Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 68: Không vui



Đã ba ngày kể từ khi trở về sau chuyến đi Tam Á đó, Trình Kiệt quả thật đáp ứng Tiêu Dật tạm thời không gặp mặt cậu nữa, có điều Tiêu Dật vẫn có thể nhận ra được sự quan tâm âm thầm của hắn, ví như chuyện đồ ăn ở ký túc xá mỗi ngày đều có rất nhiều thịt không phân biệt ngày chẵn hay ngày lẻ, ví như chuyện Tiêu Dật sau khi đi Tam Á trở về được cho nghỉ ngơi với lý do đường xá xa xôi công việc mệt nhọc. Tiêu Dật không phải là cần có thời gian để điều chỉnh cú sốc sau chuyện mình bị một người đàn ông cường bạo mà là cậu đang cần suy nghĩ thật kỹ càng xem mình tiếp theo nên dừng lại hay là tiếp tục thế này. Tiêu Dật sợ hãi mình nếu như cứ lún sâu sẽ có một ngày không thể rời ra được, cậu sợ vào một ngày nào đó mình bất thình lình nhận ra được mình thích Trình Kiệt, cậu là đàn ông, cậu phải lấy vợ sinh con, mẹ Tiêu và ba Tiêu ở nhà đến thời điểm hiện tại đã rất mong cậu có thể lấy một người vợ rồi.

Trình Kiệt giữ lời hứa với Tiêu Dật, đôi lúc ở ngoài cửa công ty chạm mặt nhau cũng sẽ chỉ nhìn lướt qua cậu một cái rồi đi thẳng không nói gì, không phải Trình Kiệt lạnh lùng không cần Tiêu Dật nữa, có trời mới biết hắn nhớ cậu đến phát điên như thế nào, muốn ôm thân thể mềm mại nhu nhu ở trong lồng ngực kia ra sao, nhưng mà Trình Kiệt bởi vì không muốn gây sức ép làm cho Tiêu Dật phải khó xử cho nên hắn mới lựa chọn cách không nói chuyện với cậu, để cho cậu có thời gian bình ổn lại tâm lý. Đương nhiên Trình Kiệt cũng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất là Tiêu Dật muốn chấm dứt hoàn toàn với hắn, đến lúc đó hắn thật sự vẫn còn có cách buộc cậu lại bên người cho dù hắn có phải mang phương thức bỉ ôi kia ra…

Từ sau lần bị cường bạo giữa biển tính cách của Tiêu Dật thay đổi hoàn toàn, sẽ không còn chủ động nói cười giống như lúc trước nữa, buổi sáng ở Trình thị luyện tập các hoạt động được công ty đưa ra, đến buổi chiều trở về ký túc xá không ra ngoài, trở thành một con người hoàn toàn khác biệt với trước đây. Buổi chiều hôm đó bốn người ngồi ăn cơm ở ký túc xá, Bạch Dịch nhìn thịt ở trong bát của Tiêu Dật rồi lại nhìn cá ở trong bát của ba người còn lại:

“Tiêu Dật tại sao ngày nào cậu cũng có thịt ăn thế?”

Đó thật sự chỉ là một câu hỏi đơn giản mà thôi nhưng lại có thể khiến cho Tiêu Dật nhận ra một đạo lý thế này: khi nào Trình Kiệt vẫn còn quan tâm cậu thì khi đó cậu vẫn còn có thịt ăn. Tiêu Dật nhìn Bạch Dịch một chút rồi đáp:

“Có lẽ rằng lúc trước tôi phải ăn cá quá nhiều”

Bạch Dịch nhíu mày hỏi tiếp:

“Tại sao chỉ có mình khẩu phần ăn của cậu là có vấn đề còn những người khác lại không bị sao?”

Lại một câu hỏi đơn giản nữa làm cho Tiêu Dật hiểu ra chuyện gì đó, đúng vậy tại sao lúc trước cậu lại không có thịt, thời gian ăn cá lại vừa vặn đúng vào lúc cậu và Trình Kiệt có vấn đề, sau đó khi đã giải quyết được vấn đề rồi lại vẫn không có thịt để ăn, xem ra lý do chỉ có một đó chính là Trình Kiệt cố tình nói người phụ trách khẩu phần ăn của cậu làm như vậy để cho cậu phải cùng hắn đi dùng bữa tối mỗi ngày.

