Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 48: Em sửa điểm của người ta sao



Buổi trưa ngày hôm đó Tiêu Dật phải ở bên tai Trình Kiệt nói rất nhiều lời đường mật dụ dỗ hắn mới có thể coi như nguyên vẹn rời khỏi phòng làm việc đáng sợ kia, dĩ nhiên thì việc ngày hôm nay đã để lại một chấn động tâm lý nặng nề cho cậu, phía bên dưới nơi đó quả thật vô cùng nhạy cảm, mới chỉ mang một ngón tay của bản thân tiến vào thôi đã khiến cho cậu hít thở không thông rồi.

Tiêu Dật phía dưới không được tốt, không phải chỉ bởi vì bị ép tự mang ngón tay cắm vào nơi đó mà hai chân của cậu vừa rồi còn bị Trình Kiệt kéo rộng sang hai bên, chính vì vậy hiện tại tránh không được vừa nâng chân bước vài bước liền muốn đau đến chảy nước mắt rồi. Ông trời đúng là đứng về phía Trình Kiệt để chống đối lại cậu, buổi trưa ngày hôm nay nhóm nghệ sĩ thực tập không có học diễn xuất nữa mà học nhảy. Để trở thành một diễn viên của Trình thị không chỉ có năng lực diễn xuất thôi là đủ, còn cần phải biết nhảy biết hát, tốt hơn hẳn là phải có một tài lẻ gì đó mới mong đứng vững ở chỗ này. Tiêu Dật hồi đại học cũng đã từng nhảy qua street dance, nhảy cũng xem như là đẹp, nhưng mà ngày hôm nay chân của cậu không ổn rồi, đừng nói nhún nhảy ngay cả việc bước nhanh một chút cũng đau đến chảy mồ hôi.

“Giám sát Khương, chân của tôi hôm nay có chút vấn đề, hoạt động nhảy ngày hôm nay có thể cho tôi nghỉ hay không?” Tiêu Dật đi tới trước mặt Khương La hỏi.

Khương La nhìn Tiêu Dật một lượt từ đầu tới chân lạnh giọng:

“Chân của cậu bị làm sao?”

Tiêu Dật không phải không muốn tham gia hoạt động này mà cậu thật sự nhảy không được:

“Tôi mấy ngày hôm trước về nhà không cẩn thận bị trẹo chân”

Khương La nghi ngờ:

“Trẹo chân? Tôi thấy cậu buổi sáng đi lại vẫn bình thường mà”

Tiêu Dật nhanh chóng lên tiếng:

“Nếu như chỉ đi đứng bình thường thôi sẽ không sao cả, nhưng mà nhảy nhót một chút sẽ rất đau”

Thật ra thì Khương La sớm đã biết Tiêu Dật có quen biết với Trình Kiệt, có điều ông không biết bọn họ có quan hệ gì mà thôi, chính vì vậy lúc này khi Tiêu Dật nói muốn nghỉ, ông cũng không thể nào từ chối được, dù sao thì người này cùng Trình tổng giám đốc lớn của Trình thị này cũng có quen biết:

“Được rồi, cậu qua đó ngồi nhìn mọi người luyện tập đi”

Tiêu Dật cúi đầu nói tiếng cám ơn rồi đi về phía chỗ ngồi nghỉ ngơi ở một góc, nhóm nghệ sĩ thực tập sớm đã để mắt tới Tiêu Dật rồi nhưng không ai dám lên tiếng nói ra nghi ngờ trong lòng của mình, cũng không ai dám đến gặp Khương La thẳng thắn trao đổi việc Tiêu Dật không có buổi trưa nào có mặt nhưng lại không bị trừ điểm. Phó Hạo trước giờ vẫn không vừa ý với Tiêu Dật, nhân đây liền ở trước mặt tất cả mọi người hỏi Khương La cho ra lẽ việc này, Phó Hạo không tin ở trước mặt mọi người Khương La lại dám thiên vị Tiêu Dật nữa:

“Giám sát Khương, Tiêu Dật cậu ta bị làm sao thế?”

