Xin Hãy Ôm Em

Chương 339



Hoắc Trường Uyên bấy giờ mới dãn cơ mặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, một cánh tay đặt lên phía sau cô một cách tự nhiên. Họ ngồi nói chuyện với Lục Học Lâm, không bao lâu sau thì thím Lý ở trong bếp ra báo có thể ăn cơm được rồi.

Vì Lục Học Lâm tới chơi nên thím Lý làm thêm mấy món liền. Trong ánh chiều tà, bầu không khí tại phòng ăn cực kỳ ấm áp.

Sau khi kết thúc bữa tối, Lâm Uyển Bạch thấy thím Lý bê nước trà lên liền bất giác đứng dậy: "Bố, bố thích uống café, để con pha cho bố một cốc!"

"Anh đi pha cho!" Hoắc Trường Uyên ấn vai cô xuống.

"Bố thích uống em pha mà..." Lâm Uyển Bạch chau mày.

Hoắc Trường Uyên ôm lấy vai cô, mỉm cười tỏ ý: "Không sao, em dạy anh cách pha, bây giờ em đang mang thai, bác sỹ nói ba tháng đầu cần chú ý!"

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh liền biến anh lại nhỏ mọn rồi.

E rằng những lời phía sau phần nhiều là cái cớ. Thực tế vì trước đó anh có yêu cầu, không muốn để cô pha café cho người đàn ông nào khác ngoài anh!

Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười, gật đầu thỏa hiệp: "Thôi được rồi, vậy để em chỉ anh cách..."

Phòng ăn và phòng bếp thông nhau, chỉ bật một ngọn đèn màu vàng cam, rất ấm cúng.

Lục Học Lâm nhìn cậu con rể tương lai đứng xay hạt café trong đó rồi lại nhìn về phía Lâm Uyển Bạch ở đối diện, ánh nhìn chăm chú hướng về phía anh. Đã từng có thời cũng có người dù ông đi tới đâu, ánh mắt cũng luôn dõi theo bóng hình ông như thế.

Tỉnh lại khỏi những ký ức đã qua, Lục Học Lâm ngắm nhìn con gái mình, khuôn mặt cô có vài phần giống mẹ. Ông hơi mơ màng, tựa như cô gái trẻ với chiếc váy trắng và mái tóc đen của hơn hai mươi năm trước đã vượt thời gian và sinh tử để trở về trước mặt ông...

Có lẽ vì cảm xúc xáo trộn, Lục Học Lâm vô thức lên tiếng: "Bây giờ bố thường xuyên lật giở cuốn tiểu thuyết tiếng Đức ấy, và nhớ lại dáng hình mẹ con khi pha café cho bố ngày xưa! Ban đầu bà ấy cũng không biết, còn phải giở sách ra làm theo, và tìm tòi từng chút một."

"Số phận trêu ngươi, bố và mẹ con có lẽ thật sự tình sâu duyên mỏng! Năm đó tuy lỡ dở, nhưng thật ra bố mẹ cũng từng có cơ hội, suýt chút nữa quay về bên nhau. Nếu lần đó được như ý nguyện, có lẽ gia đình ba người chúng ta đã không phải phân ly như thế này."

Có lẽ nhìn thấy sự ngạc nhiên và khó hiểu của cô, Lục Học Lâm chậm rãi giải thích: "Sau khi bố và Tiểu Mai kết hôn thì đa phần bố sang Đức công tác. Năm đó có lẽ con mới tám tuổi, bố gặp lại mẹ con lần nữa! Thật ra bố đã từng nghĩ có gặp lại cũng chỉ là người qua đường mà thôi, cho dù không quên được thì cũng chỉ có thể chôn sâu tình cảm ấy vào lòng!"

"Nếu bà ấy sống hạnh phúc, vậy thì bố cũng chỉ còn biết chúc phúc. Nhưng bố lại thấy bà ấy sống không hạnh phúc chút nào, người gầy rộc, tiều tụy, thế nên bố mới không kiềm chế được những tình cảm đè nén, muốn đưa bà ấy đi! Lúc đó có vẻ như bà ấy cũng kích động, trong mắt cũng long lanh giọt lệ. Nhưng bà ấy không lập tức trả lời bố ngay, chỉ nói sẽ suy nghĩ... Về sau bố chưa đợi được câu trả lời của bà ấy thì đã nhận tin bà ấy qua đời."

Một chút bất ngờ thoáng qua trong lòng Lâm Uyển Bạch, không ngờ giữa chừng còn xảy ra một chuyện như vậy.

Cô nuốt miếng nước bọt nghẹn lại một lúc trong cổ họng, chậm rãi hỏi: "Bố, lúc đó bố muốn tiếp tục tình cảm với mẹ, vị Lục phu nhân kia có biết không?"

