Xin Hãy Ôm Em

Chương 206



"Việc nên làm thôi, cô từng giúp đỡ Đậu Đậu." Hoắc Trường Uyên đút hai tay vào túi quần, biểu cảm hờ hững: "Cô Lâm, nếu cô thay đổi suy nghĩ có thể tới Hoắc Thị tìm tôi bất cứ lúc nào. Chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, tôi đều sẽ đáp ứng!"

Lâm Uyển Bạch mím môi lại, cuối cùng không nói thêm gì.

Có điều khi vừa đi được hai bước về phía khách sạn, ngón tay nắm chặt lại, sau cùng không nhịn được vẫn quay người về phía anh.

"Hoắc Trường Uyên, anh..."

Bóng lưng Hoắc Trường Uyên cứng đờ lại.

Hơi thở của Lâm Uyển Bạch như bị gió đêm cuốn bay đi, cô hơi hối hận vì sự bồng bột của mình.

Có thể vì bị anh vừa lạnh nhạt vừa xa cách, vì ngữ khí khách sáo đến không thể khách sáo hơn, hoặc có thể vì những tiếng cô Lâm, có thể vì bốn năm rồi không gặp mặt, nên tiến lên hỏi anh một câu "Anh sống có tốt không"...

Cô nhìn anh chăm chú, thấy anh dừng bước quay người lại.

Thật ra chỉ mới vài giây, nhưng cô lại cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, như một cảnh quay chậm trên phim truyền hình, từng nhịp, từng nhịp.

Đôi mắt thâm trầm ấy từ từ nhìn thẳng vào cô, vào lúc cô đang nín thở bỗng nghe thấy một câu ngờ vực: "Chúng ta biết nhau?"

Lâm Uyển Bạch như bị thứ gì đánh mạnh vào đầu.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, không giấu nổi sự thảng thốt và bất ngờ, khóe miệng bất giác mím chặt lại, nghi ngờ thật ra anh cố tình, hoặc bản thân mình đã nghe nhầm, nhưng vẻ nghi hoặc thật sự nơi đáy mắt anh lại quá rõ ràng.

Lâm Uyển Bạch lùi về sau một bước.

"..." Cô đờ đẫn lắc đầu, lồng ngực như bị bóng đêm chèn chặt đến tắc nghẹn.

Trở về khách sạn, Lâm Uyển Bạch nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ. Trên đường, người xe vẫn tấp nập, chiếc ô tô đen đã biến mất từ lúc nào.

Như có rất nhiều loài vật không rõ tên bay vào trong tai cô, câu hỏi cuối cùng của anh vẫn văng vẳng bên tai. Trước mắt cô như nhòe đi, ẩn hiện ánh mắt u tối của anh cùng sự ngờ vực trong đó...

Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, lát sau cô mở mắt ra, rút di động.

Đầu kia bắt máy rất nhanh: "Alô, Cá nhỏ, mình đây..."

Nói xong câu này, Lâm Uyển Bạch lập tức để di động ra xa khỏi tai một chút.

Quả nhiên, một giây sau trong loa vọng ra tiếng hét điên cuồng của Tang Hiểu Du, cho dù không bật loa ngoài, tai cô vẫn rung lên ầm ầm.

...

Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn âm u mù mịt, Lâm Uyển Bạch đã sớm mở mắt ra.

Trong lòng có tâm sự khiến cô không thể chợp mắt suốt cả đêm dài.

Nằm trên chiếc giường lớn thoải mái của khách sạn, cô cứ thế nằm nhìn bình minh từ từ ló lên qua rèm cửa rồi mới vén chăn ra, thay quần áo, đi vào phòng tắm tắm qua một lượt, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài, đầu tiên là tới tòa soạn.

Mười giờ ba mươi, Lâm Uyển Bạch có mặt tại quán café đã hẹn trước đó.

Đẩy cửa kính đi vào cô liền nhìn thấy ở một vị trí cạnh cửa sổ, Tang Hiểu Du đang ngồi ngóng đợi, chốc chốc lại vươn cái cổ ngó ra ngoài.

