Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, vẫn còn cảm thấy sửng sốt vô cùng. Cô quả thực chưa thể lập tức gắn kết kẻ gây tai nạn giao thông với Lâm Dao Dao làm một!
Cô không nhịn được, buột miệng lẩm bẩm: "Sao có thể là cô ta!"
Khóe môi Hoắc Trường Uyên xuất hiện một nụ cười lạnh lão. Có vẻ như trước khi nghe cuộc gọi đó, suy nghĩ của anh cũng giống như cô, không hề ngờ tới.
"Phía cảnh sát đã hành động rồi, lúc này có lẽ đã tiến hành bắt giữ Lâm Dao Dao!" Anh liếc nhìn chiếc di động vừa bỏ xuống, tiếp tục nói: "Lát nữa ăn cơm xong, anh tới Cục cảnh sát một chuyến."
Lâm Uyển Bạch nghe thấy vậy, nhíu mày nói: "Em đi cùng anh!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Ăn sáng xong, thím Lý đeo tạp dề tiến lên, dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Đứng lên khỏi ghế, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó anh thì lên gác thay quần áo, còn cô thì cúi xuống ngồi trước mặt bánh bao nhỏ: "Bảo bối, sáng hôm nay con tự ở nhà chơi, được không? Mẹ có việc phải đi ra ngoài!"
"Với papa ạ?" Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt hỏi.
Ban nãy ngồi ăn, thằng bé đã nhìn thấy cô và papa mắt đưa mày liếc!
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu, véo mũi thằng bé: "Ở nhà ngoan ngoãn, trưa về mẹ sẽ mua cho con cây kem McFlurry mà hôm trước con nói ngon ấy!"
Bánh bao nhỏ không quá hứng thú với lời hứa hẹn của cô. Thằng bé bỗng nghiêng đầu, cất giọng mềm nhũn: "Uyển Uyển, bố và cô lại ra ngoài hẹn hò ạ?"
"À..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Không thể giải thích với bánh bao nhỏ họ sẽ đi đâu, cô nhất thời đứng đó ấp úng.
Nhưng bánh bao nhỏ không đợi câu trả lời của cô, nó bặm môi bày ra điệu bộ ngây thơ lại nghiêm túc: "Có phải cũng giống như đi ngủ, phải để cô và bố hẹn hò, như vậy em gái mới nhanh đến?"
"... Khụ khụ..." Lâm Uyển Bạch bị sặc.
Đối mặt với đôi mắt trong veo của thằng bé, cô quả thực không chống đỡ nổi.
Suy cho cùng, cũng tại kế hoạch vi diệu của cao nhân nào đó...
Đang mải nghĩ, "cao nhân" cũng vừa hay từ trên gác bước xuống, đã ăn vận chỉnh tề, đeo cà vạt không chút xộc xệch, đi ra cửa phòng ăn, liếc qua: "Đi thôi." "Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu như được giải cứu.
Hai người họ đi ra cửa thay giày, Hoắc Trường Uyên cầm chiếc chìa khóa xe trong giỏ lên, đẩy cửa ra, bấm một cái, hai ngọn đèn đuôi xe nhấp nháy.
Lâm Uyển Bạch đi theo phía sau, cửa ghế lái phụ được kéo ra.
Cô đang chuẩn bị cúi người ngồi vào trong thì bánh bao nhỏ bất ngờ chạy vội ra ngoài. Cô dừng ngay lại, cúi người đỡ vững lấy bóng dáng bé nhỏ lao về phía mình.
"Uyển Uyển, vẫn chưa goodbyekiss~"
Bánh bao nhỏ ngước mặt lên đòi hỏi.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch mỉm cười, tuy gần như ngày nào cô cũng ở suốt bên cạnh nó, nhưng cũng có rất nhiều lúc hoạt động riêng. Thường vào những lúc tạm biệt, hai mẹ con đều thơm nhau như vậy.
Cô cúi đầu thơm chụt một cái rất vang, bánh bao nhỏ lập tức quay má kia sang, ý nói phải đều hai bên. Cô lại hôn chụt chụt như pháo nổ, nhìn thấy nó mãn nguyện mím môi cười trộm.
Sau khi được hôn tạm biệt, bánh bao nhỏ mới cười hì hì, chạy vào nhà.
Thắt dây an toàn xong, chiếc xe cũng nổ máy, lái ra khỏi sân.
Trong gương chiếu hậu, căn biệt thự từ từ xa khuất. Lâm Uyển Bạch quay lại, phát hiện Hoắc Trường Uyên đang liếc mình.