"Biết." Lục Học Lâm gật đầu.

Bao nhiêu năm nay trong lòng ông chỉ có một người duy nhất, cũng chỉ nhung nhớ không quên một người duy nhất. Mất đi Sở Sở, đối với ông mà nói, tình yêu và hôn nhân đã chẳng còn liên quan gì đến nhau. Nhưng khi mọi tình cảm của ông tuôn trào, vì áy náy ông không thể giấu giếm vợ, thế nên dĩ nhiên sẽ lựa chọn ngả bài với Nguyễn Chính Mai.

Lục Học Lâm thở dài: "Lúc đó bố đề nghị ly hôn, đơn ly hôn bố cũng đã ký xong rồi."

Chuyện tiếp theo không cần nói cũng đoán ra được, vì Sở Sở đột ngột qua đời, mọi nhiệt tình và hy vọng mới bùng cháy lại của ông đều bị dập tắt. Chuyện ly hôn bị gác lại, như chưa từng xảy ra, dù sao thì họ vẫn còn một đứa con gái là Lục Tịnh Tuyết.

Nhưng một người đã mất hẳn người mình yêu như ông cũng giống như cục than bị ướt lạnh, không còn chút nhiệt tình nào nữa, tiếp tục một cuộc hôn nhân tốt đẹp bề ngoài, một cuộc sống vợ chồng mà theo người ngoài là "tương kính như tân" bao nhiêu năm qua.

"..." Lâm Uyển Bạch cúi xuống, ngón tay từ từ nắm chặt lại.

Sau khi nghe được câu chuyện của Lục Học Lâm, cô chợt nhớ tới những lời vô tình của Trịnh Sơ Vũ hôm qua trong nhà hàng và cả chuyện Lý Huệ nói trong Cục Công an...

Buổi tối ở phương Bắc đã xua đi được cái nóng ban ngày, gió thổi mát mẻ, dễ chịu, vuốt ve lên mái tóc người.

Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên cùng tiễn Lục Học Lâm ra khỏi nhà. Đến tận khi nhìn thấy ông ngồi vào trong xe, đèn đuôi xe biến mất hẳn, họ mới quay vào.

Lọn tóc dính vào khóe miệng cô được anh dùng ngón tay vân vê lấy ra, bàn tay ôm vai cô của anh hơi dùng sức một chút.

"Uyển Uyển, chúng ta vào trong thôi!"

"Ừm..."

Lâm Uyển Bạch gật đầu nhưng bước chân không dịch chuyển.

Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô. Dưới bóng đêm, anh thấy cô mím khóe miệng lại tâm sự nặng nề, sao lại không hiểu trong lòng cô nghĩ gì, anh cũng chợt nhíu mày.

Bàn tay Lâm Uyển Bạch được anh nắm chặt lại, cô ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, bật ra từng chữ: "Nếu cái chết của mẹ thật sự có liên quan tới vị Lục phu nhân đó thì em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ!"

Khi nói những lời này, mí mắt và khóe miệng cô run lên, giọng nói cũng run run.

"Yên tâm, anh cũng vậy!" Hoắc Trường Uyên đau lòng, hôn lên mắt cô.

...

Hôm sau là ngày Chủ Nhật, vẫn còn một ngày cuối tuần để ở nhà hưởng thụ. Khi bắt đầu quay trở lại làm việc, những khoảng thời gian như thế này lại càng trở nên quý giá.

Bánh bao nhỏ quấn lấy cô như một con cún con, nhưng cũng luôn luôn khắc ghi lời dặn của papa, không được đè lên bụng cô, nên chỉ gác đầu lên đùi cô.

"Uyển Uyển, bảo bảo muốn xem heo Peppa ạ~"

Lâm Uyển Bạch cười tươi: "Được, mẹ tìm cho bảo bối bây giờ đây!"

Trong lúc cầm điều khiển tìm kiếm, một bản tin quốc tế đột xuất đập thẳng vào mắt. Nữ phát thanh viên nghiêm túc nhìn vào ống kính, giọng nặng nề thông báo: "Vào lúc 12 giờ 05 trưa nay theo giờ địa phương, tại Nam Phi đã xảy ra một trận động đất mạnh 6.8 độ riche. Số lượng tử vong và thương tích hiện chưa nắm rõ, nhưng theo thông tin mới nhất chúng tôi nhận được, trong số các nạn nhân có không ít người mang quốc tịch Trung Quốc. Địa điểm xảy ra động đất nằm cách thủ đô Cape Town 200km..."

Chiếc điều khiển trong tay Lâm Uyển Bạch rơi thẳng xuống đất.