"Tiểu Bạch!"

Vừa nhìn thấy cô, Tang Hiểu Du gần như nhảy dựng lên khỏi ghế.

Lâm Uyển Bạch cũng rảo bước qua đó. Tròn bốn năm không gặp, hai cô bạn thân nắm chặt tay nhau, tình cảm và nỗi nhớ nhung không cần phải nói nhiều.

Cô chú ý thấy Tang Hiểu Du dường như có một sự thay đổi rất lớn, mái tóc ngắn tới vai trước kia đã dài ra hẳn, dịu dàng vén ra sau tai. Nhưng hình như cô ấy gầy đi một chút, cảm giác cằm cũng nhọn hơn.

Sau khi nghe cô nói vậy, Tang Hiểu Du lập tức đáp trả: "Cậu mới gầy thì có! Có phải đồ Tây khó ăn quá không mà trông cậu khổ sở thế này hả!"

"Mình vẫn ổn mà!" Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.

"Bao nhiêu năm như vậy rồi, cậu thật nhẫn tâm! Suýt nữa mình còn tưởng cả đời này cậu cũng không chịu quay lại nữa chứ! Bình thường chỉ biết gửi lá thư báo bình an, bên trong là vài câu tiếng Anh. Biết cậu ra nước ngoài rồi, giỏi giang lắm hả! Mình thấy cậu chả nhớ nhung gì mình!"

"Làm gì có chuyện ấy, mình nhớ cậu nhất luôn..." Lâm Uyển Bạch chân thành đáp.

Suốt bốn năm sống ở Canada, ngoài môi trường xa lạ thì cũng chỉ có những con người xa lạ, tuy rằng cũng có những người đồng nghiệp và bạn bè tốt, nhưng chung quy tình cảm vẫn khác. Họ thân thiết nhau từ thời đại học, cô luôn ghi nhớ quãng thời gian họ ở bên nhau.

"Hừ, nghe vậy còn được!" Tang Hiểu Du cũng chỉ cố tình chọc cô, bây giờ được "vuốt lông", cũng dễ tính hơn nhiều: "Mình còn chưa tính sổ với cậu, cậu về nước mà việc đầu tiên cậu làm không phải là tìm mình, hại mình mấy hôm nay cứ ngồi đợi cậu! Tối qua mà cậu còn không gọi điện thoại cho mình, e rằng mình phải tìm lần lượt từng khách sạn rồi..."

Những lời phía sau còn chưa nói hết, Tang Hiểu Du bỗng nhiên im bặt.

Tầm mắt của cô ấy vượt qua cô, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức được thu lại.

Lâm Uyển Bạch quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp mặc chiếc áo blouse trắng vội vàng đi tới, bên trong loáng thoáng lộ ra bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, rõ ràng anh ấy chưa kịp thay đã từ trong bệnh viện đi ra rồi.

Có vẻ như giống với Tang Hiểu Du, cô cũng cảm thấy đối phương thay đổi không ít.

Vẫn là đôi mắt hoa đào ai nhìn cũng phải choáng váng ấy, ngũ quan cũng vẫn tuấn tú, chỉ là không biết ở điểm nào, chỉ biết có phần khang khác, có lẽ là từ đôi mày từ lúc bước vào chưa hề dãn ra.

"Bác sỹ Tần!"

Lâm Uyển Bạch mỉm cười gọi một tiếng.

Tối qua cô gọi điện cho Tang Hiểu Du, không chỉ hẹn gặp cô bạn thân mà còn bảo đối phương liên lạc với Tần Tư Niên, chủ yếu là vì cô có rất nhiều nghi vấn chưa rõ ràng, nhịn trong lòng cô sẽ tiếp tục mất ngủ.

"Thật ngại quá, tôi đến muộn!" Tần Tư Niên kéo ghế ngồi đối diện, xin lỗi: "Có một ca mổ khẩn cấp, vừa xong việc là tôi vội ra đây ngay! Cô Lâm, đúng là lâu lắm không gặp rồi!"

