Tần Tư Niên dường như đến lúc này mới nhìn thấy cô, nhướng mày ra hiệu.
Lâm Uyển Bạch gượng gạo xua tay, nhưng đã bị Hoắc Trường Uyên ngồi bên kéo dậy: "Tôi không biết bắn mà..."
Đi tới vị trí bắn, Hoắc Trường Uyên dập tắt điếu thuốc trong tay.
"Tôi làm mẫu cho em một lần, chú ý nhìn!"
Nói xong, Hoắc Trường Uyên bèn đeo tai nghe cách âm lên, tiện tay cầm một khẩu súng, làm một loạt các động tác liên mạch như lắp đạn, lên đạn...
"Pằng!"
Người nhân viên giơ thẻ lên, trúng ngay giữa bia.
Lâm Uyển Bạch thấy anh giơ tay lên, khẩu súng xoay một vòng trên tay anh. Anh đeo một chiếc kính râm trên sống mũi cao thẳng, đôi mày nhíu lại vì quá tập trung càng khiến anh trông thêm tuấn tú.
Thật sự rất quyến rũ...
Trong mơ hồ, bóng hình một ai đó cũng thích bắn súng hiện lên trong đầu cô.
Hình ảnh hai người đàn ông trong ký ức và trong hiện thực chồng lên nhau. Ánh mắt Lâm Uyển Bạch trở nên xa xăm, cô bất giác lẩm bẩm: "Sao đàn ông các anh ai cũng thích bắn súng vậy..."
Hoắc Trường Uyên chuyển tai nghe sang cho cô, rồi chọn cho cô một khẩu súng nhẹ hơn một chút.
Lâm Uyển Bạch đón lấy, vậy mà vẫn nặng trĩu tay.
"Bước chân sang, ngang bằng vai."
Vai trái thu chặt về phía khớp tay, đầu không được nhúc nhích, áp má lên báng súng."
...
Lâm Uyển Bạch nghiêm túc thực hiện từng bước theo chỉ dẫn của anh.
Chỉ có điều, cô chưa bao giờ tiếp xúc với súng đạn, chung quy vẫn còn rất kém cỏi, nửa ngày rồi mà tư thế vẫn chưa chuẩn xác.
Bỗng nhiên, có một hơi thở nóng rực ập tới.
Lưng cô áp vào một lồng ngực rắn chắc, Lâm Uyển Bạch không cần quay đầu cũng biết đó là ai. Cho dù tạm ngừng thở cũng vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng và cảm nhận được những nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô đi giày thể thao, Hoắc Trường Uyên cao hơn cô một cái đầu, cằm vừa khít chạm tới đỉnh đầu cô.
Tư thế không hề mờ ám, mà là cực kỳ mờ ám.
Lâm Uyển Bạch không kiểm soát được nhịp đập điên cuồng của trái tim.
Hoắc Trường Uyên từ phía sau nắm chặt lấy tay cô, giúp cô điều chỉnh lại tư thế: "Tập trung hơn chút nữa, cơ thể đừng cứng quá."
Vì đeo tai nghe cách âm, khi nói, sợ cô không nghe rõ, anh còn đặc biệt sát lại rất gần, có chút hơi thở như có như không mơn man vành tai cô. Lâm Uyển Bạch đã nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt của cô rồi.
"Có thể đổi người hướng dẫn không?"
Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, có chút không chịu đựng nổi nữa.
"Không được." Hoắc Trường Uyên dứt khoát từ chối, trầm mặc một lúc mới nói: "Hướng dẫn ở đây toàn là nam giới thôi."
"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.
Cô muốn nói là giáo viên nam sẽ dạy tốt hơn anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh lại nhát gan nuốt xuống.
Hoắc Trường Uyên bắt đầu uy hiếp cô: "Còn học không xong, tôi bắt em nằm bắn đó!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch âm thầm gạt nước mắt.
Học thêm khoảng vài phút, cuối cùng cũng có chút thành tựu, Hoắc Trường Uyên ra hiệu cho cô bóp cò.
"Pằng!"
Một tiếng nổ rất vang, vọng khắp trường bắn.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Ra khỏi bia rồi...
Hồng tâm hoàn toàn sạch trơn, không có dấu hiệu gì của việc bị bắn cả. Hoắc Trường Uyên đen mặt lại: "Làm lại lần nữa!"
Lâm Uyển Bạch xoa xoa gan bàn tay bị rung đến tê dại, yếu ớt đề nghị: "Tôi có thể không bắn nữa không..."
Nói thật là cô không hứng thú gì với trò này.
"Bắn súng có thể nâng cao sức tập trung của một người, hơn nữa cũng giải tỏa được áp lực." Hoắc Trường Uyên nâng đôi tay vừa rũ xuống của cô lên, bắt cô tiếp tục: "Em có thể coi bia kia thành người em ghét nhất trong cuộc đời, khi bắn trúng sẽ đã đời vô cùng."