Khu vực xảy ra động đất chính là nơi Tang Hiểu Du đang ở!

Khi Hoắc Trường Uyên được bánh bao nhỏ gọi từ trên phòng làm việc xuống, Lâm Uyển Bạch đang sốt ruột đi qua đi lại trước cửa ban công, tay nắm chặt di động, liên tục gọi cho Tang Hiểu Du. Nhưng dù là bao lâu, đầu kia điện thoại vẫn chỉ có giọng nữ hệ thống thông báo cuộc gọi không thể thực hiện được.

"Uyển Uyển, sao vậy?"

Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn anh, lập tức như tìm thấy chỗ dựa: "Hoắc Trường Uyên, phải làm sao đây..."

Cô nói giọng gấp gáp: "Vừa rồi em có xem bản tin, Nam Phi xảy ra động đất, chính là nơi Cá nhỏ đang ở. Em gọi cho cô ấy rất nhiều cuộc nhưng vẫn không gọi được! Có khi nào Cá nhỏ..."

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên cũng rất bất ngờ.

Anh rút di động của mình, lướt nhanh mấy bản tin vài phút trước được đẩy lên, quả nhiên có tin mà cô nói.

Khi anh bỏ di động xuống thì Lâm Uyển Bạch đã nước mắt giàn giụa khắp mặt, những giọt lệ nóng hổi vẫn đang không ngừng trào ra từ khóe mắt cô. Hoắc Trường Uyên đau đớn đến thắt lòng, anh lấy ngón tay lau cho cô: "Uyển Uyển, em đừng khóc!"

Trong lòng Lâm Uyển Bạch lúc này chỉ còn đong đầy nỗi lo lắng dành cho bạn thân, sao có thể kiềm chế được, ngược lại cô càng lúc càng khóc tợn.

Hoắc Trường Uyên thấy không thể dỗ được cô, sợ cảm xúc của cô thay đổi quá nhiều ảnh hưởng tới sức khỏe, đành nói: "Đừng làm con sợ!"

Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn thấy bánh bao nhỏ đang ôm chân mình, đôi mắt to tròn xuất hiện những biểu cảm dè dặt. Cô lập tức nín khóc, vội vàng đưa tay lau qua mặt mũi.

Cô xoa đầu bánh bao nhỏ, nói với thằng bé là đừng sợ, mà không chỉ thằng bé, còn cả sinh mạng nhỏ trong bụng nữa. Cô không thể làm các con sợ. Sụt sịt mũi, Lâm Uyển Bạch ép mình phải bình tĩnh lại.

Hoắc Trường Uyên thở phào ôm cô vào lòng, vuốt vuốt lưng, thì thầm: "Uyển Uyển, em đừng lo lắng quá. Tình hình cụ thể thế nào bây giờ chúng ta vẫn chưa nắm rõ, em đừng nghĩ đến tình huống xấu. Có thể chỉ là mất liên lạc tạm thời. Cá nhỏ ở hiền ắt sẽ gặp lành, không có chuyện gì đâu!"

"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu thật mạnh.

Sốt ruột cũng chẳng giải quyết được gì, với tình hình hiện tại, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện như vậy mà thôi!

Cả một buổi chiều hôm đó, Lâm Uyển Bạch lòng đầy tâm sự, bữa tối cô cũng không ăn uống gì mấy. Trước khi ngủ, cô nằm lên giường, vẫn còn cầm di động gọi liên tục hết cuộc này tới cuộc khác cho người bạn thân Tang Hiểu Du.

Chỉ tiếc là, mãi vẫn không có hồi đáp.

Một cốc sữa nóng hổi được đưa tới, Hoắc Trường Uyên cúi người ngồi xuống bên cạnh cô, che hết ánh đèn trên đỉnh đầu: "Vẫn chưa gọi được sao?"

Lâm Uyển Bạch sắc mặt rầu rĩ lắc đầu: "Không gọi được..."

Cô không chỉ gọi điện thoại, còn gửi rất nhiều tin nhắn và email, chỉ cần có bất kỳ phương tiện liên lạc nào cô đều không bỏ qua. Nếu không phải vì bây giờ cô đang mang thai, buộc phải ở trong nhà, cô thậm chí còn muốn mua vé máy bay tới đó một chuyến xem tình hình thế nào.

"Đừng căng thẳng, sáng mai ngủ dậy thử lại xem."

Lâm Uyển Bạch chỉ có thể gật đầu, ngồi dậy đón lấy cốc sữa nóng, không muốn uống cho lắm nên chỉ nhấp vài ngụm tượng trưng rồi đặt xuống.

Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh ngăn cản, nhíu mày: "Uống hết sữa đi, tối em đã không ăn uống gì rồi!"