"Đúng vậy, lâu lắm không gặp..." Lâm Uyển Bạch cũng cảm thán.

"Không ngại nếu tôi hút điếu thuốc chứ?" Tần Tư Niên rút bao thuốc trong túi ra.

Lâm Uyển Bạch liếc nhìn sang Tang Hiểu Du đang cúi đầu bên cạnh, lắc đầu: "Không ngại, anh hút đi..."

Nhìn động tác rút bật lửa châm thuốc lá thuần thục của Tần Tư Niên, cô chợt nhớ tới Hoắc Trường Uyên. Trước kia anh cũng có thói quen kẹp điếu thuốc vào tay.

"Bác sỹ Tần, hôm nay tôi tìm anh..."

"Chuyện của Trường Uyên phải không?" Nhưng Tần Tư Niên chợt cười, dường như đã sớm đoán ra cô muốn hỏi gì, chỉ là ngoài mặt anh ấy vẫn cố kiềm chế một chút, ngay cả Tang Hiểu Du bên cạnh cũng vậy. Ngừng mấy giây, anh ấy nói: "Bốn năm trước, Trường Uyên gặp tai nạn."

"... Tai nạn?" Lâm Uyển Bạch sững người.

"Ừm." Tần Tư Niên cất giọng nặng nề.

"Thế có nghĩa là..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, thở dốc rồi hỏi: "Anh ấy không còn nhớ tôi nữa?"

Ban đầu khi gặp lại, cô những tưởng anh cố làm ra vẻ lạnh lùng, coi mình như người qua đường, dù sao thì họ cũng đã chia tay từ sớm. Nhưng câu hỏi ngờ vực "Chúng ta biết nhau" ấy khiến cô thảng thốt vô cùng. Nếu thật sự mất trí nhớ, vậy thì chắc chắn là tình tiết hoang đường nhất chỉ xuất hiện trong các bộ phim hoang đường nhất.

Tần Tư Niên không trả lời, nhưng nét mặt đã ngầm thừa nhận.

"Vụ tai nạn năm đó tôi không có mặt tại hiện trường, về sau mới biết tin. Nhà họ Hoắc phong tỏa tin tức rất tốt, có lẽ vì sợ nội bộ Hoắc Thị xảy ra vấn đề, thế nên không cho phép bất kỳ báo nào đưa tin cả. Nhưng mà..." Nói tới đây, Tần Tư Niên bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt bày ra vẻ nghi hoặc: "Có chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ! Tai nạn xe của Trường Uyên thật ra không quá nghiêm trọng. Tuy rằng ở trên cao tốc nhưng khi chiếc xe mất phanh đó lao tới, tốc độ xe chưa vượt quá giới hạn. Hơn nữa chiếc Land Rover của Trường Uyên bị đâm vào biển báo, không hề bị lật xe!"

"Ngoài việc trên người có rất nhiều chỗ bị xương bị lệch vị trí ra, thật ra tổn thương về não bộ không quá nghiêm trọng, chỉ là rung chấn não bộ mức trung. Tôi cũng đã xem qua ảnh chụp CT và ảnh chụp cộng hưởng từ, trong não không có máu tụ chèn vào dây thần kinh. Ngay cả bác sỹ cũng nói, có lẽ sẽ không dẫn đến mất trí nhớ, thế nên rất khó hiểu..."

Lâm Uyển Bạch nghe xong không nói gì, chỉ chắc chắn một điểm.

Bây giờ anh không nhớ mình là ai nữa.

Thật ra cũng tốt, từ bốn năm trước hai người họ đã không còn duyên phận. Trên thế giới này không phải tất cả mọi người yêu nhau rồi là sẽ đi cùng nhau đến cuối cuộc đời, có lúc lãng quên, mất trí nhớ biết đâu lại là một chuyện tốt đẹp.

Nếu đã giải đáp được khúc mắc trong lòng, Lâm Uyển Bạch cũng không hỏi thêm nhiều nữa, tuy rằng lồng ngực cô vẫn nghẹn lại như tối qua.