Tiêu Dật vừa nghe liền biết được Phó Hạo muốn làm khó mình, cậu im lặng ngồi ở một góc không lên tiếng, Khương La quay lại phía sau nhìn Tiêu Dật một cái rồi mới đáp lời Phó Hạo:

“Cậu ta bị trẹo chân”

Phó Hạo cố ý nâng giọng:

“Giám sát Khương, như vậy cậu ta có bị trừ điểm hay không?”

Bình thường mà nói nghệ sĩ thực tập không tham gia hoạt động sẽ bị trừ điểm, cho dù có lý do hay là không có lý do, nhưng mà Tiêu Dật lại là một đối tượng đặc biệt, việc không trừ điểm Tiêu Dật là do Trình Kiệt ở phía trên ra chỉ thị như vậy, Khương La ông chỉ là một giám sát nhỏ nào dám không nghe theo. Lúc Khương La còn đang nghĩ cách xem nên trả lời thế nào cho hợp lý thì Tiêu Dật ngồi ở một góc đã lên tiếng nói thế này:

“Phó Hạo cậu hỏi vấn đề này làm cái gì, tôi đương nhiên bị trừ điểm rồi”

Phó Hạo liếc nhìn Tiêu Dật rồi lại nhìn tới phía giám sát Khương La cố hỏi cho đến cùng:

“Như vậy xin hỏi giám sát Khương, Tiêu Dật cậu ấy bị trừ bao nhiêu điểm thế?”

Khương La nhíu mày nhìn Phó Hạo nghiêm giọng:

“Cậu ta bị trừ bao nhiêu điểm là chuyện của tôi, cậu ở đây muốn truy hỏi tôi vấn đề này sao?”

Tiêu Dật những tưởng rằng Khương La đã nói như vậy rồi thì Phó Hạo sẽ không dám hỏi thêm cái gì nữa, nhưng mà ai ngờ Phó Hạo lại dám nói thế này:

“Giám sát Khương, vẫn biết Trình thị rất công bằng, nhưng tôi ở đây lại có một điều nghi vấn mong giám sát Khương giải thích rõ ràng. Tiêu Dật cậu ta không có buổi trưa nào xuất hiện tại sao lại không bị trừ điểm?”

Tiêu Dật không nghĩ tới Phó Hạo lại mang vấn đề này ra hỏi Khương La, dù sao thì cậu ta hiện tại vẫn chưa phải nghệ sĩ chính thức của Trình Kiệt, tương lai sau này vẫn là không nên để xảy ra chuyện gì đó với người trong công ty thì hơn. Khương La im lặng không nói, Phó Hạo lại tiếp tục lên tiếng truy hỏi:

“Xin hỏi giám sát Khương, Tiêu Dật không những buổi trưa không xuất hiện, ngay cả buổi tối cũng không ăn cơm ở ký túc xá, chẳng phải đã nói mỗi nghệ sĩ thực tập đều sẽ được áp dụng khẩu phần ăn gắt gao hay sao?”

Tiêu Dật cảm thấy nếu như mình không nói cái gì sẽ khiến cho Khương La khó xử, dù sao thì Khương La nhất định là nghe theo lời của Trình Kiệt không trừ điểm cậu cho nên hiện tại mới có thể lâm vào tình thế khó xử thế này:

“Phó Hạo, cậu đã xem qua bản đánh giá đó rồi sao?”

Phó Hạo nhìn Tiêu Dật:

“Đâu chỉ riêng một mình tôi đã xem, tất cả mọi người đều nghe thấy điểm số rõ ràng”

Tiêu Dật tỏ vẻ bất ngờ:

“Là thế sao? Tôi ngày hôm đó không có mặt cho nên không biết, như vậy cậu còn nhớ tôi khi đó bị trừ bao nhiêu điểm hay không?”

Phó Hạo khoanh tay trước ngực dõng dạc trả lời:

“Ngoại trừ 10 điểm lần đó thì cậu không có bị trừ thêm điểm nào?”

