằm Tiêu Kỷ Mặc một lúc rồi lại nhìn về phía Trình Kiệt. Tống Ngộ Phàm biết Trình Kiệt mấy năm nay luôn tìm kiếm những người có ngoại hình giống như của Tiêu Dật, lại dạy dỗ bọn họ từng thói quen cho đến cá tính đều phải bắt chước Tiêu Dật, nhưng mà hiện tại Trình Kiệt còn kiếm về một đứa bé, dạy đứa bé đó phải nói như vậy hình như cũng hơi quá rồi:

“A Kiệt, cậu đến bao giờ mới có thể ngừng lại việc này đây?”

Trình Kiệt ngồi ở trên ghế đưa tay chỉ về phía Tiêu Kỷ Mặc rồi bình thản nói cho Tống Ngộ Phàm biết:

“Đứa nhỏ này là con trai của Tiêu Dật đó”

Tống Ngộ Phàm cười khổ:

“Lại là Tiêu Dật nào nữa đây, cậu đối với những người đã trưởng thành kia làm như vậy thì được nhưng đối với một đứa trẻ thì không nên đâu”

Trình Kiệt im lặng không muốn giải thích với Tống Ngộ Phàm, Tống Ngộ Phàm quay sang phía Tiêu Kỷ Mặc hạ giọng hỏi:

“Nhóc này cháu tên gì, ba của cháu là ai, chú sẽ đưa cháu về”

Tiêu Kỷ Mặc thành thật đáp:

“Cháu tên là Tiêu Kỷ Mặc, Kỷ trong kỷ niệm, Mặc trong trầm mặc, ba của cháu tên là Tiêu Dật, nhà của cháu ở số 4 đường X Thiên Tân”

Tống Ngộ Phàm nửa tin nửa ngờ, không rõ đứa nhỏ kia có phải là bị Trình Kiệt tẩy não rồi hay không nhưng mà nhìn qua biểu hiện của Tiêu Kỷ Mặc không giống như đang nói dối”

Trình Kiệt đứng dậy muốn rời đi:

“Được rồi Kỷ Mặc, chúng ta đi thôi”

Tống Ngộ Phàm vốn định hỏi thêm nữa nhưng Trình Kiệt đã nhanh chóng dẫn Tiêu Kỷ Mặc rời đi rồi. Trình Kiệt đưa Tiêu Kỷ Mặc vào trong phòng làm việc của mình, hắn vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết nữa, Tiêu Kỷ Mặc ngồi ở trên ghế sô pha nhỏ giọng nói với Trình Kiệt:

“Chú gọi điện thoại cho ba cháu được không, cháu muốn nói chuyện với ba của cháu”

Trình Kiệt không nhìn Tiêu Kỷ Mặc, hắn còn đang bận giải quyết công việc trước mắt:

“Buổi tối sẽ gọi, hiện tại ba của cháu đang làm việc cho nên không thể gọi”

Tiêu Kỷ Mặc rất nhớ Tiêu Dật, cậu cũng rất sợ Trình Kiệt, bởi vì Trình Kiệt lúc nào cũng nghiêm khắc với cậu, hắn chưa bao giờ mỉm cười thân thiện với cậu. Đúng lúc này cánh cửa phòng làm việc của Trình Kiệt mở ra, Lâm Chí Huyện tự nhiên tiến vào bên trong:

“Trình Kiệt chúng ta…”

Lâm Chí Huyền nói đến đây liền dừng lại vì cậu thấy trong phòng còn có một đứa nhỏ khác:

“Trình Kiệt, đứa nhỏ này là ai đây?”

Trình Kiệt không nhìn Lâm Chí Huyền lấy một cái, hắn vẫn tập trung muốn giải quyết công việc thật là nhanh, ngẫm lại cả cuộc đời này người khiến cho Trình Kiệt dừng lại toàn bộ công việc để ngẩng đầu nhìn tới cũng chỉ có duy nhất Tiêu Dật mà thôi:

“Hôm nay tôi không đi ăn cùng cậu được, tôi có việc bận rồi”

Lâm Chí Huyền cảm thấy mấy ngày nay Trình Kiệt rất lạnh nhạt với cậu, hắn hôm trước không biết biến đâu mất cả một ngày, ngay cả điện thoại cũng không chịu mở máy. Lâm Chí Huyền trong lòng bắt đầu lo lắng, cậu nhìn đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha kia rồi lại nhìn Trình Kiệt hỏi:

“Trình Kiệt, đứa nhỏ này là ai thế?”