Người mình ghét?
Lâm Uyển Bạch âm thầm liếc anh một cái.
"Pằng!"
Cô một lần nữa bóp cò, thế mà trúng thật.
Lâm Uyển Bạch sửng sốt vô cùng. Cô nghiêng đầu phát hiện anh đang nheo mắt nhìn mình. "Có chuyện gì vậy?"
"Không phải em vừa nghĩ đến tôi để bắn đấy chứ?" Hoắc Trường Uyên hỏi với giọng tra khảo.
Lúc này Tần Tư Niên ở bên cạnh cầm di động đi sang, nói to với họ: "Ông cụ nhà mình vừa gọi tới, mình phải về một chuyến đây, thế nào đây? Hai người về cùng hay tiếp tục chơi?"
Chữ "chơi" khiến Lâm Uyển Bạch nghẹn lời.
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn thấy gan bàn tay đã đỏ rực của cô bèn nói: "Về luôn đi."
...
Từ câu lạc bộ đi ra, trời vừa tối.
Khi gặp đèn đỏ, Hoắc Trường Uyên đột ngột lên tiếng hỏi: "Còn người đàn ông nào nữa?"
"Gì cơ?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
"Lúc ở trong câu lạc bộ em đã nói đó, ngoài tôi ra, còn người đàn ông nào thích bắn súng nữa?" Hoắc Trường Uyên gác tay lên vô lăng, nheo mắt nhìn cô, dường như rất cố chấp đối với đáp án này.
"À..." Lâm Uyển Bạch ngập ngừng, không thể nói thật được, bèn nói đại một đáp án: "Tôi xem tivi và đọc báo hay nói vậy..."
Hoắc Trường Uyên coi như chấp nhận, đổi chủ đề: "Tối đã ăn cơm chưa?"
"Chưa..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Sau khi tan làm cô tới thẳng bệnh viện, sau đó lại chạy qua tìm anh.
Lâm Uyển Bạch thấy anh đang dò tìm nhà hàng gần đó, bèn ấp úng: "Lúc tan làm tôi đã tới bệnh viện, bà ngoại đã được chuyển tới phòng bệnh cao cấp, bác sỹ chính nói là do anh sắp xếp... Tôi... thật lòng cảm ơn anh!"
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, thản nhiên trêu đùa: "Đơn giản thôi, cảm ơn tôi trên giường là được rồi."
"..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
Người đàn ông này!
Đúng là dễ động dục mà, động một chút là nghĩ tới chuyện lên giường.
Thấy anh đã bắt đầu cài đặt lại GPS, Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: "Tối nay đừng ra ngoài ăn nữa, mua đồ về ăn nhé?"
Bữa mỳ hôm trước cuối cùng đều vứt bỏ cả, cô muốn làm lại một bữa cho anh ăn, thật ra phần nhiều là muốn cảm ơn anh theo cách của mình.
"Được." Hoắc Trường Uyên vui vẻ đáp ứng.
Lâm Uyển Bạch nhìn giờ, vẫn chưa đóng cửa, cô bèn chỉ về biển báo đường trước mặt: "Tôi biết gần đây có một khu chợ, vừa hay tiện đường, tới đó đi, đồ ăn tươi mà rẻ hơn trong siêu thị!"
"Ừm."
Suốt cả quá trình, Hoắc Trường Uyên chỉ nghe cô sắp xếp, rẽ ở đâu, dừng ở đâu.
Cô không biết rằng, xưa nay chỉ có anh hô hào quát nạt mọi người, chưa bao giờ ngoan ngoãn cúi mặt nghe một cô gái ra lệnh như vậy.
Trước cổng chợ rất đông người, chiếc Land Rover dừng lại cách đó một quãng xa, họ xuống xe và đi bộ một quãng.
Khu dân cư gần đây vô cùng đông đúc, lại không có đại siêu thị, thế nên khu chợ này làm ăn rất phát triển. Bên ngoài cũng đã bày không ít sạp hàng. Cũng đã tới tối, từ ngoài nhìn vào, bên trong toàn người là người.
Lâm Uyển Bạch đi theo phía sau Hoắc Trường Uyên, bước chân theo sát.
Cô chỉ sợ một phút không để ý sẽ lạc mất anh. Trong lúc men theo con đường, cô đã hai lần bị giỏ hàng của mấy bà thím đụng phải.
"Đưa tay cho tôi."
Hoắc Trường Uyên đột ngột dừng bước, quay đầu nói với cô.
Lâm Uyển Bạch chưa hiểu: "Hả?"
Một giây sau, bàn tay phải của cô được anh nắm lấy, đan chặt vào tay anh.
Bước chân cô bị dẫn dắt, tiến về phía trước, nơi tầm nhìn ngang bằng chính là bờ vai dài rộng của anh. Lâm Uyển Bạch cúi đầu, sững sờ nhìn hai bàn tay đan cài, đáy lòng chợt dâng lên niềm xúc động.