Cô nhìn thấy những mạch máu gân lên trên cổ anh, nuốt nước bọt: "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả."
"Gã đồng nghiệp nam đã đưa em về!" Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.
"..." Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới hiểu ra.
Đôi mắt Hoắc Trường Uyên âm u đi một chút, giống như có thể khiến cả người cô đông lạnh vậy: "Thì ra em không chịu nổi cô đơn đến thế à! Mới có mấy ngày đã lại đi cùng hắn ta rồi!"
"Không phải như anh nghĩ đâu!" Lâm Uyển Bạch cắn môi, tự giải thích cho mình: "Hôm nay lúc tôi ra ngoài đã gặp Tiểu Ngô ở khu gần nhà. Anh ta vừa từ nhà một người bà con đi ra, chỉ tiện đường muốn tìm tôi uống tách café thôi..."
"Hắn có ý với em?" Ánh mắt Hoắc Trường Uyên đông cứng lại.
"À, đúng là anh ta có hỏi liệu có thể theo đuổi tôi không..."
Lâm Uyển Bạch bực bội vì sự thành thật của mình, nói xong cô lập tức hối hận. Quả nhiên, một giây sau, cô bị anh nắm lấy cằm: "Em đã đồng ý?"
"Tôi không hề!" Cô lắc đầu rất mạnh.
"Tôi đã nói với anh ta là không thể. Anh ta không phải mẫu người mà tôi thích! Hơn nữa hai chúng tôi cũng đã nói rõ sau này chỉ có thể là đồng nghiệp, anh ta cũng đồng ý rồi. Nhưng anh ta khăng khăng muốn đưa tôi tới đây, nói chỉ là tình bạn, thế nên tôi mới ngồi xe của anh ta..."
Lâm Uyển Bạch không hề lừa gạt anh, khi xuống xe, sắc mặt Tiểu Ngô vẫn còn xám xịt vì chịu đả kích.
Đương nhiên, cô không nói với anh rằng, lý do đưa ra để từ chối Tiểu Ngô lúc đó là: Cô vẫn luôn thích một người khác...
"Thật sao?"
"Thật mà!"
Hoắc Trường Uyên nheo mắt quan sát cô một lúc.
Sau khi xác nhận cô không nói dối, sự khó chịu trên khuôn mặt mới giảm đi không ít. Anh buông cằm cô ra, bàn tay phải bấu eo cô cũng tự động dịch xuống dưới: "Mông còn đau không?"
"Một chút..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Chân thì sao?" Hoắc Trường Uyên lại hỏi.
Lâm Uyển Bạch nhớ lại cú giẫm mạnh của anh lúc ngồi ở bàn ăn, giọng nói có thêm chút oán trách: "Cũng có một chút, anh giẫm mạnh quá rồi..."
"Ừm, lần sau nhẹ chút." Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi, còn có lần sau sao?
"Hoắc Thị và Lâm Thị đang hợp tác kinh doanh. Tối nay bố em mời tôi qua ăn cơm, cũng vì có chuyện muốn bàn bạc. Còn về Lâm Dao Dao là tự cô ta chạy tới công ty, nói xe bị hỏng dọc đường nên đáp xe cùng tôi về nhà họ Lâm."
Hả?
Lâm Uyển Bạch nhìn anh có phần sững người, lẽ nào anh đang giải thích với cô...
Không hiểu vì sao, cảm giác bí bách lồng ngực từ lúc bước vào nhà họ Lâm đến giờ hoàn toàn tan biến, tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn nhiều.
"Cắn môi có đau không?"
Giây phút lắc đầu, Lâm Uyển Bạch lập tức hối hận.
Vì cằm cô một lần nữa bị anh nâng lên, nhưng lần này rất nhẹ nhàng, bao gồm cả bờ môi mỏng đặt xuống của anh.
Hoắc Trường Uyên như đang nhấm nháp một ly rượu nồng nàn, cảm nhận từ nông tới sâu.
Lâm Uyển Bạch như ngã vào lòng anh một cách vô dụng, anh lặng lẽ kiểm soát một trong hai bên mềm mại của cô.
Phát hiện ra anh có nhiều ý đồ hơn, cô vội vàng ngăn lại.
"Người nhà đó của em đi chưa?"
Khi Hoắc Trường Uyên nói, hơi thở nóng rẫy của anh cũng phả vào vành tai cô, khiến lòng cô rối bời.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống không dám nhìn anh: "Đây mới là ngày thứ hai..."
"Mới ngày thứ hai thôi hả?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày, biểu cảm sầu não, vùi mặt xuống cổ cô hít hà thật sâu rồi thở dài: "Sao tôi thấy dài như đã hai mươi ngày vậy!"
Lâm Uyển Bạch nhìn anh câm nín.
Hoắc Trường Uyên ngẩng đầu lên, bấu vào eo cô nghiến răng: "Nhìn gì hả! Cẩn thận có máu tôi cũng muốn!"
"..." Lâm Uyển Bạch sợ run người.
Hoắc Trường Uyên rút ra một điếu thuốc, dục vọng dấy lên nơi đáy mắt dần dần tan đi.