Bạch Dịch không thấy Tiêu Dật trả lời mình thì đưa tay đẩy vào vai cậu một cái:

“Tiêu Dật lần đi Tam Á này kiếm được không ít tiền có phải không, cũng nên mời bạn bè một bữa đi chứ”

Tiêu Dật cảm giác mình đã lâu không ra ngoài rồi cho nên liền gật đầu đáp ứng:

“Được, như vậy chúng ta đi, ngày hôm nay tôi mời!”

Bốn người nhanh chóng ăn rồi lên phòng thay đồ, Tiêu Dật tùy tiện lấy một chiếc áo thun màu đỏ cùng một chiếc quần jean xanh bụi bặm mặc lên người, địa điểm điểm là quán bar X ở cách ký túc xá một đoạn do Trác Trí Văn đề xuất, nghe nói quán bar này thường xuyên có người nổi tiếng đến cho nên mọi người cũng muốn đến đó thử xem sao.

Bạch Dịch và Trác Trí Văn không nói chuyện với nhau, chuyện này người trong phòng ai ai cũng đều nhận ra được, có điều Tiêu Dật biết lý do nhưng Bùi Khâm lại hoàn toàn không rõ. Trong phòng chỉ có một mình Bạch Dịch biết Tiêu Dật và Trình Kiệt có quan hệ mập mờ, Trác Trí Văn tưởng chỉ có duy nhất mình mình biết Bạch Dịch đang nói dối chuyện của cậu ta và Trình Kiệt, còn Bạch Dịch thì vẫn luôn diễn trò ở trước mặt của Bùi Khâm và Tiêu Dật. Mối quan hệ của những người trong phòng cứ toan tính lẫn nhau, không có một ai trong bất cứ bọn họ biết rằng đối phương đã sớm biết bí mật của mình rồi, khiến cho mình ở trước mặt đối phương luôn giống như là diễn trò cười.

Quán bar X rất lớn, đèn điện nhấp nháy đủ màu sắc ở ngay lối ra vào thể hiện đẳng cấp ăn chơi ở đây. Bốn người Tiêu Dật bước vào bên trong liền bị choáng ngợp mất vài giây bởi vì ở bên trong phía trên sân khấu đang trình diễn một màn vũ nữa khiêu gợi múa cột, hơn nữa còn là khỏa thân múa cột. Thật ra thì Tiêu Dật vẫn là đàn ông, sinh lý đương nhiên cũng giống như một người đàn ông bình thường khi nhìn thấy cảnh đặc sắc này cả người cũng bắt đầu khô khan…

Bạch Dịch và Bùi Khâm đã ra ngoài nhảy, lúc này ở quầy bar chỉ còn mỗi Tiêu Dật và Trác Trí Văn. Thật ra thì Trác Trí Văn không có bất cứ vấn đề gì với Tiêu Dật cả, bản thân Tiêu Dật cũng không có vấn đề gì với cậu ta thế cho nên hai người vẫn có thể cùng nhau nói chuyện qua loa vài câu. Tiêu Dật không có ý định xem hai cô gái ở trên sân khấu biểu diễn quá nhiều, nhưng mà mỗi lần quay ra nhìn lại vừa vặn nhìn tới mấy cái chỗ không nên nhìn đến cuối cùng lại chẳng hiểu tại sao ngồi im lặng chăm chú nhìn chằm chằm. Trác Trí Văn thỉnh thoảng có quay qua nhìn một chút, phần lớn thời gian của cậu ta đa số là xem điện thoại của bản thân mình giống như là đang cùng ai đó nhắn tin vậy, được một lúc Trác Trí Văn liền đẩy vai của Tiêu Dật:

“Tiêu Dật, cậu nhìn kìa”

Tiêu Dật giật mình hả một tiếng quay lại nhìn Trác Trí Văn, Trác Trí Văn chỉ về phía trước mặt rồi nói lớn với Tiêu Dật:

“Cậu nhìn kìa, người kia có phải là Trình tổng hay không?”