Lâm Uyển Bạch khó xử, đành phải nghe lời kiên trì uống hết cốc sữa.

Thấy chiếc cốc cạn sạch, sắc mặt Hoắc Trường Uyên mới dịu đi đôi chút. Đầu tiên anh hôn lên khóe môi cô, sau đó vuốt mấy lọn tóc vụn của cô và nói: "Động đất vừa xảy ra không lâu, có rất nhiều chuyện chưa thể chắc chắn. Địa phương có lẽ đã triển khai toàn diện các hoạt động cứu hộ, chúng ta nên chú ý tới các tin tức này. Hơn nữa anh có liên hệ với Đại sứ quán bên đó, đối chiếu danh sách nạn nhân, vẫn chưa có Tang Hiểu Du. Chí ít trước mắt cô ấy vẫn an toàn, những lúc này không có tin gì tức là tin tốt!"

"Ừm!" Lâm Uyển Bạch khẽ đáp.

Dưới ánh đèn, đôi mắt anh chất chứa đau lòng và lo lắng, trái tim cô không khỏi run lên. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tự trách: "Hoắc Trường Uyên, em khiến anh lo lắng rồi!"

"Em biết là tốt!" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng, liếc sang chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh, nhíu mày: "Mười rưỡi rồi, em nên đi ngủ đi."

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn đặt xuống mi mắt cô của anh, sau đó nghe tiếng bước chân anh. Anh xuống nhà đổi cho cô một cốc nước ấm, rồi đặt lên đầu giường.

Có điều rất lâu không thấy anh nằm xuống bên cạnh, cô bất giác mở mắt ra thì nhìn thấy anh cầm điện thoại đặt bên tai.

Lâm Uyển Bạch nhíu mày hỏi: "Hoắc Trường Uyên, muộn vậy rồi anh còn gọi điện thoại cho ai?"

"Tư Niên." Hoắc Trường Uyên đáp.

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch sững người, sau đó lập tức hiểu ra, thở dài: "Bác sỹ Tần nếu biết chuyện có lẽ cũng sẽ rất sốt ruột!"

Đều là người có tình, nhưng lại mỗi người một phương. Một người là bạn mà biết tin còn lo lắng như cô thì cô tin rằng, Tần Tư Niên mà biết, mức độ chỉ hơn không kém.

Hoắc Trường Uyên nghiêm giọng: "Nhưng anh cũng chưa liên lạc được với cậu ấy. Không biết vì tín hiệu ở cao nguyên kém quá hay vì gì khác, không thể liên lạc được."

Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, không ngờ cả Tần Tư Niên cũng mất tích.

Không còn cách nào khác, cuối cùng họ đành ôm nhau đi ngủ.

Hôm sau là ngày đi làm, cả gia đình dậy từ sớm, ngồi quanh bàn ăn sáng. Lúc chuẩn bị ra ngoài, di động của Lâm Uyển Bạch đổ chuông.

Cô đang đi dở một bên giày, chống tay vào tủ giày rút máy ra. Hóa ra một cuộc gọi Facetime. Nhìn thấy số máy hiển thị, cô kích động đến nói cũng run rẩy: "Cá nhỏ!"

Hình ảnh rõ ràng hơi vỡ nhưng vẫn nhìn được khuôn mặt tròn đen sạm vì nắng của Tang Hiểu Du.

"Tiểu Bạch!" Tang Hiểu Du cười với cô qua màn hình: "Mình thấy có nhiều tin nhắn của cậu gửi, biết cậu đã nghe được tin và lo lắng lắm, vừa có sóng là mình báo bình an ngay!"

Lại được nhìn thấy nụ cười quen thuộc, trái tim của Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô hỏi vội: "Cá nhỏ, cậu không sao chứ? Có bị thương không?"

"Không đâu, cậu yên tâm đi!" Tang Hiểu Du cười tít mắt: "Lúc xảy ra động đất, vừa hay mình đang ngồi trên xe buýt, không đứng trong nhà nên thoát nạn, cũng không bị thương. Chỉ là bị mắc kẹt trên đường mất nửa ngày, di động cũng mất sóng. Sáng nay mình đã được đội cứu hộ đưa tới nơi an toàn rồi!"

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch thở phào, đúng là quá may mắn!

Trong màn hình di động, có thể nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn xung quanh Tang Hiểu Du, tạp âm ồn ào, hơn nữa còn có không ít người da đen đang đi lại phía sau. Thế nên khi bóng một người châu Á cực kỳ nổi bật lướt qua, cô gần như không cần mất sức đã bắt được ngay.

Nhìn đôi mắt hoa đào quen thuộc ấy, Lâm Uyển Bạch tròn mắt sửng sốt: "Bác sỹ Tần?"

Hết chương 339