"Hả, sao vậy?" Cô khó hiểu.
Trước khi ra khỏi cửa vẫn còn yên lành, sao giờ lại có vẻ trở mặt vậy.
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên có vẻ u ám: "Nó đã bốn tuổi rồi, không cần hơi một tý là thơm nó!"
"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.
Tranh giành với con trai của mình, hình như anh là người đầu tiên đấy...
Buổi sáng đường hơi tắc, mất một ít thời gian. Hơn bốn mươi phút sau, cuối cùng ô tô mới dừng lại trước cổng Cục cảnh sát.
Sau khi Hoắc Trường Uyên đóng cửa lại, anh đi qua nắm lấy tay cô.
Nhìn vào trong Cục cảnh sát, sắc mặt cô không khỏi khựng lại đôi chút.
Sau khi bước vào, có cảnh sát mặc thường phục đi tới, có vẻ như đã có lời từ trước, người đó dẫn thẳng họ tới một gian phòng thẩm vấn. Qua lớp kính bên trên, có thể nhìn thấy Lâm Dao Dao đeo còng ngồi bên trong. Đầu tóc rũ rượi, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
Trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, có lẽ đã bị bắt thẳng từ nhà tới đây, dường như đến bây giờ vẫn chưa hiểu mọi chuyện ra sao, ánh mắt cô ta vừa thảng thốt vừa sợ hãi.
Cảnh sát từ từ nói với họ: "Theo quá trình thẩm vấn, cô ta rõ ràng không nhận mình đâm vào người ta rồi bỏ trốn. Nhưng có chứng cứ xác thực, cô ta không nhận cũng khó! Sau này vụ án được thành lập, chúng tôi sẽ nhanh chóng giao tài liệu lên phía Viện kiểm sát để khởi tố. Theo pháp luật hình sự, tội vi phạm trật tự an toàn giao thông gây ra hậu quả có thể sẽ bị xử đến ba năm tù giam hoặc tạm giam ngắn hạn!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch vô thức nhìn vào Lâm Dao Dao.
Tù tội đối với bất kỳ ai cũng sẽ là cơn ác mộng đáng sợ, nhất là ở tuổi cô ta...
Có điều, cảm khái thì cảm khái, cô vẫn không đồng cảm một chút nào. Tất cả đều do Lâm Dao Dao tự làm tự chịu, cũng là đáng tội.
Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh bỗng cười khẩy: "Chỉ tới ba năm tù, quá hời cho cô ta rồi!"
Lâm Uyển Bạch và vị cảnh sát đồng loạt nhìn về phía anh, không hiểu câu nói của anh.
"Để chúng tôi vào nói với cô ta mấy câu." Hoắc Trường Uyên chỉ nói.
"Được!" Người cảnh sát gật đầu, đẩy cửa ra, vào trong vỗ vai người đồng nghiệp đang hỏi cung, thì thầm mấy câu bên tai rồi tạm dừng công việc, sau đó nói: "Hoắc tổng, chúng tôi ra ngoài trông, có chuyện gì cứ gọi chúng tôi!"
"Vâng, làm phiền các anh!" Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Sau khi cánh cửa khép lại, Lâm Dao Dao cũng ngước mắt lên.
"Anh Trường Uyên..."
Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên, cô ta lập tức mỉm cười, sau đó nhìn thấy người đứng cạnh anh lại nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch!"
"Lâm Dao Dao, sao cô có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!" Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sợ hãi và ngập tràn căm hận đó: "Đâm phải người ta không những không xuống kiểm tra thương tích mà còn thẳng thừng bỏ chạy, lại còn hủy bỏ chứng cứ. Cô không báo cảnh sát cũng phải gọi cấp cứu chứ! Cô đâm phải một đứa trẻ con đấy!"
Một lần nữa nhắc đến vụ tai nạn đó, trước mắt cô vẫn còn hiện lên bánh bao nhỏ trong vũng máu.
Cảm giác hoảng sợ từ tận đáy lòng từ từ rõ nét. Trước kia khi chưa rõ thân thế của bánh bao nhỏ, cô đã buồn lắm rồi, bây giờ biết, mẹ con như nối liền khúc ruột, cô càng phẫn nộ sâu sắc.
Hoắc Trường Uyên đứng bên khoanh tay dựa vào lưng ghế, im lặng không nói.
Nhưng đôi mắt đó nheo lại, không rõ đang suy nghĩ điều gì...