Tiêu Dật hôm nay có mang theo kính cho nên có thể nhìn được, theo hướng chỉ tay kia của Trác Trí Văn cậu nhận ra được người tới là Trình Kiệt và Tống Ngộ Phàm. Tiêu Dật lúc đầu là gấp gáp bởi vì cậu sợ Trình Kiệt nhìn thấy mình ở chỗ này, nhưng mà sau khi trấn an lại cậu liền nhận ra một vấn đề rằng hắn không phải cũng đến mấy chỗ như thế này hay sao. Tiêu Dật quay lại không nhìn Trình Kiệt nữa, với tay cầm lấy ly nước ngọt ở trên quầy uống một ngụm:

“Tôi nhìn không rõ”

Trác Trí Văn nhìn theo hướng của Trình Kiệt và Tống Ngộ Phàm cho đến khi hai người họ đi vào bên trong quán nơi dành cho những khách yêu cầu phòng riêng:

“Đi vào trong rồi, vốn định chạy tới chào hỏi một chút”

Tiêu Dật im lặng không nói gì cả cũng không có tâm trạng ngồi xem múa cột ở phía trên kia, muốn đi ra bên ngoài cho khuây khỏa không ngờ lại gặp Trình Kiệt ở chỗ này thật là mất hứng mà. Tiêu Dật ngồi một lúc cũng không thấy Trình Kiệt đi ra ngoài cho nên cậu muốn đi vào bên trong xem thử, Tiêu Dật đi tới khu vực hành lang hẹp dài có ánh đèn mờ ảo, các phòng xung quanh đều đã đóng kín hết cả cũng không biết Trình Kiệt ở tại phòng nào nữa. Tiêu Dật cho dù không biết Trình Kiệt ở phòng nào nhưng mà cậu vẫn muốn đi dọc cho đến tận cùng dãy hành lang này tìm kiếm thử, bản thân đương nhiên cũng tự cảm thấy mình rất khó hiểu nhưng mà Tiêu Dật mặc kệ, cậu muốn xem xem Trình Kiệt rốt cuộc đến đây làm cái gì.

Tiêu Dật thấy ở phía trước có một cô gái hình như là từ phòng vệ sinh bước ra, lúc đầu không có để ý đến cô ta nhiều lắm nhưng nhìn tới một chút liền nhận ra được cô gái này là Bối Ni. Bối Ni có vẻ đang rất vội vàng cho nên không để ý tới Tiêu Dật, cô ta nhanh chóng bước qua cậu đi tới căn phòng cách đó không xa mở cửa bước vào. Tiêu Dật quay lại phía sau nhìn một lúc, bởi vì cánh cửa kia đã đóng lại rồi cho nên cậu không thể xác nhận được Trình Kiệt có ở trong đó hay không, nhưng mà nếu như Trình Kiệt ở trong căn phòng đó, Bối Ni cũng ở trong căn phòng đó, địa điểm hẹn gặp mặt lại là một nơi như thế này, bọn họ có phải hay không nối lại tình xưa rồi. Tiêu Dật nhìn đến số phòng mà Bối Ni vừa mới bước vào rồi bước nhanh ra bên ngoài đi tới hướng quầy bar vừa mới rồi mình ngồi với Trác Trí Văn. Trác Trí Văn đã đi đâu đó rồi lúc này ở trên quầy có Bùi Khâm và Bạch Dịch đang ngồi ở đó, Tiêu Dật vừa vặn muốn đi tìm Bạch Dịch cho nên liền nhanh chân đi về phía chỗ cậu ta:

“Bạch Dịch, tôi vừa mới nhìn thấy Trình tổng”

Bởi vì tiếng nhạc ở nơi này quá lớn cho nên Bạch Dịch không nghe rõ Tiêu Dật nói gì cả:

“Cậu nói sao?”

Tiêu Dật kéo Bạch Dịch xuống một chút rồi nghiêng đầu ghé sát vào tai cậu ta hét lớn:

“Tôi nhìn thấy Trình tổng”

Bạch Dịch mở lớn hai mắt, Tiêu Dật thấy vậy liền nâng giọng nói lớn tiếp:

“Ở bên trong kia kìa”

Bạch Dịch đương nhiên muốn có cơ hội tiếp cận Trình Kiệt, hiện tại trùng hợp gặp hắn ở chỗ này cho nên không thể bỏ phí mất cơ hội ngàn năm có một được:

“Cậu thấy ngài ấy ở chỗ nào?”