Khi vô tình nhìn xuống, cô chợt sững người, tuy rằng cô biết Tần Tư Niên cũng hút thuốc nhưng hiếm khi thấy anh ấy hút dữ như vậy.

Hoặc cô cũng chưa thấy ai hút nhiều như vậy.

Anh ấy ngồi xuống đây chưa lâu mà gạt tàn bên cạnh đã có cả đống đầu lọc, hơn nữa còn có dấu hiệu chất cao thành núi.

Lâm Uyển Bạch nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn một Tang Hiểu Du nãy giờ toàn cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt, mỉm cười nói với Tần Tư Niên: "À, bác sỹ Tần, tôi thấy bên cạnh đây có một nhà hàng, giờ cũng sắp trưa rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa?"

Tần Tư Niên nghe xong lại quay sang nhìn Tang Hiểu Du.

Anh ấy nhìn thấy rõ động tác nắm chặt chiếc thìa café của cô ấy cùng nét mặt căng thẳng. Anh ấy dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên khỏi chỗ: "Không cần đâu, trong bệnh viện tôi còn ca mổ!"

Nói xong, anh ấy lao ra khỏi quán café như một cơn gió, chiếc áo blouse trắng tung bay.

Trước đó có thể không quá chú ý, nhưng khi Tần Tư Niên bỏ đi thì mọi thứ quá rõ ràng. Tang Hiểu Du chỉ cần một cuộc gọi là có thể liên lạc được với Tần Tư Niên, chứng tỏ họ chung quy vẫn có mối dây liên hệ.

Lâm Uyển Bạch huých vào tay bạn: "Cá nhỏ, cậu và bác sỹ Tần có chuyện gì vậy?"

Tang Hiểu Du cúi đầu, đặt chiếc thìa café xuống, sắc mặt dường như hơi nhợt nhạt.

"Cá nhỏ, cậu... không sao chứ?" Lâm Uyển Bạch không khỏi quan tâm.

Sau vài giây im lặng, Tang Hiểu Du mới ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Bọn mình đã kết hôn, bốn năm trước."

"... Cậu? Cậu và bác sỹ Tần?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt gần như rớt cằm.

Chẳng trách lúc đó cô luôn thấy Tang Hiểu Du lén la lén lút có chuyện gì đó.

"Xin lỗi Tiểu Bạch, năm đó mình đã giấu cậu chuyện này." Tang Hiểu Du nắm chặt tay cô, khóe miệng rướn lên, giọng rất chua chát: "Mình không cố tình định giấu đâu, chỉ là chuyện hôn nhân của bọn mình hơi khác biệt, mình không biết nên kể với cậu thế nào, vậy nên đã..."

"..."

Tuy rằng biết Tần Tư Niên đã sớm biến mất trong tầm mắt, nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn nhìn ra ngoài cửa, nuốt nước bọt, chưa thể tiêu hóa ngay chuyện này.

Chỉ là, cô còn chưa kịp hoàn hồn sau "cú bom" trước thì đã lại có một cú khác dội xuống ngay sau.

Tang Hiểu Du cũng giống như cô, ngước mắt nhìn về phía Tần Tư Niên vừa đi khỏi, mỉm cười rồi bất ngờ nói một câu: "Chỉ là bọn mình đã ly hôn rồi, bốn ngày trước."

...

Chập tối, Lâm Uyển Bạch mới trở lại khách sạn.

Cô và Tang Hiểu Du nhiều năm không gặp, thật sự có những chủ đề nói mãi không hết chuyện. Nếu không phải vì tối nay cô còn phải chỉnh sửa lại bài phỏng vấn thì đến bây giờ họ cũng chưa chắc đã chia tay được.

Vừa từ trên xe taxi bước xuống, chuông di động vang lên, vẫn là Tang Hiểu Du gọi tới.