Tiêu Dật a một tiếng:

“Chỉ 10 điểm thôi sao? Như vậy đúng là thật kỳ lạ”

Khương La quay lại phía sau nhìn Tiêu Dật, trong lòng thầm nghĩ người này có phải hay không muốn đổ hết tội danh lên đầu của mình. Tiêu Dật nhanh chóng lên tiếng nói tiếp:

“Như vậy lúc đó lại không ai có ý kiến gì sao?”

Phó Hạo liếc mắt nhìn Khương La, quả đúng là lúc đó không ai có ý kiến gì cả, bởi vì làm gì có ai muốn đắc tội với giám sát đây:

“Không có”

Tiêu Dật thở dài một hơi:

“Giám sát Khương công việc bận rộn như vậy nhầm lẫn cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi, nhưng mà mọi người ở đây nhiều như vậy lại chẳng ai nhận ra được chuyện này không đúng hay sao? Cũng thật là…”

Phó Hạo không dám nói thẳng nhưng ý tứ trong câu nói của cậu ta ai nghe cũng có thể hiểu được:

“Lúc đó lại chẳng ai nói ra cả, chính là muốn đợi cậu có mặt cùng nhau đối chất”

Tiêu Dật mỉm cười ha ha:

“Cái này cậu yên tâm đi, bản danh sách đó được chuyển lên cho Trình tổng ký, Trình tổng có ánh mắt tinh tường sẽ nhìn ra được là nhầm lẫn mà thôi”

Phó Hạo cho dù có gan đến đâu cũng không dám động đến Trình Kiệt, dù gì muốn vào công ty của người ta thì phải cúi đầu trước người ta rồi. Khương La hiện tại mới lên tiếng nói:

“Được rồi việc này nhầm lẫn của tôi, ngày mai khi lấy được danh sách đánh giá kia tôi sẽ công bố lại một lần nữa”

Khương La cũng đã nói như vậy rồi cho nên Phó Hạo cũng không thể nào nói cái gì được nữa cả đành phải quay lại chỗ của mình. Khương La quay đầu lại phía sau kín đáo liếc nhìn Tiêu Dật một cái, mặc dù Khương La không hỏi cậu mối quan hệ với Trình Kiệt nhưng mà cậu cũng vẫn có thể biết được ông ta sớm đã biết được cái gì đó rồi. Tiêu Dật ngồi một lúc ở bên dưới, nhân lúc không có ai để ý tới cậu liền lén lút trốn ra ngoài, cậu phải lên báo với Trình Kiệt một tiếng để cho hắn mang bản đánh giá kia sửa lại, việc đã làm lớn đến mức này rồi chẳng thể nào mà cứ như vậy giữ lại kết quả đó được.

Mặc dù Tiêu Dật tại thời điểm này không muốn gặp mặt của Trình Kiệt nhất nhưng mà không lên gặp hắn sửa lại tờ đánh giá kia thì không được. Lúc Tiêu Dật lên tầng 49 không thấy trợ lý Tiểu Khiết ngồi ở ngoài chỗ làm việc, lại lướt nhìn qua một hồi cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, Tiêu Dật đưa tay gõ vào cánh cửa phía trước, gõ gõ một hồi không có ai lên tiếng trong lòng lại nghĩ có khi nào bọn họ lại đi họp một cuộc họp nào đó rồi hay không, Tiêu Dật thầm nghĩ như vậy cũng tốt đỡ phải gặp mặt của Trình Kiệt, cậu chỉ cần trực tiếp mang tờ giấy kia sửa lại điểm số, Trình Kiệt hẳn cũng sẽ không trách cậu đâu. Tiêu Dật cẩn trọng đẩy cửa tiến vào phòng làm việc, trước mang đầu nhỏ ngó vào bên trong thăm dò, sau khi xác định trong phòng không có người mới dám tiến vào.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật không có áp lực khi bước vào căn phòng này, hay nói đúng hơn là cậu mỗi khi đối diện với Trình Kiệt đều gấp gáp mất tự nhiên. Tiêu Dật đi tới bàn làm việc lớn của Trình Kiệt, bàn tay nhanh chóng lật mở đống văn kiện ở trên bàn của hắn để tìm ra tờ giấy đánh giá kia, bàn lớn để rất nhiều tài liệu chất cao như núi, Tiêu Dật đột nhiên nghĩ đến câu nói lần đó của Trình Kiệt“Tôi bận rộn như vậy vẫn có thời gian nghĩ đến chuyện thao em” câu nói này cũng không phải không đúng. Tiêu Dật càng nghĩ lại càng đỏ mặt, nếu như ngay lúc này đây ở phía trước cậu có một chiếc gương, bộ dạng giống như người nghĩ đến mộng xuân này của cậu nhất định sẽ khiến cho cậu phải bất ngờ. Tiêu Dật kéo ghế tổng giám đốc của Trình Kiệt ngồi xuống từ từ tìm kiếm, nếu như là ở cổ đại chiếc ghế này chẳng khác gì ngai vàng của một vị quốc vương, đương nhiên ngai vàng không phải ai tùy tiện muốn ngồi là cũng có thể ngồi được, vậy mà Tiêu Dật đến cuối cùng vẫn thản nhiên đặt mông lên mà không hề có bất cứ một chút áp lực nào, vẫn là nói bản thân đã bị người khác cưng chiều đến hư hỏng rồi.