Tiêu Dật đọc số phòng mà Bối Ni vừa rồi mới bước vào, cậu muốn nhờ Bạch Dịch xác nhận xem có phải là Trình Kiệt ở trong phòng đó hay không:

“Phòng số 128”

Bạch Dịch nhíu mày do dự một chút:

“Ở phòng riêng sao?”

Tiêu Dật gật đầu:

“Đúng vậy”

Bạch Dịch không phải không muốn đến gặp Trình Kiệt mà là cậu không thể nào cứ như vậy mở cửa ra đi vào trong một phòng riêng được, Tiêu Dật thấy Bạch Dịch không có ý định đứng lên liền ở một bên đả kích:

“Cậu còn chần chừ cái gì nữa, không phải cậu nói cậu muốn tiếp cận anh ta sao, bây giờ anh ta ở ngay gần cậu như vậy, cơ hội này không phải là lúc nào cũng có đâu”

Đúng là cơ hội này không phải là lúc nào cũng có, bởi vì Bạch Dịch có gặp được mặt của Trình Kiệt hay không còn là xem ý muốn của cậu ra sao nữa, nếu như cậu cố ý ở phía sau gây rối thì Bạch Dịch đừng hòng có cơ hội gặp mặt của Trình Kiệt, bây giờ cậu đứng ở chỗ này cho cậu ta cơ hội đúng là hiếm trong hiếm có mà.

“Không phải là tôi không muốn gặp, nhưng mà đó là phòng riêng không thể nào cứ thế đi vào được”

Tiêu Dật nói thế này:

“Cậu cứ mở cửa bước vào tự nhiên sau đó cậu giả bộ là cậu nhầm phòng rồi, tình huống tiếp theo đó cậu hẳn là tự biết diễn có phải hay không?”

Bạch Dịch nghĩ nghĩ một hồi liền gật đầu đứng dậy:

“Phòng 128 phải không?”

Tiêu Dật nói phải, khi Bạch Dịch rời đi rồi Bùi Khâm mới lên tiếng:

“Tiêu Dật, cậu vì sao lại nói cho Bạch Dịch biết Trình tổng có ở chỗ này”

Tiêu Dật thản nhiên nói:

“Không phải Bạch Dịch nói muốn có cơ hội gặp mặt anh ta sao, tôi thấy anh ta ở đây cho nên mới nói với cậu ấy thôi”

Bùi Khâm nhấp một ngụm rượu:

“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tiêu Dật quay sang nhìn Bùi Khâm hả một tiếng, Bùi Khâm lớn giọng:

“Ngày hôm đó tôi nhìn thấy Trình tổng kéo cậu vào trong thang máy”

Tiêu Dật giật mình một lúc sau đó liền giả bộ như mình không nghe thấy lời của Bùi Khâm:

“Cậu nói gì cơ, tôi không nghe rõ”

Bùi Khâm nhếch môi cười:

“Tôi thấy cậu làm như vậy có phải là mạo hiểm quá hay không, nếu như một lát nữa Trình tổng quả thật cùng Bạch Dịch bước ra thì thế nào?”

Tiêu Dật im lặng không nói gì cả, Bùi Khâm nói cũng không có sai cậu làm như vậy quá mức mạo hiểm rồi, Bạch Dịch trắng trẻo dễ thương như vậy có khi nào Trình Kiệt thật sự động lòng với cậu ta, tuy rằng cậu và Trình Kiệt hiện giờ vẫn chưa có xác nhận cái gì cả nhưng mà cậu cũng không nói là không xác nhận, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại thì cậu vẫn chưa muốn xung quanh Trình Kiệt có bất cứ ai cả.