Lâm Uyển Bạch nhấc máy, sau khi nghe đầu kia huyên thuyên một hồi thì mỉm cười đảm bảo: "Cá nhỏ, cậu yên tâm, ngày mai mình nhất định sẽ trả phòng rồi dọn đến chỗ cậu..."

Tang Hiểu Du biết từ ngày về nước cô vẫn ở trong khách sạn bèn lập tức nói cô phải dọn đến nhà mình, còn ầm ĩ nói lúc trước khi cô ấy tới Băng Thành, cũng chen chúc ở chung với cô trong một căn nhà cho thuê, bây giờ dĩ nhiên phải báo đáp.

Lúc đó Lâm Uyển Bạch không đồng ý ngay, mà hỏi xem đối phương có còn ở trong căn nhà chung cư trước đó không. Cô không mất trí nhớ, đương nhiên biết rõ thật ra đó là nhà của Hoắc Trường Uyên.

Tang Hiểu Du lập tức phủ nhận, nói là nhà mới của mình ở gần sông. Tuy rằng cô ấy không nói tỉ mỉ nhưng cô cũng ít nhiều đoán ra được, có lẽ là nhà của Tần Tư Niên. Không biết họ đã sống với nhau bao lâu, nhưng điều cô dám chắc chắn là bây giờ Tang Hiểu Du chỉ ở một mình.

Có thể ngoài việc không muốn cô ở khách sạn mãi, cô ấy còn cần một ai đó ở bên nữa.

Từ sau khi nói câu đó, Tang Hiểu Du không nhắc tới chuyện của mình và Tần Tư Niên nữa, chỉ thản nhiên nhắc lại bằng vài câu như vậy. Nếu cô không ngồi ngay bên cạnh, cô còn nghi ngờ cô ấy đang kể chuyện của người nào khác. Nhưng cô cũng hiểu rõ, Tang Hiểu Du chỉ đang cố giấu nỗi đau vào tận sâu trong lòng mình mà thôi.

Nếu không phải cô cản lại, hôm nay Tang Hiểu Du đã nhất quyết tới đây đòi xách hành lý của cô đi.

Lúc ra ngoài cô đã đóng thêm tiền với lễ tân nên tiền của tối nay chắc chắn là không trả lại được, nói gì thì nói cũng phải ngày mai mới có thể chuyển đi.

Lúc sắp bước vào khách sạn, Tang Hiểu Du chú ý thấy có một chiếc Mercedes màu đen lộ liễu đỗ trước cổng, cô vô tình nhớ tới chiếc xe tối hôm qua.

Nhưng cô cũng chỉ nhìn qua, không quá chú ý. Dù sao cô cũng đang ở Băng Thành, số người lái những chiếc Mercedes sang trọng như thế này đếm không hết, hơn nữa cô cũng không nhớ rõ biển số.

Cánh cửa cảm ứng của khách sạn mở ra, cô đang chuẩn bị đi về phía thang máy thì có một vật thể không rõ hình dạng chạy về phía cô từ góc nghiêng, nhanh như được lắp thêm bánh xe. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, đầu gối đã ấm lên.

Động tác quen thuộc này...

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy bánh bao nhỏ.

Có điều giọng cô vẫn mang theo chút ngạc nhiên: "Đậu Đậu?"

Bánh bao nhỏ vẫn như tối qua, sau khi nhào về phía cô thì dang rộng hai cánh tay.

Động tác đòi bế dễ thương này khiến Lâm Uyển Bạch gần như vô thức, đầu óc còn chưa có ý thức, cơ thể đã cúi thấp xuống bế bánh bao nhỏ lên.

Bánh bao nhỏ ôm chặt cô bằng cả tay và chân, cực kỳ quấn cô.

Thím Lý đuổi theo phía sau nó nhìn thấy vậy sửng sốt. Bởi vì ngoại trừ Hoắc Trường Uyên ra, bình thường tiểu thiếu gia không cho phép ai bế bao giờ, ngay cả ông Hoắc hay bà cũng chỉ được nắm tay tiểu thiếu gia...

"Cô Lâm!"

Nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc tiến lên, Lâm Uyển Bạch thở phào.