Trình Kiệt không cảm xúc đáp:

“Con của một người quen”

Lâm Chí Huyền gấp gáp:

“Trình Kiệt có phải anh có người khác rồi hay không?”

Trình Kiệt nhíu mày hơi dừng lại động tác một chút ngẩng đầu nhìn Lâm Chí Huyền. Lâm Chí Huyền giật mình khi nhìn thấy ánh mắt không vừa lòng kia của Trình Kiệt, cậu vội vã điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng nở nụ cười sửa lời:

“Trình Kiệt, ý của em là gần đây chúng ta không cùng nhau dùng bữa, cho nên ngày hôm nay hai chúng ta đi ăn được hay không?”

Trình Kiệt im lặng một lúc rồi gật đầu:

“Được rồi, một lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi ăn”

Lâm Chí Huyền kiên nhẫn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Tiêu Kỷ Mặc, cậu muốn lên tiếng nói chuyện với Tiêu Kỷ Mặc nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến Trình Kiệt cho nên trước sau vẫn ngồi im lặng không dám nhiều lời.

Ba người trong phòng làm việc bảo trì im lặng, ngoài tiếng lách cách phát ra từ bàn phím máy tính thì không có bất cứ tiếng động gì nữa cả. Tiêu Kỷ Mặc muốn đi tè nhưng lại không dám nói với ai, sau đó cậu nhịn không nổi nữa liền lên tiếng:

“Cháu buồn tè”

Trình Kiệt nhìn về phía Lâm Chí Huyền:

“Cậu giúp tôi đưa nó đi đi”

Lâm Chí Huyền dắt Tiêu Kỷ Mặc đến nhà vệ sinh, lúc chỉ có hai người ở đó Lâm Chí Huyền liền hỏi Tiêu Kỷ Mặc:

“Cháu tên gì?”

Tiêu Kỷ Mặc đang đợi Lâm Chí Huyền cởi quần giúp cho mình:

“Cháu tên Tiêu Kỷ Mặc, Kỷ trong kỷ niệm, Mặc trong trầm mặc”

Lâm Chí Huyền cúi người kéo quần xuống cho Tiêu Kỷ Mặc:

“Ba mẹ cháu tên gì?”

Tiêu Kỷ Mặc vừa đứng tè vừa trả lời:

“Ba cháu tên Tiêu Dật, mẹ cháu tên Thẩm Tiểu Thúy”

Lâm Chí Huyền nghe vậy thầm thở phào một hơi, đứa nhỏ này có cha có mẹ cho nên không thể nào có chuyện nó là con của Trình Kiệt được. Tiêu Kỷ Mặc đi tè xong liền kéo lấy tay của Lâm Chí Huyền:

“Chú có thể gọi điện cho ba của cháu được không, cháu muốn nói chuyện với ba của cháu”

Lâm Chí Huyền từ trong túi quần lấy ra điện thoại của mình:

“Vậy đọc số của ba cháu qua đây”

Tiêu Kỷ Mặc lắc đầu:

“Cháu không biết”

Lâm Chí Huyền hả một tiếng:

“Nếu như cháu không biết thì làm sao chú có thể giúp cháu đây”

Tiêu Kỷ Mặc cúp mắt buồn bã, Lâm Chí Huyền đành dắt tay Tiêu Kỷ Mặc trở vào trong nói với Trình Kiệt:

“Trình Kiệt, đứa nhỏ này nói muốn gọi điện thoại cho ba của nó, anh giúp nó gọi đi”

