Xin Hãy Ôm Em

Chương 34: Sau này nếu cô cầu xin



Lâm Uyển Bạch hơi ngẩn người.

Đây đã là lần thứ ba anh mở lời, đồng thời còn nhắc "quá tam ba bận".

"Chỉ cần em đồng ý, những chuyện anh đã hứa đều có hiệu lực." Hoắc Trường Uyên giơ tay, ngón tay quấn vào những lọn tóc lòa xòa bên má cô: "Em phải biết, có biết bao nhiêu cô gái trẻ trung hơn em, xinh đẹp hơn em đều chỉ mong được lọt vào tầm mắt tôi, làm người nên biết thức thời."

Nói tới cuối cùng, ngón tay anh nhẹ nhàng cọ lên gò má cô.

Lâm Uyển Bạch co rụt lại phía sau.

Người đàn ông gần trong gang tấc mặc nguyên một bộ vest, bên trong là chiếc áo sơ mi còn mới nguyên, cúc măng séc cũng là viên đá mã não màu đỏ được lựa chọn tỉ mỉ, ngũ quan cương nghị mà không thô kệch, đi cùng với đó là một ánh mắt sâu hút.

Dù nhìn từ mặt nào, anh đích thực cũng có bản lĩnh khiến phụ nữ phát điên. Lâm Uyển Bạch không hề nghi ngờ sự cuồng vọng trong lời nói của anh ban nãy.

Cô nuốt nước miếng, ép giọng nói của bản thân không bị mê hoặc: "Đáp án của tôi không thay đổi."

"Em đang dùng kế lạt mềm buộc chặt đấy à?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

"Cái gì?" Lâm Uyển Bạch cũng chau mày lại.

Khóe miệng Hoắc Trường Uyên cong lên một nụ cười lạnh lùng: "Tôi ghét nhất là phụ nữ giở trò, phụ nữ vẫn nên thật thà một chút sẽ đáng yêu hơn."

Sự tự tôn cô kiên trì một thời gian dài dường như đã bị anh dễ dàng dẫm lên.

"Anh Hoắc!" Lâm Uyển Bạch nghiến răng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh: "Tôi không giở trò gì với anh hết, tôi cũng chẳng giả vờ lạt mềm buộc chặt! Dù là lần thứ ba hay lần thứ ba mươi, đáp án của tôi cũng sẽ không thay đổi! Có thể có rất nhiều người đứng đó xếp hàng chờ được làm ấm giường cho anh, mong được lọt vào mắt xanh của anh. Nhưng, tôi từ chối!"

Hoắc Trường Uyên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như một chiếc khóa.

Ở nơi tận cùng của đôi mắt sâu, dường như ẩn hiện một sự đăm chiêu quan sát.

Rất lâu sau, nguồn sức mạnh dồn ép lên cơ thể bỗng nhiên biến mất. Cơ thể tráng kiện một lần nữa quay trở lại ghế lái. Có tiếng bật lửa bật lên, sau đó mùi thuốc lá một lần nữa lan tỏa trong khoang xe chật hẹp.

Trầm mặc giây lát, Hoắc Trường Uyên một lần nữa đánh mắt nhìn cô, trên gương mặt che giấu một ý nghĩ sâu xa: "Chúng ta còn nhiều thời gian, rồi sẽ có ngày em phải cầu xin tôi."

"Yên tâm đi! Sẽ không có đâu!" Hai bàn tay Lâm Uyển Bạch nắm chặt lại kiên định như ngữ khí của cô vậy.

Bầu không khí trong xe trầm đi vài phần.

Không một người đàn ông nào chịu đựng nổi ba lần từ chối của phụ nữ, nhất là một người đàn ông mặt nào cũng ưu tú như anh.

Hoắc Trường Uyên dùng sức rít một hơi thật mạnh, tận sâu trong đáy mắt như bừng lên một ngọn lửa giận dữ chỉ chực trào ra.

Nhưng khi bờ môi mỏng của anh mấp máy, thanh âm phát ra vẫn rất bình tĩnh: "Lâm Uyển Bạch, mọi chuyện đừng nói chắc chắn như thế."

"Sau này dù cô có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ cân nhắc."

Trái tim Lâm Uyển Bạch chợt run lên.

Bỗng dưng, cô có cảm giác có một móng vuốt vô hình đang thò về phía mình.

Lâm Uyển Bạch trông thấy anh dập tắt điếu thuốc đang hút dở, cảm nhận được sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt rồi.

"Bây giờ, cút!"

"..."

Tiếng khóa cửa cạch cạch vang lên. Lâm Uyển Bạch cắn chặt răng, đẩy cửa rời khỏi xe.

Cô trở về căn phòng trên tầng cao nhất, đèn sáng lên, cô nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ phòng ngủ, vẫn còn thấy cảnh chiếc Land Rover màu trắng hung dữ lao đi.

Đuôi xe chớp nháy vài cái rồi biến mất trong tầm mắt. Nhưng nguồn sức mạnh đầy áp lực kia thì vẫn chưa tan đi. Nó trở thành một nỗi sợ hãi vu vơ trào dâng trong cơ thể...

...

Khi đường phố lên đèn, Lâm Uyển Bạch đã tới quán Pub thay quần áo và làm việc.

Giờ này vẫn còn hơi sớm, không có quá nhiều khách khứa, khá là nhàn nhã.

Lâm Uyển Bạch từ nhà vệ sinh đi ra, thì nhìn thấy trước cửa xuất hiện thêm một bóng hình. Hiếm có dịp người ấy không ăn mặc quá bắng nhắng, một bộ vest tây trông rất đứng đắn, nhưng nụ cười trên gương mặt thì không có gì thay đổi.