Tiêu Dật lục lọi một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy tờ đánh giá kia để ở một góc, nhìn xuống phía dưới chỗ chữ ký của tổng giám đốc vẫn chưa có gì, Tiêu Dật liền cầm lấy bút máy đắt tiền đựng ở trong một cái hộp nhỏ ra bắt đầu sửa lại khung điểm số của mình. Khung điểm số của cậu là 90/100, chiếu theo việc nghỉ không tham dự một buổi sẽ bị trừ 5 điểm, cậu cả tuần đều không có buổi trưa nào xuất hiện liền sẽ giảm xuống còn 50/100. Tiêu Dật đích thân tự trừ đi điểm số của mình trong lòng đau như cắt, nhìn đến mọi người ai ai cũng đều gần như có điểm tối đa cả chỉ có duy nhất riêng mình cậu lại thảm liệt như thế. Tiêu Dật lật sang trang bên cạnh dò tìm tên Phó Hạo, mắt thấy cậu ta là 90/100, Tiêu Dật bĩu môi cảm thấy biểu hiện của cậu ta cũng không có cái gì gọi là xuất sắc cả, mấy hoạt động tuy có tham gia nhưng đều bị nhắc nhở rất nhiều lần, Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền nhấc bút viết -5 sang bên cạnh, trong đầu còn tự cố chấp cho là mình làm như vậy là công bằng chứ không phải vì giữa cậu và Phó Hạo xảy ra xích mích.

Tiêu Dật nhìn lại bản đánh giá một hồi cuối cùng liền ký luôn vào mục xác nhận của tổng giám đốc, mặc dù không biết Trình Kiệt bình thường chữ ký sẽ như thế nào nhưng mà dù sao bảng đánh giá này cũng không phải là quan trọng, không phải là cái hợp đồng kinh doanh lỗ lãi gì cho nên cậu liền thay hắn tự ký xuống để mang tới chỗ của Khương La.

Tiêu Dật ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt giống như sữa tắm vậy, cậu vừa dùng bút viết vừa âm thầm cảm thán mực của chiếc bút máy này rốt cuộc là loại gì vì sao lại thơm đến như vậy. Đúng lúc từ trên đỉnh đầu của cậu có một giọng nói trầm thấp truyền tới, hại cậu trong giây phút đó hốt hoảng:

“Đang làm gì?”

Tiêu Dật giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, vừa mới ngẩng đầu lên chóp mũi liền chạm vào cánh môi của đối phương, người nọ thì ra đang cúi đầu nhìn cậu ở một khoảng cách rất gần, hơn nữa đối phương hiện tại còn đang cởi trần, mái tóc ẩm ướt nhỏ xuống mũi cậu một giọt nước, Tiêu Dật vội vã cúi đầu xuống làm ra một dáng vẻ giống như đi ăn trộm bị bắt tại trận vậy:

“Là tờ danh sách đánh giá điểm của nhóm nghệ sĩ thực tập… không phải là hợp đồng gì cả”

Trình Kiệt mới vừa rồi bởi vì nghĩ đến hồ ly nhỏ này mà mới phải đi tắm nước lạnh, ai ngờ tắm xong chỉ mới vừa mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy ai kia thản nhiên ngồi trên ghế tổng giám đốc của hắn chăm chú viết cái gì đó. Trình Kiệt một tay chống lên bàn, một tay vòng qua người của Tiêu Dật lật mở tờ đánh giá kia xem một lượt:

“Là viết cái gì vào trong này?”