Trình Kiệt dừng lại động tác nhíu mày nhìn về phía Tiêu Kỷ Mặc, Tiểu Kỷ Mặc bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia của Trình Kiệt liền cúp mắt nhanh chóng chạy về phía sau lưng Lâm Chí Huyền trốn tránh. Lâm Chí Huyền vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Trình Kiệt đã lạnh giọng nói với cậu một câu thế này:

“Cậu ít lo chuyện bao đồng thôi”

Trình Kiệt ngồi làm việc một lúc liền đưa Tiêu Kỷ Mặc và Lâm Chí Huyền đi ăn. Tiêu Kỷ Mặc vẫn chưa thể dùng đũa, ngay cả việc tự xúc cơm cũng gặp khó khăn, Trình Kiệt vốn định mặc kệ đứa nhỏ này nhưng mà hắn cuối cùng vẫn ngồi ở một bên giúp Tiêu Kỷ Mặc một tay.

“Qua đây, chú giúp cháu” Trình Kiệt cầm lấy thìa nhỏ xúc một chút cơm rồi đặt ở bên miệng của Tiêu Kỷ Mặc.

Tiểu Kỷ Mặc từ trước đến giờ chưa có ăn thức ăn ngon như thế này cho nên hôm nay ngồi ăn cũng đặc biệt ngoan ngoãn, lúc Trình Kiệt đút cơm cho cậu ăn còn cố gắng há miệng thật lớn, nhai nhai nuốt nuốt trôi xuống cổ họng. Lâm Chí Huyền nãy giờ vẫn luôn âm thầm quan sát thái độ cùng hành động của Trình Kiệt, bản thân cậu cũng bắt đầu có một dự cảm gì đó không lành.

Buổi chiều ngày hôm ấy sau khi tan tầm, Trình Kiệt quả thật đúng như lời hứa đưa Tiêu Kỷ Mặc đến công viên giải trí cưỡi ngựa gỗ. Tiêu Kỷ Mặc nắm tay Trình Kiệt đứng ở trước vòng xoay lớn kia một hồi cũng không chịu ngồi lên đó, Trình Kiệt cảm thấy kỳ quái liền hỏi cậu:

“Không muốn cưỡi ngựa gỗ sao?”

Tiêu Kỷ Mặc lắc đầu, Trình Kiệt thấy Tiêu Kỷ Mặc có vẻ như sợ mình liền ngồi xổm xuống bên cạnh cậu hạ giọng nói:

“Vậy có muốn chơi cái gì khác ở chỗ này hay không?”

Tiêu Kỷ Mặc lại lắc đầu, trời càng tối thì cậu lại càng nhớ Tiêu Dật hơn, cậu từ trước đến nay chưa bao giờ xa ba của mình lâu như thế. Trình Kiệt có lẽ đoán ra được Tiêu Kỷ Mặc đang nhớ tới Tiêu Dật cho nên liền dẫn cậu rời khỏi công viên giải trí, lúc hai người ngồi vào trong xe rồi Trình Kiệt liền mang điện thoại ra gọi cho Tiêu Dật.

Tiêu Dật ở bên này chạy khắp nơi tìm Tiêu Kỷ Mặc, cậu có nhờ một số người trong thôn đi tìm giúp cũng không có tin tức gì cả, nếu như Tiêu Kỷ Mặc quả thật có việc gì cậu cũng không biết phải ăn nói sao với Thẩm Tiểu Thúy nữa. Tiêu Dật tự trách bản thân mình ngày hôm qua đã không đến đón Tiêu Kỷ mặc, nếu như cậu đến đón Tiêu Kỷ Mặc trở về, dỗ dành khỉ con kia một chút thì Tiêu Kỷ Mặc sẽ không đột nhiên mất thích như thế này. Tiêu Dật ngồi ở trên ghế sô pha mệt mỏi thất thần, đúng lúc này điện thoại của cậu liền reo lên, Tiêu Dật không cần xem là ai gọi tới đã ngay lập tức bắt máy, đầu dây bên kia rất nhanh truyền tới tiếng khóc của trẻ con:

“Ba ơi…”

Tiêu Dật gấp gáp đến độ đứng bật dậy:

“Khỉ con, con đang ở đâu thế?”.