Một tiếng "ầm" vang lên trong đầu Lâm Uyển Bạch, cô hoảng loạn quay đi.
Bề ngoài căn nhà gỗ nhỏ trông có vẻ rất nhỏ, nhưng không gian bên trong lại khá rộng. Tuy vậy cũng không có đồ đạc gì thừa thãi, chỉ thấy đen xì xì.
Hoắc Trường Uyên giũ giũ chiếc áo khoác, rất nhiều giọt nước mưa rơi xuống, anh tìm đại một chỗ để treo lên.
"Anh ra ngoài một chút." Để lại câu ấy, anh bèn đẩy cửa ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch đành tìm một góc chiếu để ngồi xuống. Trước kia khi còn học đại học, đúng là cô cũng từng có trải nghiệm tham gia các hoạt động ngoại khóa ngoài trời. Nhưng chắc chắn là tốt hơn hoàn cảnh hiện tại rất nhiều, bây giờ cô có cảm giác mình hoàn toàn giống như đang lánh nạn...
Hoắc Trường Uyên đi khá lâu, dần dần, cô không nổi nữa.
Di động cũng không còn điện, không nhìn được giờ, chỉ càng khiến thời gian thêm dài đằng đằng, trong tầm mắt toàn là bóng tối. Bên ngoài chỉ có tiếng mưa không ngừng nghỉ, giống như một nơi bị thế giới bỏ rơi vậy.
Khi nỗi sợ hãi của cô lan ra không giới hạn, cửa bị người ta một lần nữa đẩy ra.
Dây thần kinh của Lâm Uyển Bạch căng lên, khi một lần nữa đối diện với đôi mắt ấy, cô bỗng chốc an lòng.
"Anh đi đâu vậy!" Cô đứng lên ra đón, giọng nói có phần run rẩy.
Hoắc Trường Uyên đóng kín cửa lại, nói: "Nhiệt độ thấp quá, không tìm thứ gì sưởi ấm, e là chưa đợi tới sáng mai, hai chúng ta sẽ bị chết cóng mất."
Khi anh nói xong, Lâm Uyển Bạch cũng nhìn rõ chiếc thùng sắt anh xách trong tay, bên trong đựng đầy cành cây và một vài khúc gỗ.
"Em còn tưởng..." Cô liếm môi, vẫn còn chút thấp thỏm.
"Tưởng gì?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch nhìn anh, nhanh chóng cụp mắt xuống, giọng nói trầm thấp: "Còn tưởng anh sẽ bỏ em ở lại..."
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên xao động, sự sâu đậm bên trong càng tăng thêm một bậc: "Anh sẽ không bỏ rơi em."
Lâm Uyển Bạch sững người.
Những chữ đơn giản ấy không ngừng tràn vào trái tim cô.
Chẳng biết Hoắc Trường Uyên đã tìm ra mấy tờ báo cũ và tờ rơi vứt đi ở góc nào trong nhà gỗ, cuốn tròn lại, dùng bật lửa châm lên, sau đó ném vào trong thùng sắt.
Nhưng vì trời mưa, cành cây và gỗ đều ướt rượt, rất khó cháy. Nhưng hiếm có dịp thấy anh kiên nhẫn như thế, lặp đi lặp lại động tác hết lần này đến lần khác mà không bực bội.
Lâm Uyển Bạch ở bên nhìn, bất giác nhớ tới lúc trước ở dưới quên, anh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tay cầm quạt, phe phẩy qua lại như một đứa trẻ...
Đến lần cố gắng thứ tư, cuối cùng cũng châm được lửa.
Ánh lửa bốc ra từ trong thùng sắt, cả căn nhà gỗ hình như cũng được chiếu sáng.
Không còn đen thui như ban nãy nữa, Hoắc Trường Uyên bên cạnh cũng thật sự tồn tại, dường như cũng không còn quá đáng sợ.
Lâm Uyển Bạch hơ tay trên đống lửa một chút, liếc mắt nhìn chiếc hộp bánh gato lúc trước vẫn ôm trong lòng.
Bọc bên ngoài đã ướt rồi. Cô mở ra xem, rồi cẩn thận lấy chiếc bánh gato bên trong ra.
Chỉ là một chiếc bánh gato kem tươi rất bình thường, bên trên gài mấy miếng hoa quả, bánh kem trang trí xung quanh hơi lởm chởm, không đều đặn, bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" được viết bằng tương đỏ cũng có phần xiên xẹo...
Hoắc Trường Uyên cầm lấy, yết hầu trượt lên trượt xuống: "Anh vẫn chưa nói: Chúc em sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn anh!" Lâm Uyển Bạch nói rất chân thành.
Cầm chiếc dĩa lên, cô xiên một miếng bỏ vào miệng, nhai mấy miếng rồi nuốt xuống.
Hoắc Trường Uyên lập tức hỏi: "Mùi vị thế nào?"
"... Phải nói sự thật sao?" Lâm Uyển Bạch do dự.