Cô chớp chớp mắt: "Tiêu Vân Tranh? Anh lại tới đây chơi bời à?"

Khi làm việc trong quán Pub này, gặp được Tiêu Vân Tranh là chuyện quá đỗi bình thường.

"Hôm nay không phải, anh đặc biệt tới tìm em." Tiêu Vân Tranh giơ tay biểu thị.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Uyển Bạch nhìn anh.

"Lát nữa mười giờ anh bay, phải qua New York công tác. Sự việc khá phức tạp, chắc là phải hai tuần trở lên mới quay về được. Chẳng phải anh đến tạm biệt em sao, tránh để em nhớ anh!" Tiêu Vân Tranh gõ lên mặt đồng hồ.

Lâm Uyển Bạch "xì" một tiếng: "Chẳng trách anh ăn mặc kiểu này!"

"Haizz, chẳng nhẽ anh lại lông bông suốt ngày?" Tiêu Vân Tranh cười xấu xa, ngừng một chút rồi nghiêm mặt: "Lâm Uyển Bạch, anh Phong cũng ở New York đấy, anh qua đó kiểu gì cũng gặp mặt anh ấy... Anh có nên kể chuyện của em cho anh ấy không?"

Nghe được hai chữ ấy, Lâm Uyển Bạch như ngừng thở, nghe được phía sau lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng mà!"

"..." Tiêu Vân Tranh nhíu mày nhìn cô.

Lâm Uyển Bạch tỏ ra rất cương quyết: "Tiêu Vân Tranh, anh nhớ kỹ, anh từng hứa với em rồi đấy!"

"Thôi được rồi!" Tiêu Vân Tranh khó xử gật đầu.

Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới yên tâm, nhưng vẫn không kiềm chế được cơn chua xót dâng lên trong lòng.

"Đúng rồi, tối hôm trước em gọi điện thoại cho anh..."

"À!" Lâm Uyển Bạch tự đánh vào đầu mình: "Em suýt quên cảm ơn anh!"

"Cảm ơn chuyện gì?" Tiêu Vân Tranh nghe xong không hiểu.

Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cũng ngẩn người: "Chẳng phải anh gọi điện thoại cho em, sau đó..."

"Hôm trước anh gặp hai chiến hữu cũ, lúc đó đang quẩy trong quán bar, sau đó thì nhận được điện thoại của em. Em hỏi anh có giúp được em không, phía sau thì anh chưa nghe rõ, di động tự nhiên tắt!" Tiêu Vân Tranh nhớ lại rồi hỏi cô: "Nửa đêm nửa hôm em nhờ anh giúp chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu..." Lâm Uyển Bạch ngây ra giây lát rồi mới lắc đầu.

Những câu hỏi nghi vấn trong lòng cô mọc lên như nấm.

Không phải Tiêu Vân Tranh thì là ai đây?

Lâm Dao Dao muốn xử lý cô, không thể có chuyện chưa điều tra rõ ràng họ đã thả cô ra. Hơn nữa cô nữ cảnh sát đó nói rõ ràng có người ra mặt thay cô, một câu nói là có thể giải quyết xong...

Rốt cuộc là ai đã giúp cô...

Trước mắt Lâm Uyển Bạch lướt qua một khuôn mặt cương nghị...

...

Hôm sau là cuối tuần, làm xong công việc part-time ban ngày, Lâm Uyển Bạch rảnh rỗi đi tới bệnh viện.

Khi cô tới phòng bệnh, bà ngoại vẫn đang ngủ, mu bàn tay phải cắm ống truyền dịch, sắc mặt đã khá hơn một chút.

Giường bên cạnh có một bệnh nhân cao tuổi bị viêm phổi cách vài phút lại ho rũ rượi một lần. Tuy rằng giữa hai giường có rèm che kín nhưng đâu có tác dụng gì. Lâm Uyển Bạch đành ngồi vỗ về tay bà, để bà không bị giật mình tỉnh giấc.

Ánh nắng ngoài cửa sổ soi lên gương mặt cô.

Tiền phẫu thuật lần hai của bà đến một chữ số 0 còn chưa đủ, di động của Lâm Dũng Nghị vẫn cứ tắt máy.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy trên vai mình như có một sức nặng ngàn vạn cân, nhưng cô sẽ không sụp đổ, cũng không thể sụp đổ.

Trước khi ra đi, mẹ cũng ở trong bệnh viện. Vợ chính thức bị kẻ thứ ba giày vò đến sức cùng lực kiệt, đêm đêm mất ngủ chỉ có thể dựa vào thuốc của bệnh viện để duy trì tinh thần.

Mẹ từng nắm tay cô nói rất nhiều chuyện, nhất là lời dặn dò cuối cùng. Nói xong mẹ hôn lên trán cô, đưa tiền cho cô đi mua bánh Donut. Lúc đó cô còn ngây thơ, không hiểu màu đỏ trong ánh mắt mẹ. Khi cô tung tăng trở về, thì chỉ biết giương mắt nhìn mẹ nhảy từ trên cao xuống...

Lời cuối cùng của mẹ là: Tiểu Bạch, sau này bà ngoại giao lại cho con chăm sóc đấy!

Lâm Uyển Bạch cẩn thận né mũi kim trên tay bà, âm thầm nắm chặt.

Cô tự nhủ với bản thân, tuyệt đối sẽ không để bà xảy ra chuyện.

Cô cụp mắt xuống, bờ mi ươn ướt. Trên giường dần dần có động tĩnh, sau đó, tiếng bà ngoại già cả vang lên: "Tiểu Bạch, hay chúng ta ra viện đi?"