Thoạt nhìn chỉ thấy mình bánh bao nhỏ, cô còn tưởng nó lại đi lạc như lần trước.

Dường như thấy cô không biết nên xưng hô như thế nào, thím Lý chủ động nói: "Cô cứ gọi tôi là thím Lý được rồi! Từ lúc xuống xe tới giờ, tiểu thiếu gia đã vào khách sạn này đợi cô, cuối cùng cũng đợi được cô rồi!"

"Hả... Đợi tôi?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

"Đúng vậy!" Thím Lý cười tít mắt.

Buổi trưa ăn cơm xong, tiểu thiếu gia đã tự bò lên chiếc Mercedes đỗ ngoài vườn, rõ ràng là muốn đi ra ngoài, hơn nữa còn chủ động nói muốn đến khách sạn này, vừa bước vào đã tới thẳng sofa khu nghỉ ngơi, khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng lưng, bắt đầu bày ra đủ tư thế, có điều mắt luôn để ý xung quanh, không bỏ qua bất kỳ ai đi ra đi vào khách sạn.

Thím Lý cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đến tận khi Lâm Uyển Bạch đi từ ngoài vào trong khách sạn.

Lâm Uyển Bạch liếc nhìn cậu nhóc đang tựa đầu lên vai mình, rồi lại nhìn thím Lý, nghĩ bụng người ta cũng đã đợi lâu như vậy rồi bèn thăm dò hỏi: "Vậy thím Lý hay là mọi người lên phòng ngồi đi?"

"Vâng vâng!" Thím Lý nhận được ánh mắt của tiểu thiếu gia, lập tức gật đầu cuống quýt, đồng thời quay đầu nói với chồng: "Ông à, ông về nghỉ trước đi, lát nữa về tôi gọi điện cho ông!"

Hôm đó ngay ở trong bệnh viện Lâm Uyển Bạch đã nhìn ra rồi, bình thường chăm sóc bánh bao nhỏ là một đôi vợ chồng già trông rất phúc hậu.

Đến tận khi quẹt thẻ đi vào phòng, bánh bao nhỏ mới tụt xuống, nhưng lại đặt bàn tay nhỏ vào tay cô nắm chặt, tò mò nhìn quanh phòng, chỗ này chỗ kia.

Lâm Uyển Bạch nắm tay bánh bao nhỏ đi lấy nước suối: "À, thím Lý, thím cứ ngồi tự nhiên. Tôi vừa về nước, thế nên đành phải ở khách sạn, cũng không có gì tiếp đãi, thím đừng để ý..."

"Không để ý đâu! Cô Lâm mới khách khí rồi!" Thím Lý liên tục nói.

Từ lúc biết bánh bao nhỏ là con trai của Hoắc Trường Uyên, thật ra cảm xúc của Lâm Uyển Bạch rất phức tạp, cũng nghĩ chắc sau này khó mà còn cơ hội gặp lại. Chỉ là cô không ngờ bánh bao nhỏ lại chạy đến đây đợi cô?

Rõ ràng là không có quan hệ nhưng chỉ cần bánh bao nhỏ giơ tay ra đòi bế, cô lại không thể chối từ, có lẽ vì cô cũng từng làm mẹ chăng.

Ngồi trên sofa, thím Lý có vẻ không định ra về.

Lâm Uyển Bạch đợi mãi, cuối cùng bụng cũng sôi òng ọc rồi. Buổi chiều cô ăn không ít bánh ngọt, buổi tối lại không ăn uống với Tang Hiểu Du, không ngờ lúc này nó đã hát bài ca "vườn không nhà trống" rồi.

Thật sự không chịu nổi nữa, cô đứng dậy: "À, thím Lý, thím cứ ngồi chơi nhé!"

Lâm Uyển Bạch đứng lên khỏi sofa, cậu nhỏ bám sát bên cạnh cô lập tức như được sạc điện, từng bước bám theo sau cô, một phút không rời, như một cái đuôi vậy.