Tiêu Dật muốn đứng dậy nhưng mà bản thân lại bị đối phương giống như là trói buộc ở trong lòng cho nên chỉ còn biết cách ngồi ở một chỗ giải thích:

“Chuyện điểm số của tôi giám sát Khương tính sai rồi, cho nên tôi muốn lên đây nhờ anh sửa lại… nhưng mà mới vừa rồi tưởng anh đi họp, vì thế mà tôi mới nghĩ muốn mang điểm của mình sửa lại luôn”

Trình Kiệt lật sang trang bên cạnh nhìn tới con số -5 kia:

“Là em sửa luôn điểm của người ta sao?”

Trình Kiệt không có tỏ thái độ gì cả khiến cho Tiêu Dật không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng mà Tiêu Dật không muốn Trình Kiệt nghĩ rằng cậu lộng quyền nhỏ mọn vì thù oán cá nhân mà trừ điểm của Phó Hạo cho nên liền vội vã đưa ngón tay nhỏ chỉ vào chỗ điểm số của Phó Hạo:

“Cái chỗ này là tôi sửa, cậu ta tuy có tham gia đầy đủ các hoạt động như mà vẫn bị giám sát nhắc nhở rất nhiều, biểu hiện của cậu ta không mấy nổi bật ngược lại còn có chút kém, cho nên tôi nghĩ trừ của cậu ta 5 điểm…” Tiêu Dật nói đến đây liền hơi ngẩng đầu lên nhìn Trình Kiệt: “Có được không?”

Trình Kiệt cũng nhìn xuống gương mặt của Tiêu Dật bâng quơ hỏi:

“Có được không?”

Tiêu Dật cúi đầu xuống:

“Nếu không được thì sửa lại cũng được”

Tai phải của Tiêu Dật đột nhiên bị miệng lớn của ai đó ngậm lấy, gương mặt cậu bị chế trụ giữ cố định không có cách nào xoay sang một bên cả. Trình Kiệt giống như là không biết đủ vậy cứ như thế từ tai kéo xuống má, từ má di chuyển đến miệng, cuối cùng lại ăn miệng người ta. Tiêu Dật thật sự rất là khó hiểu, vốn dĩ chẳng có một chút tác động nhỏ nào cả mà Trình Kiệt đột nhiên lại hành động như vậy. Tiêu Dật đưa tay đẩy Trình Kiệt ra rồi đứng dậy muốn bỏ đi:

“Thôi tôi phải xuống…”

Trình Kiệt đưa tay kéo Tiêu Dật lại ôm vào trong lòng, cả người hắn hiện tại chỉ quấn một chiếc khăn tắm, việc này chính là việc làm cho Tiêu Dật bất ổn không thôi:

“Đáng lẽ đang giờ làm việc rồi vì sao lại chạy lên văn phòng của tôi đây?”

Tiêu Dật đương nhiên không thể nói rằng chân của cậu bị đau, là vừa mới rồi cùng người này phát sinh sự cố, nói ra lý do này chỉ sợ Trình sói lớn thật sự sẽ hóa thành Trình sói đói, trên người hắn hiện tại chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn mà thôi cho nên cậu không dám vùng vẫy quá sức sợ khăn tắm kia mà rơi xuống thì nguy:

“Giám sát Khương nói tôi lên đây lấy bản đánh giá đó”

Trình Kiệt cúi người xuống hít một hơi thật sâu vào cần cổ của Tiêu Dật tà ác nói:

“Thì ra là giám sát Khương nhờ em sao, giám sát Khương không phải là muốn em ở trên này lâu một chút hay sao?”.