Xin Hãy Ôm Em

Chương 334



Chị Triệu đỡ lấy Tiểu Triệu, cũng vội vàng nhắc nhở: "Tiểu Triệu, đừng đùa nữa, Hoắc tổng còn đang ở đây!"

Tiểu Triệu tỉnh ra, bỗng chốc giật mình đứng thẳng dậy, đồng thời kích động nói: "Hoắc tổng, anh hiểu lầm rồi! Sao anh có thể là cầm thú được chứ, tại bọn em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không biết anh chính là chồng chưa cưới của chị Tiểu Bạch! Em đã bảo mà, Hoắc tổng là thần tượng của em, lại là nam thần, sao có thể là loại lợi dụng... À phì phì phì!"

"Hoắc tổng, anh đừng giận, tôi và Tiểu Triệu cũng chỉ có lòng tốt thôi..." Chị Triệu cũng căng thẳng giải thích.

Tuy rằng họ không nói cho cô biết mọi chuyện thế nào nhưng Lâm Uyển Bạch cũng đã đoán ra được ít nhiều.

Nghĩ cũng đủ biết, nhất cử nhất động của cô và Hoắc Trường Uyên trong bữa ăn nhất định lại bị phát hiện rồi, hai đồng nghiệp một lần nữa hiểu lầm chuyện gì nên mới chạy tới tìm cô, gây ra một lầm lẫn tệ hại. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy lòng rất ấm áp.

"Hai chị em yên tâm, Hoắc tổng sẽ không giận đâu!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười an ủi, sau đó giơ tay lắc nhẹ bàn tay lớn đang nắm tay mình: "Phải không anh?"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Anh quả thực không có gì khó chịu, cũng chẳng thể trách cứ họ. Có hai đồng nghiệp chân thật như vậy ngày ngày làm việc bên cạnh cô, Hoắc Trường Uyên rất yên tâm, cũng hiểu vì sao cô lại nói thích công ty và yêu quý đồng nghiệp ở đây.

Sau khi thân phận bị vạch trần, Lâm Uyển Bạch hơi xấu hổ, cũng có phần áy náy: "Chị Triệu, Tiểu Triệu, thành thật xin lỗi, em không cố tình giấu giếm đâu. Thật sự vì nói ra, em sợ mọi người nhìn em bằng con mắt khác, em chỉ muốn đi làm thật thoải mái thôi..."

"Tiểu Bạch, em yên tâm, chị và Tiểu Triệu nhất định sẽ không nói ra đâu!" Chị Triệu tỏ thái độ.

Tiểu Triệu cũng gật đầu như dập tỏi, nói thẳng thừng: "Ừm ừm ừm! Đánh chết em cũng sẽ không nói đâu. Sau này hai anh chị nếu muốn hẹn hò trong công ty hoặc nơi nào khác cứ nói với em một tiếng, em lập tức chạy ra ngó nghiêng cho anh chị!"

Ban nãy nhắc đến tướng mạo của chồng chưa cưới, chẳng trách cô ấy thấy càng nói càng giống Hoắc tổng, người ta vốn dĩ là một người. Trước đó không cảm thấy, bây giờ họ đứng chung, cho dù không nói gì, ánh mắt cũng chứa đầy nội dung.

Quá xứng, xứng quá mức!

Lâm Uyển Bạch nghe được sự bao dung của các đồng nghiệp, rất cảm kích.

Bả vai chợt ấm áp, Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhắc nhở: "Không còn sớm nữa, em đang mang thai, phải về nhà sớm nghỉ ngơi."

"Em biết rồi..." Lâm Uyển Bạch e thẹn gật đầu.

Ngước mắt nhìn qua, cô thấy chị Triệu và Tiểu Triệu đang há hốc miệng nhìn họ, vẻ như đã ăn quá nhiều "cẩu lương".

Tận mắt nhìn Hoắc Trường Uyên mở cửa xe cho cô, rồi thắt dây an toàn, sau đó đóng cửa lại rồi mới vòng qua mũi xe đi sang ghế lái. Dưới ánh đèn đường, góc nghiêng của anh có vài phần dịu dàng, khác hẳn với một Hoắc tổng lãnh đạm thường ngày.

Chiếc xe màu trắng hòa vào ánh đèn, dần dần xa khuất.

"Chị Triệu, chị véo em một cái đi, đây có phải sự thật không?"

Chị Triệu cũng thật sự giơ tay véo một cái rất mạnh, Tiểu Triệu lập tức đau đớn kêu lên: "Aiya, đau quá!"

Nhưng sau cơn đau, cô ấy lại nhìn vào dòng xe cảm thán một câu: "Chồng chưa cưới của chị Tiểu Bạch hóa ra là Hoắc tổng... chiến thắng cuộc đời rồi!"

Chị Triệu nghe vậy cũng chân thành gật đầu.

Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch vừa mới tới công ty, chị Triệu và Tiểu Triệu đã chuyển ghế qua. Chị Triệu còn đỡ, Tiểu Triệu thì túm lấy hai cánh tay cô, vẻ dâng hiến: "Chị Tiểu Bạch, từ lúc chị đến công ty đến giờ, em có chỗ nào khiến chị không hài lòng không?"

"Không có..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.

"Vậy thì tốt, tốt quá rồi!" Tiểu Triệu suýt cảm động đến chảy nước mắt.

Lâm Uyển Bạch buộc phải nghiêm túc lên tiếng: "Đừng như vậy, khiến chị không biết phải làm sao mới được. Chuyện này chỉ có hai chị em biết, hai người cứ đối xử như trước kia là được rồi!"

"Được thật ạ?" Tiểu Triệu kích động hỏi.

"Đương nhiên!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Tiểu Triệu cười toét miệng, rồi chợt rướn cổ lên nhìn các đồng nghiệp khác đang bận rộn, lắc qua lắc lại trên ghế, lẩm bẩm: "Trời ơi, phải làm sao, ôm một bí mật lớn như vậy, em thật sự hơi căng thẳng!"

"Thật ra, ngoài đứa con trong bụng, chị và anh ấy còn có một đứa con trai nữa!"

Lâm Uyển bạch chớp chớp mắt, khi hai người họ tốt bụng vì mình chạy đi tìm Hoắc Trường Uyên, cô đã coi họ là bạn, cũng không định giấu giếm.

"Ôi trời đất ơi!" Tiểu Triệu ngã hẳn người ra sau.

Trái tim hóng hớt không thể kiềm chế này!

Sau giờ ăn trưa, Lâm Uyển Bạch phát hiện tiến độ làm việc của Tiểu Triệu siêu chậm. Một xấp báo cáo tài chính mà hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, một tờ vẫn chưa đối chiếu xong. Cô ấy kéo ngăn kéo ra, vùi đầu nghịch di động, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Cô khó xử lắc đầu, đứng dậy đi vệ sinh.

Khi cô quay lại, phát hiện Tiểu Triệu lại rút di động ra, vừa nhìn cô vừa gửi tin nhắn.

Cầm một cốc nước ấm trở về, không biết lần thứ mấy cô thấy Tiểu Triệu lén lút nhìn mình rồi nhìn di động. Lâm Uyển Bạch cảm thấy có vấn đề, nhân lúc cô ấy lại cúi xuống, bất thình lình ghé đầu qua.

"Tiểu Triệu, em gửi cái gì đó!"

Tiểu Triệu làm rơi di động cái bộp, lắc đầu lắp bắp: "Không... Dạ không!"

Lâm Uyển Bạch vốn chỉ suy đoán, nhìn thấy gương mặt chột dạ đó đã hoàn toàn chứng thực trong lòng. Cô nhanh tay hơn một bước giật lấy di động, nhìn thấy trên màn hình là tin nhắn, hơn nữa còn đang soạn dở.

Vì là số của Hoắc Trường Uyên nên cô gần như thuộc nằm lòng.

Nội dung của tin nhắn là từ sáng tới giờ cô đã làm gì, mấy giờ làm việc, mấy giờ đi vệ sinh, mấy giờ uống nước, tất cả đều được báo cáo cho anh.

Rõ ràng đã bị mua chuộc rồi.

Lâm Uyển Bạch tức đến bật cười.

Cô trả lại di động, phẫn nộ mắng một câu: "Tiểu gian tế!"

Tiểu Triệu cười hì hì, rồi ôm cánh tay cô làm nũng, giải thích: "Chị Tiểu Bạch, chị đang mang thai, Hoắc tổng lo lắng cho chị thôi! Vả lại, xuất phát điểm của em cũng vì chị mà~"

Lâm Uyển Bạch khó xử, không biết làm sao với cô ấy, chỉ biết lắc đầu.

Không bao lâu sau, di động đổ chuông. Cô nghĩ là do Tiểu Triệu báo tin xong, Hoắc Trường Uyên gọi đến. Ai dè đó là một số lạ, cô ngập ngừng bắt máy.

"Xin hỏi là cô Lâm phải không? Đầu kia là giọng của một người đàn ông xa lạ.

"Là tôi đây... Anh là ai?" Lâm Uyển Bạch chau mày.

Nghe giọng đối phương khá nghiêm nghị, thậm chí hơi công thức, không giống kiểu nhân viên sale hay lừa đảo.

"Đây là Phân cục Công an thành phố, có một phạm nhân tên Lý Huệ, không biết cô quen không?"

"Quen ạ..." Lâm Uyển Bạch mím môi.

Đầu kia nói rõ mục đích của cuộc gọi: "Bà ấy thông qua chúng tôi, đưa ra đề nghị nói muốn được gặp cô."

Hết chương 334