Tiêu Dật bắt đầu cảm thấy nóng ruột bởi vì đã một khoảng thời gian rồi không thấy Bạch Dịch đi ra, xem ra chắc tới sáu bảy phần căn phòng mà Bối Ni bước vào là phòng có Trình Kiệt, nếu như không có Trình Kiệt ở trong đó vậy thì Bạch Dịch đã chẳng xuất hiện ở đây luôn rồi ấy chứ. Tiêu Dật để tay ở trên bàn, ngón tay gõ gõ tới mặt bàn âm thầm tính toán, nhưng mà tính đi tính lại vẫn không thể ra được kế sách nào vẹn cả đôi đường. Khoảng 30 phút sau đó Bạch Dịch cuối cùng cũng bước ra ngoài, Tiêu Dật đứng bật dậy định chạy tới hỏi cậu ta tình hình thế nào thì đã thấy Trình Kiệt cũng đi ngay theo phía sau, Tiêu Dật thấy Trình Kiệt đi ra thì vội vàng ngồi xuống lại chỗ của mình giả bộ như không nhận ra sự tồn tại của hắn. Tống Ngộ Phàm nhìn thấy Tiêu Dật ngồi ở quầy bar thì nhanh chóng bước tới:

“Này Tiểu Dật, lâu lắm rồi mới gặp cậu đó”

Tiêu Dật quay sang nhìn Tống Ngộ Phàm chứ tuyệt đối không nhìn tới phía của Trình Kiệt:

“Trùng hợp thật”

Tống Ngộ Phàm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dật cười cười hỏi:

“Nghe nói cậu đi Tam Á chụp hình cho Sử Cát Cát, sao rồi chuyến đi lần đó thế nào?’

Tam Á chính là hai từ Tiêu Dật không muốn nghe thấy nhất lúc này bởi vì cứ nghe thấy Tam Á liền nhớ đến chuyện ngoài ý muốn lần đó, khi Tiêu Dật còn đang bối rối không biết nên trả lời thế nào thì Trình Kiệt ở phía sau đã lạnh giọng:

“Được rồi Ngộ Phàm về thôi”

Trình Kiệt nói rồi liền nhanh chóng rời đi, Tống Ngộ Phàm cũng đành đứng dậy đuổi theo sau:

“Tiểu Dật khi nào rảnh hẹn gặp cậu sau nhé”

Tiêu Dật cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu bởi vì Trình Kiệt không có ý định nói chuyện với cậu, Tiêu Dật là người rất khó hiểu ví như chuyện cậu nói với Trình Kiệt rằng tạm thời không gặp mặt thế mà bây giờ hắn không cùng cậu nói cậu liền cảm thấy không vui. Tiêu Dật hai tay để ở trên đùi nắm thành nắm đấm nhỏ mím mím môi mỏng biểu hiện cho sự tức giận. Bùi Khâm nhìn thấy cảnh này liền ở bên cạnh Tiêu Dật nâng giọng:

“Cậu đã thấy hay chưa?”

Tiêu Dật quay sang nhìn Bùi Khâm rồi lại nhìn xung quanh quán bar một hồi không thấy Bạch Dịch đâu cả:

“Bạch Dịch đâu rồi?”

Bùi Khâm nhìn ra phía ngoài cửa:

“Đi rồi”

Tiêu Dật hét lớn:

“Đi rồi?”

Bùi Khâm gật đầu, Tiêu Dật nhíu mày không nghĩ tới Trình Kiệt thế như lại nhanh như vậy có người khác. Tiêu Dật đứng dậy muốn đi về, lúc ba người đi ra ngoài cửa thì thấy Bạch Dịch quay trở vào.

“Định về rồi sao?” Bạch Dịch hỏi

Tiêu Dật bực bội:

“Cậu đi đâu thế?”

Bạch Dịch cười cười:

“Tôi đi tiễn Trình tổng”

Tiêu Dật liếc mắt nhìn Bạch Dịch một cái rồi nói:

“Về thôi cũng muộn rồi”

Thật sự thì ngay buổi tối ngày hôm đó Tiêu Dật đã có thể xác định được rồi nhưng mà cậu lại không chịu chủ động nói chuyện với Trình Kiệt trước, cậu không muốn mình là người xuống nước dù sao thì trong chuyện này Trình Kiệt mới là người có lỗi, rõ ràng là như vậy cho nên cậu muốn đợi Trình Kiệt đến làm lành.