Ban đầu cô không quá chú ý, chỉ lấy hết mỳ vắt và trứng gà mua từ siêu thị ra, rồi lấy thêm một chiếc nồi điện nhỏ, cô cũng vừa mua luôn. Chủ yếu vì gần đây toàn bỏ bữa sáng, nên cô định mua về nấu mỳ ăn.

Cô đun nước, đợi nước sôi thì bỏ trứng gà vào, đợi nó hơi chín tới thì bỏ mỳ vào, trong lúc mỳ chín, cô rắc thêm một ít bột canh và rưới thêm nước cốt gà.

Nấu gần xong, Lâm Uyển Bạch cầm đũa khuấy khuấy. Ở đây không có dao nấu, nên cô chỉ có thể rửa sạch hành, dùng tay bẻ nhỏ rồi rắc vào trong.

Làm sao rồi cô mới phát hiện ra khuôn mặt của bánh bao nhỏ bên cạnh đỏ hồng lên vì hơi nóng.

Lâm Uyển Bạch nghĩ nó cũng thèm ăn. Thím Lý nói nó đã đợi cô cả chiều, cũng không biết đã ăn uống gì chưa, thế nên cô vội hỏi: "Đậu Đậu, con có muốn nếm thử không?"

Thím Lý nghe vậy vội chạy tới: "Cô Lâm à, tiểu thiếu gia..."

"Bảo bảo muốn!" Chất giọng non nớt đã át tiếng của bà.

Cũng may Lâm Uyển Bạch nấu dư thêm một chút. Nhưng bát đũa có hơi sơ sài. Cô lấy một chiếc bát thủy tinh, múc mỳ ra, rồi lấy thêm một đôi đũa dùng một lần: "Cô chỉ bỏ vào một quả trứng, cô chia đôi ra, chúng ta mỗi người một nửa nhé?"

"Vâng!" Bánh bao nhỏ gật đầu lia lịa.

Sắp xếp xong, cô bèn bế nó ngồi lên ghế, trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng và mỳ.

Thím Lý một lần nữa sửng sốt.

Ban nãy bà định ngăn cô Lâm là để tránh bị tiểu thiếu gia từ chối. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đó khiến bà phải dụi mắt. Vấn đề ăn uống của tiểu thiếu gia xưa nay luôn là vấn đề nhức nhối, lần nào cũng phải dỗ lên dỗ xuống mới chịu ăn một ít. Có lúc phải đích thân cậu Hoắc ra tay mới được. Không ngờ bây giờ thằng bé lại ngồi ăn ngon lành một bát mỳ nhạt nhẽo như thế...

Nếu về nhà kể lại chuyện này cho ông Lý, ông ấy chắc chắn sẽ không tin!

Sau khi ăn sạch sẽ sợi mỳ cuối cùng, bánh bao nhỏ húp nốt cả nước.

"Ăn hết rồi à?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên, vội lấy giấy lau miệng cho nó. Vừa chạm vào làn da mềm như đậu của nó, cô không nhịn được thơm một cái: "Đậu Đậu, con giỏi quá!"

Thím Lý cũng tiến lên, xác nhận đúng là cái bát không còn tý nào.

"..." Tôi im lặng không nói gì hết.

Lâm Uyển Bạch không hiểu nguyên nhân bèn khó hiểu nói: "Thím Lý, thím có muốn ăn không? Tôi có thể nấu thêm..."

"Không cần, không cần!" Thím Lý lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại liếc thêm mấy cái vào chiếc bát rỗng không.

Sau khi rửa sạch nồi và bát, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy thím Lý đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Sau khi ngắt máy, bà sốt sắng đi qua đi lại.

"Thím Lý, có chuyện gì vậy?" Cô vội tiến lên hỏi.

"Nhà tôi xảy ra chuyện rồi!" Thím Lý cũng không giấu giếm, nét mặt càng trở nên sốt sắng.

"Nghiêm trọng lắm sao?" Lâm Uyển Bạch hỏi tiếp.