Lâm Uyển Bạch nhìn yết hầu gần trong gang tấc, ngừng một lát rồi nói: "Anh Hoắc, tôi có thể có một lời nhờ vả không?"
"Nói đi." Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc.
"Tốt nhất đừng để người nhà họ Lâm biết mối quan hệ giữa chúng ta." Lâm Uyển Bạch bổ sung thêm: "Đặc biệt là Lâm Dao Dao."
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tuần sau bà ngoại sẽ làm phẫu thuật. Cô không muốn bị phân tâm vì chuyện nào khác. Nếu Lâm Dao Dao biết quan hệ giữa hai người họ, nhất định sẽ không chịu để yên. Ai mà biết được cô ta sẽ làm ra chuyện gì.
Hoắc Trường Uyên nghe xong bèn nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch thấy anh trầm mặc không nói, nhưng cũng không phản bác, thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô đẩy anh ra, cúi đầu sửa lại chiếc cổ áo bị anh giật tung. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy anh đang nhìn mình chằm chằm không rời, bóng hình bé nhỏ của cô in sâu trong con ngươi ấy.
Sau đó, anh bật ra một câu hỏi: "Em thích mẫu người như thế nào?"
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, không ngờ anh vẫn còn băn khoăn vấn đề này.
Khuôn mặt ngượng ngập hơi đỏ lên, cô đẩy anh ra phía ngoài: "Này, còn không ra sẽ bị phát hiện đấy!"
Hoắc Trường Uyên không khiến cô khó xử. Anh vứt đầu thuốc lá vào trong thùng rác rồi quay người đi ra ngoài.
"Lát nữa cùng về nhà."
Khi vặn tay nắm cửa, anh quay đầu nói một câu.
Lâm Uyển Bạch còn chưa trả lời đã nghe anh nói tiếp: "Lát nữa tôi sẽ tìm được lý do để đưa em về."
"Được." Cô ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn quên mất ban nãy mình còn định về thẳng.
Cánh cửa phòng vệ sinh lại được đóng lại.
Lâm Uyển Bạch đứng sát mép cửa, khi chuẩn bị đợi tiếng bước chân của anh xa hẳn mới đi ra. Không lâu sau, tiếng Lâm Dao Dao vọng lên: "Anh Trường Uyên, sao anh nhận điện thoại mà lâu quá vậy, thức ăn nguội hết cả rồi!"
...
Sau bữa cơm, Lâm Dũng Nghị gọi Hoắc Trường Uyên tới phòng sách.
Khi rời đi, anh đi ngang qua phía cô, nói bằng thanh âm chỉ hai người nghe thấy: "Đợi tôi."
Lâm Uyển Bạch lợi dụng động tác đứng dậy để gật đầu với anh.
Khi cô ra khỏi phòng ăn thì bị một người cao ngạo chặn ngay trước mặt, ngoài Lâm Dao Dao ra không còn ai khác.
Khi bóng Hoắc Trường Uyên khuất sau cầu thang, gương mặt ngây thơ trong sáng của Lâm Dao Dao cũng đồng thời biến mất, thay vào đó là vẻ ngang ngược do được nuông chiều quanh năm. Đôi mắt nối mi dài ngoằng hằn học nhìn cô chằm chằm.
Lâm Dao Dao có vẻ đã nhịn lâu lắm rồi.
Giữa chừng Lâm Uyển Bạch đi vào phòng vệ sinh, Hoắc Trường Uyên cũng lấy cớ đi nghe điện thoại. Ngay sau đó, cô ta viện cớ vào phòng vệ sinh kiểm tra. Có mùi thuốc lá, thế nên lúc đó không thể chỉ có mình Lâm Uyển Bạch đứng trong này!
Biết được chuyện họ cùng ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy, Lâm Dao Dao gần như bóp nát chiếc móng làm nail thủy tinh của mình.
Nhưng nghĩ tới mục đích lần này gọi cô tới, Lâm Dao Dao cố gắng nhẫn nhịn: "Lâm Uyển Bạch, chị có muốn biết bố tôi và anh Trường Uyên đang nói chuyện gì trong thư phòng không?"
"Nhưng tôi cứ muốn nói cho chị biết!" Lâm Dao Dao nghiến răng, biểu cảm kiêu ngạo: "Chị nghe cho rõ đây! Nhà họ Hoắc là gia tộc lâu nay bố vẫn muốn tạo quan hệ, lần này việc hợp tác giữa hai công ty chỉ là màn dạo đầu. Thật ra bố có ý muốn tôi lấy anh Trường Uyên hơn cả. Bây giờ họ đang ở trên đó bàn chuyện cưới xin của chúng tôi."
Nếu là trước kia nghe thấy, có thể Lâm Uyển Bạch sẽ nghĩ "gái và chó là sự kết hợp hoàn hảo".
Nhưng bây giờ, lòng cô lại nặng nề như bị một hòn đá tảng rơi xuống vậy.
Lâm Dao Dao đắc ý khoanh tay, ngạo mạn ngẩng đầu lên: "Thế nên, Lâm Uyển Bạch, hôm nay gọi chị qua đây chính là muốn chị nhìn cho rõ sự thật. Anh Trường Uyên không phải là người đàn ông chị có thể quyến rũ đâu! Sau này tránh xa anh ấy ra một chút!"