Xin Hãy Ôm Em

Chương 7: Uống hết nửa chai rượu này



Hoắc Trường Uyên chỉ dùng đầu mũi dao đã cạy được nắp chai XO ra.

Lâm Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào con dao găm: "Con dao găm này..."

Hoắc Trường Uyên thuần thục đùa nghịch nó giữa những ngón tay, ánh mắt như đang cười: "Con dao găm này không tồi, dao Thụy Sỹ, cảm giác khi cầm cán dao cùng với mức độ sắc bén của lưỡi dao đều là đẳng cấp cao."

"Nó là của tôi!" Lâm Uyển Bạch chắc chắn không nhận nhầm.

Chẳng trách đi đâu cũng không tìm thấy, thì ra đã bị anh tiện thể đút túi!

Hoắc Trường Uyên thu tay lại, hoàn toàn không có ý định trả cho cô.

Cuộc đối thoại giữa hai người họ đã sớm thu hút sự chú ý của cả phòng VIP. Lúc này có một cậu chủ nào đó đã ngà ngà say, cười nói: "Muốn xin dao chẳng dễ quá hay sao, cởi quần áo ra!"

Lâm Uyển Bạch đứng sững lại.

Xung quanh cười rộ lên hùa theo, đối với những kẻ có tiền như họ, đây rõ ràng là một trò chơi.

"Nếu không thì mấy anh đây sẽ giúp em cởi sạch, rồi quăng ra đường lớn cũng được!"

Lâm Uyển Bạch siết tay lại rất chặt, chỗ khớp xương trắng bệch tới mức nổi gân xanh. Cô nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, vẫn là khuôn mặt thản nhiên ngàn năm không đổi ấy.

Hoắc Trường Uyên lúc này cũng đang nhìn cô chăm chú. Trong phòng VIP, ánh đèn trên tường rực rỡ huy hoàng. Biểu cảm của cô lúc này giống với cô khi gặp ở nhà họ Lâm, rất giống một người đứng một mình bên vách núi chênh vênh, nhưng nét mặt chỉ toàn là sự kiên cường, bướng bỉnh.

Có một giây phút, Hoắc Trường Uyên đã thất thần.

Thấy tay cô đặt lên cúc cổ áo, anh quắc mắt: "Chỉ là một con dao cùn thôi mà, có cần phải thế không?"

Không phải dao cùn!

Lâm Uyển Bạch thầm phản bác trong lòng.

Nhưng kiểu người như anh làm sao hiểu được. Cô cắn chặt răng, ánh mắt như đang xem kịch hay của những người xung quanh khiến cô không thể chịu nổi.

Tần Tư Niên đã sớm nhìn ra vấn đề. Anh ấy trừng mắt nhìn người bạn không có mắt nhìn của mình, rồi tiến lên nói: "Hay là thế này đi, cô hát một bài hát góp vui cho chúng tôi đi!"

Hoàn toàn coi cô như một món đồ chơi tìm niềm vui. Lâm Uyển Bạch cảm thấy sỉ nhục trong lòng, nhưng hát vẫn còn tốt hơn cởi quần áo rất nhiều!

Cô đón lấy micro, cô nhìn lên lời bài hát phát ra trên màn hình lớn, liều mạng cất tiếng hát: "Oh oh oh oh ~~ Cho dù số phận cuộc đời chao đảo ~ Cho dù vận mệnh gập ghềnh nổi trôi ~ Cho dù cuộc đời khiến bạn phải làm người nhạt nhẽo ~..."

Sau khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người trong phòng VIP đều im phăng phắc.

Tần Tư Niên móc móc tai, đau khổ hỏi: "Cô gái, cô cố tình phải không?"

Một Lâm Uyển Bạch mù tịt ngũ âm rõ ràng đã bị hỏi đến mức ngượng ngập: "Tôi đã phát huy vượt trên mức bình thường rồi..."

Tần Tư Niên hoàn toàn câm nín.

"Cô uống hết nửa chai rượu này đi."

Hoắc Trường Uyên im lặng nãy giờ, bất ngờ lên tiếng.

Lâm Uyển Bạch nhìn về phía chai XO chỉ còn một nửa, nghiến răng: "Uống hết rồi là anh sẽ trả chứ?"

Hoắc Trường Uyên chậm rãi từ tốn châm một điếu thuốc, rồi gật đầu một cái rất khẽ.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy làn khói thuốc trắng bay ra từ miệng anh, mơ màng tụ lại thành đám, thấp thoáng nhìn thấy được khóe miệng lạnh lùng rướn lên sau làn khói. Cô suy đoán độ tin cậy trong lời anh nói, dùng ba giây để quyết định rồi sải bước tiến lên nhấc lấy chai rượu.

Trước khi tu, cô nói với anh: "Có bao nhiêu người ngồi đây làm chứng, hãy nhớ những gì anh đã hứa!"

Lâm Uyển Bạch không phải là một người không chạm vào giọt rượu nào, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc thưởng thức, nhấp nhám mà thôi. Loại rượu nặng như thế này cô vẫn lần đầu thử.

Cơn cay nồng đốt cháy xuyên suốt từ cổ họng xuống tới dạ dày. Cô chỉ uống vài ngụm đã không chịu nổi nữa, nhưng vẫn không đặt chai rượu xuống, mà nghiến răng tiếp tục đổ hết chỗ rượu còn lại vào miệng. Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là phải lấy lại con dao của mình.

Tần Tư Niên có phần bất ngờ: "Trường Uyên, cô gái này trông bề ngoài có vẻ ngây thơ hiền lành, không ngờ cũng gớm thật."

Tuy rằng chỉ nửa bình, nhưng loại rượu nặng này bình thường đến đàn ông còn chịu không nổi, huống hồ là một cô gái như cô.

Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không chút thay đổi, thực ra sâu lòng đang tích tụ lại một điều gì đó.

Như vậy đã là gì, loại ghê gớm hơn anh còn gặp rồi!

"Tôi uống hết rồi!"

Lâm Uyển Bạch dốc ngược trái rượu đã rỗng xuống, chỉ còn vài giọt nhỏ ra ngoài.

Cô đưa cổ tay áo lên lau miệng, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên: "Bây giờ có thể trả lại cho tôi chưa?"

Sau đó chân cô mềm nhũn, ngã về phía trước...

~Hết chương 07~