"Phí lời!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Lâm Uyển Bạch nhìn anh rồi thận trọng nói: "À, nói thật thì không ngon lắm, kem quá ngọt, gato thì quá cứng..."
Hoắc Trường Uyên nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh cũng cầm một chiếc dĩa nhỏ lên, xiên một miếng rất to, sau đó biểu cảm có phần khó miêu tả.
Lâm Uyển Bạch thấy mặt anh càng lúc càng đen, rồi khi nhìn lại chiếc bánh gato hoàn toàn khác với các cửa hàng, một suy nghĩ táo báo lóe lên trong đầu cô. Cô hỏi có phần không chắc chắn: "Hoắc Trường Uyên, cái này... không phải là anh tự làm đấy chứ?"
Hoắc Trường Uyên nghiến răng nghiến lợi, sau đó hằn học bật ra hai chữ: "Không phải."
Anh ném thẳng chiếc dĩa vào thùng sắt: "Không thích ăn thì vứt đi."
"Không có." Lâm Uyển Bạch đặt bánh vào trong hộp rồi đóng lại cẩn thận: "Có điều ăn hơi no rồi, mang về ngày mai ăn tiếp."
Cho dù có phải hay không, đây cũng là tấm lòng của anh.
So với chiếc bánh gato buổi tối Yến Phong đem về, cô càng muốn giữ nó lại tỉ mỉ nếm thử.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, ở một góc độ cô không nhìn thấy, khóe môi anh rướn lên một độ cong rất nhỏ.
Chủ đề bánh gato kết thúc, chỉ còn lại tiếng củi nổ lép bép.
Trong đêm dài này, lại ở nơi xa lạ, cô nam quả nữ ngồi trong một căn nhà gỗ. Nhất là khi họ đã kết thúc loại quan hệ kia rồi, chung quy vẫn có phần gượng gạo.
Ban đầu Lâm Uyển Bạch ôm gối ngồi đó, dần dần đầu óc dường như bắt đầu nặng xuống.
Hoắc Trường Uyên quay mặt sang: "Lâm Uyển Bạch, em sao vậy?"
"Không sao cả..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, động tác có phần trì trệ.
Cả người cô mềm nhũn, không biết có phải vì nhiệt độ phả từ thùng sắt ra quá cao hay không mà cô hơi hoa mắt chóng mặt.
"Không sao?" Hoắc Trường Uyên quay cả mặt qua, đưa tay về phía cô. Nhiệt độ phát ra từ trán cô khiến anh nhíu chặt mày lại: "Sao lại nóng thế này!"
Mí mắt Lâm Uyển Bạch run rẩy, hình như bị anh nói như thế, cô cảm giác mình đang thở ra lửa.
Hoắc Trường Uyên hạ tay xuống, sờ vai và cánh tay của cô, nhiệt độ đều cao đến kinh người, quần áo trên người cô ẩm ướt. Nếu nhìn kỹ thì gò má và đôi mắt đều đang đỏ rực.
Từ lúc bước xuống taxi, Lâm Uyển Bạch đã cảm thấy lạnh rồi, sau đó lại ướt mưa thêm một lúc, không ốm mới lạ.
Bây giờ điều cô mong mỏi duy nhất là trời mau sáng. Đợi nhân viên tới mở cửa, có thể trở về khách sạn chui vào chăn ấm...
Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ như vậy, cô cảm giác bên cạnh có tiếng cởi quần áo sột soạt rất quen thuộc.
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, bỗng chốc trở nên hoang mang: "Hoắc Trường Uyên, anh định làm gì..."
Trong lúc đó, Hoắc Trường Uyên đã cởi nốt chiếc sơ mi trên người ra, một nửa cơ thể để trần càng được ánh lửa miêu tả sắc nét.
Sau đó anh lại cởi đến thắt lưng, sau đó vài giây thì cởi xuống quần Âu, cả người chỉ còn độc chiếc quần tứ giác...
Sau khi cởi hết, anh thẳng thừng giơ tay về phía cô.
"Anh đừng qua đây! Đừng..."
Đối với Lâm Uyển Bạch, bàn tay anh như móng vuốt. Cô ôm chặt lấy mình bằng hai tay, khẽ kêu lên.
Nhưng cô đâu còn sức chống cự lại Hoắc Trường Uyên, chiếc áo len dài bao quanh người bị giật xuống nhẹ nhàng, chiếc áo phông bên trong cũng bị lôi xuống theo, còn nhanh hơn cả anh khi nãy. Chỉ trong chớp mắt, cô chỉ còn lại áo lót: "Hoắc Trường Uyên, đừng mà..."
"Kêu đủ chưa? Đã sốt thành thế này rồi mà giọng vẫn to như vậy!"
Hoắc Trường Uyên khẽ quát, nhìn dáng vẻ như sắp bị cưỡng bức của cô, anh tức không tả nổi: "Em tưởng trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó chắc?"