Hoắc Trường Uyên gõ gõ ngón tay lên màn hình di động: "Sao hả, có phải nhiệt tình như nước không?"
Lâm Uyển Bạch thật sự không dám tin, hóa ra anh đã ghi lại âm thanh tối đó của hai người...
Đồ biến thái!
Cô gần như giật tai nghe xuống khỏi tai. Không biết có phải vì dùng lực quá mạnh hay không mà vành tai cô vừa nóng vừa đau. Cơn nóng rát đó lan dần tới tận ốc tai, khiến cả trái tim cũng râm ran chịu hậu quả theo.
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, ánh mắt Hoắc Trường Uyên chợt tối lại.
Không phải anh là người có thói quen quái dị. Tối đó cô nhiệt tình như nước nhào vào lòng anh, hấp dẫn tất cả mọi thứ mà anh đè nén bao lâu nay, anh làm gì còn thời gian mà nghĩ tới mấy chuyện khác. Mà vì lúc đó anh đã gọi điện thoại cho Tần Tư Niên, cậu ta đã ghi âm lại toàn bộ lần đầu "khai trai" của anh, sau đó nén lại mười phút đầu tiên gửi cho anh...
"Đưa cho tôi!" Lâm Uyển Bạch đỏ mặt nhìn chằm chằm di động của anh.
"Hử?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Xóa đi!" Lâm Uyển Bạch nghiến răng.
Hoắc Trường Uyên thu gọn di động vào lòng bàn tay, rồi lấy ngón tay vuốt ve mép điện thoại như đang trêu tức cô: "Không, tôi định giữ lại làm kỷ niệm, thi thoảng mang ra nghe cũng vui lắm."
Lâm Uyển Bạch không thể chấp nhận sở thích ghê tởm của anh, chỉ muốn đoạn ghi âm đó biến mất ngay khỏi điện thoại của anh.
Anh không chịu đưa, cô buộc phải giật.
Nhưng động tác của Hoắc Trường Uyên còn nhanh hơn cô. Cơ thể anh khi đứng thẳng lên cao hơn cô một cái đầu, chiếc bóng vĩ đại bao trùm lấy cô, cánh tay chỉ hơi giơ cao lên thì dù cô có kiễng chân cũng không thể với tới được.
Lâm Uyển Bạch chỉ một lòng muốn giằng lại điện thoại, cô liếc nhìn sang phía dòng sông, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ...
Đầu tiên cô giả vờ thẹn quá hóa giận quay người đi, sau đó lại bất thình lình bổ nhào về phía anh, muốn theo quán tính hất chiếc di động kia xuống sông.
Ai ngờ Hoắc Trường Uyên nắm giữ di động rất chặt, anh lại không ngờ cô sẽ đột kích, nhất thời không hề phòng bị. Trên lan can lại có một lỗ hổng, nên thứ bị rơi xuống sông không chỉ là chiếc di động.
"Ầm..."
Vang lên tiếng một vật rất nặng rơi xuống sông.
Lâm Uyển Bạch ngây ngốc nhìn người đàn ông bị rơi ra giữa sông.
Dòng sông chịu đả kích, vô số bọt sóng bắn tứ tung lên boong tàu.
Giang Phóng lúc trước đang nghe điện thoại thấy có tiếng động bèn chạy qua. Nhìn thấy sếp nhà mình rơi xuống sông, anh ấy cũng hoảng loạn, khẩn trương phản ứng lại sau đó kêu toáng lên sốt sắng: "Trời ơi, tổng giám đốc không biết bơi đâu!"
"... Có thật không vậy?" Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Cô trông thấy Giang Phóng quay mòng mòng tại chỗ, nét mặt hốt hoảng hoàn toàn không giống diễn kịch, sau đó lại nhìn về phía dòng sông. Người đàn ông vốn đang chới với lúc này từ từ chìm xuống.
"Ầm..."
Lại một thứ nữa rơi xuống sông.
Lâm Uyển Bạch không kịp suy nghĩ nhiều nữa. Cô cởi bỏ áo gile nhảy ngay xuống sông, nhanh chóng bơi tới bên cạnh anh, gắng sức nâng cơ thể nặng nề của anh lên rồi bơi sát về phía du thuyền.
Hồi nhỏ cùng bà ngoại sống ở dưới quê một khoảng thời gian, lúc đó cô thường xuyên ra sông bắt cá, nên rèn luyện được sức bơi khá tốt. Nhưng phải đỡ theo một cơ thể cao 1 mét 88 quả thật vẫn đuối sức, cổ tay trái của cô dấy lên một cơn đau thấu tim.
Cảm nhận được người kia không có động tĩnh gì, Lâm Uyển Bạch hơi lo lắng. Cô mặc kệ cơn đau, khẩn trương bơi thật nhanh.
Có Giang Phóng đứng trên giúp đỡ, hai người hợp lực cuối cùng cũng lôi được Hoắc Trường Uyên từ dưới sông lên boong tàu.
Có vẻ như anh đã sặc nước, nằm im bất động.
Lâm Uyển Bạch nhớ lại cách các ngư dân cứu người bị nạn ở dưới quê, rồi quỳ xuống bên cạnh Hoắc Trường Uyên.
Cô nhanh chóng cởi chiếc sơ mi ướt sũng của anh ra, đan hai tay lại đặt lên ngực rồi ấn theo nhịp. Sau khi ấn khoảng chục cái, cô rướn lên bịt mũi anh lại.
Cho dù đang ở trong tình trạng ngất xỉu, từng đường nét trên khuôn cằm của anh vẫn rất sắc nét.
Cô liếm môi, cuối cũng vẫn hướng về phía bờ môi anh...
Hai đôi môi chạm vào nhau, một cảm giác mềm mại dâng lên.
Trong lúc liên tục ấn lên ngực Hoắc Trường Uyên, bắt đầu có nước trào ra khỏi khóe miệng của anh. Khi cô đang định tiếp tục cúi xuống hô hấp nhân tạo thì phát hiện bờ mi của anh run run, có dấu hiệu tỉnh lại. Ý thức được mình vừa làm gì, mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên.
Cô đánh mắt sang bên cạnh, rồi giơ tay kéo một cái.
Giang Phóng vô duyên vô cớ bị cô kéo qua: "..."
Lúc này có lẽ đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước, rất nhiều người bắt đầu xuất hiện. Lâm Uyển Bạch cũng nhân lúc hỗn loạn, thay đổi vị trí với Giang Phóng một cách hoàn hảo.
Giang Phóng loạng choạng, tay vừa kịp đặt lên bả vai của Hoắc Trường Uyên.
Với tư thế cúi đầu ấy, ánh mắt anh ấy chạm phải đôi mắt vừa mở ra của Hoắc Trường Uyên một cách trùng hợp.