"Cũng không đến mức, là con gái tôi!" Thím Lý tuy nói vậy nhưng sắp rơi nước mắt đến nơi: "Ban nãy ông Lý gọi điện nói với tôi, nói là nó đang trong lớp tự học thì ngất xỉu, vừa được đưa từ trường đến bệnh viện, bây giờ hình như còn phải mổ! Con gái tôi xưa nay vẫn rất yếu, không biết phải làm phẫu thuật gì nữa. Tôi thật sự rất lo lắng, nhưng lại không thể đến đó..."

Từng câu từng chữ đều là sự lo lắng cho con gái của mình.

Lâm Uyển Bạch liếc nhìn bánh bao nhỏ đang dựa vào sofa ôm cái bụng hơi lồi lên của mình, trong lòng đưa ra một quyết định: "Thím Lý, thím có tin tôi không?"

"Nếu thím tin tưởng tôi, thì cứ tạm thời để Đậu Đậu ở chỗ tôi! Thím tới bệnh viện đi!"

"Được!" Thím Lý liếc nhìn tiểu thiếu gia đang phấn khích, cảm kích gật đầu: "Cô Lâm, thật sự cảm ơn cô! Tôi sẽ gọi ngay cho ông nhà..."

Thím Lý cũng không phải lo quá mất bình tĩnh. Cô Lâm là người từng nhặt được tiểu thiếu gia, nếu là người xấu hoặc có ý đồ gì thì đã chẳng đi báo cảnh sát, còn tự bỏ túi đưa tiểu thiếu gia đến bệnh viện hạ sốt. Hơn nữa chồng bà cũng về nhà kể lại, cậu Hoắc muốn báo đáp nhưng cô ấy còn không lấy. Thế nên nhiều năm kinh nghiệm nhìn người, bà chắc chắn không nhìn nhầm, cực kỳ yên tâm.

Tiễn thím Lý đi, bánh bao nhỏ bèn nhìn cô bừng ánh mắt sáng lấp lánh.

Quá tốt rồi, bảo bảo được ở riêng với cô ấy rồi!

Lâm Uyển Bạch bế bánh bao nhỏ lên chiếc giường của mình. Lúc trước cô đặt phòng trên mạng, vừa có voucher, vừa có khuyến mại nên cô đặt một gian có hai phòng. Nhưng cũng chẳng xa hoa mấy, gần như là giá bằng với những căn phòng bình thường.

Cô phát hiện bánh bao nhỏ thật sự rất ngoan, không làm ồn, không quậy phá, ngoan như một con mèo con vậy.

Lâm Uyển Bạch ôm laptop lên ngồi sửa bản thảo. Nó nép bên cạnh cô, dựa đầu vào người cô, mỗi lần chỉ cần cô quay sang đều nhìn thấy đôi mắt to tròn đen láy của nó chớp chớp, nó còn mím môi cười trộm nữa.

Quả thực quá dễ thương!

Đến hơn mười giờ, mí mắt bánh bao nhỏ bắt đầu sập xuống.

Lâm Uyển Bạch cởi bớt quần áo trên người bánh bao nhỏ xuống, chỉ để nó mặc quần đùi và áo ba lỗ, rồi cho nó nằm lên gối, đắp chăn của mình, vỗ vỗ lưng nó như lúc ở trong bệnh viện.

Bánh bao nhỏ nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Có điều lịch sử lặp lại, Lâm Uyển Bạch cũng định gắng gượng nhưng tối qua gần như không ngủ được, trong lòng lại có một cục bột mềm mại, khiến cô bất giác nhắm mắt, cùng thở đều đều theo nó.

Trong mơ hình như có người gõ cửa.

Lâm Uyển Bạch mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghĩ rằng thím Lý quay lại đón tiểu thiếu gia, nên cũng không nhìn trước mà vừa ngáp ngủ vừa thẳng thừng mở cửa ra.

"Tôi ra đây..."

Tới khi mở cửa, bóng dáng cao lớn trùm lên đầu, mọi cảm giác buồn ngủ của cô lập tức tan biến...