Giang Khắc đẹp trai anh tuấn ngời ngời, khí chất lại có mấy phần tùy tính, cử chỉ tao nhã, thật sự là không có ai trong thôn có thể so sánh. Cô bé vừa liếc nhìn một cái, trái tim lập tức nhảy thình thịch.
Giang Khắc đẩy kính, ngồi xuống bên cạnh Mặc Khuynh, nói tiếp: "Em cứ làm việc của mình, anh sẽ không làm phiền em đâu."
Giọng nói trầm ấm lại ôn hòa, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Có thể không?"
Hai gò má của cô bé lập tức ửng hồng, đến cả vành tai, cổ cũng đỏ, cô bé còn thẹn thùng, căng thẳng, nhưng sau một hồi ngập ngừng vẫn "vâng" một tiếng.
Lí nhí như muỗi kêu.
Giang Khắc bảo cô bé cứ làm việc của mình như bình thường, nhưng rõ ràng là mỗi cuốc hạ xuống đã nhẹ hơn trước rất nhiều.
Mặc Khuynh ở một bên nhìn, liếc cô bé, lại liếc Giang Khắc đang vẽ tranh, cực kỳ khinh thường "chậc" một tiếng, vỗ vỗ tay đứng dậy, tìm một tảng đá bên cạnh ngồi xuống.
Cô bé kia không thể tập trung vào công việc, khóe mắt thi thoảng vẫn len lén nhìn về phía này, bỗng thấy Mặc Khuynh ngồi xuống chỗ kia thì hoảng lên: "Cái đó..."
Mặc Khuynh ngậm một nhánh cỏ, nhướng mày: "Sao hả?"
Cô bé rõ ràng bị dáng vẻ ngang ngược này của cô làm cho ngẩn người, lí nhí nói: "Chị đang ngồi trên bia mộ của người ta đó ạ."
Mặc Khuynh cúi đầu, nhích mông sang bên cạnh, đưa tay gạt đống cỏ dại và đất trên bia mộ ra, thấy một hàng chữ rất mờ, sớm đã không thể nhìn rõ. Sau đó, cô lại nhìn đằng sau, là một ụ đất.
"Không thể ngồi sao?" Mặc Khuynh hỏi.
Giang Khắc liếc cô một cái: "Như thế là không tôn trọng người đã khuất."
Cô bé gật đầu theo: "Đúng ạ."
"Xì."
Mặc Khuynh nhìn hai người họ kẻ xướng người họa, phun nhánh cỏ trong miệng ra.
Cô vỗ vỗ tay, rời khỏi bia mộ sớm đã bị quên lãng này.
Sau đó, đi xa hơn một chút, ngồi trên bờ ruộng ven đường.
Cô nhắm mắt thư giãn, đưa lưng về phía bọn họ, tùy tiện ngắt một chiếc lá, thổi một đoạn thủ khúc, làn điệu tươi vui nhẹ nhàng, khá dễ nghe.
"Cô cũng nghe nhạc thịnh hành?"
Đằng sau truyền đến tiếng của Giang Khắc.
Mặc Khuynh cầm lá cây, quay đầu, không hiểu lắm hỏi lại: "Sao cơ?"
"Bài hát cô vừa thổi trong một hai năm này đang rất nổi tiếng." Giang Khắc chậm rãi bước tới, đôi chân dài dễ dàng bước qua đám cỏ dại, gạt đi toàn bộ chướng ngại vật, bước qua bờ ruộng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Mặc Khuynh.
"Buồn cười ha." Mặc Khuynh cầm cuống lá, dùng mũi nhọn của nó chỉ chỉ chính mình, nhướng mày, "Bản gốc."
Giang Khắc hơi ngạc nhiên: "Tôi thì tin tưởng lời cô, nhưng lời như thế này tốt nhất vẫn không nên nói với bên ngoài."
"..."
Mặc Khuynh cảm thấy hắn đang phóng đao vào tim mình.
Nhưng lại không thể tìm được nguyên do.
Giang Khắc khẽ cười, hỏi: "Cô từng học soạn nhạc?"
"Học chơi chơi." Mặc Khuynh ném lá cây đi, lười biếng nói, "Mười tám loại nhạc cụ..."
Giang Khắc tiếp lời: "Đều tinh thông?"
Im lặng một giây, Mặc Khuynh không mấy tỏ ra hứng khởi, lười biếng đáp: "Được một hai cái."
"..." Giang Khắc nói, "Vậy cũng không tệ rồi. Cầm kỳ thi họa, đều biết một ít." Hắn lại hỏi, "Còn khúc nào khác nữa không?"
Giang Khắc nhìn cô, sau đó đưa mắt về phương xa, nhẹ giọng nói: "Vậy cũng tốt."
Bán nghệ dễ lấy lòng hơn nhiều.
Mặc Khuynh không nghe rõ lắm: "Sao cơ?"
"Không có gì."
Hắn không không muốn nói, Mặc Khuynh cũng chẳng cần nghe. Mặc Khuynh đưa mắt đánh giá hắn, tầm mắt chuyển xuống cuốn phác họa, hỏi: "Vẽ xong rồi?"
Giang Khắc nhìn xuống theo tầm mắt của cô: "Ừ."
"Tranh đâu?"
Giang Khắc nhìn về phía cô: "Cô muốn xem?"
"Anh nghe nhạc của tôi, tôi xem tranh của anh." Mặc Khuynh nhướng mày, có hơi nóng nảy, "Xem một cái."
Giang Khắc hơi do dự, sau đó lật cuốn sổ đến một trang, đưa cho cô.
"Lần này nghĩ gì mà lại giả làm họa sĩ?" Mặc Khuynh nhận lấy.
Giang Khắc trả lời khá có thâm ý: "Xem lời của ai đó, cảm thấy cái này cũng khá dễ làm."
"Chậc." Mặc Khuynh chẳng có gì ngạc nhiên đáp một tiếng, thoáng nhìn cô bé xinh xắn linh động trên trang giấy, có hơi không vui, trả lại cuốn sổ cho Giang Khắc, "Còn cần trau dồi thêm."
Giang Khắc bắt được, hỏi: "Không xem nữa?"
Mặc Khuynh đứng dậy: "Nhìn anh tỏ lòng với con gái nhà người ta?"
Giang Khắc vừa muốn tiếp lời.
Mặc Khuynh nhìn sau lưng hắn, cắt ngang: "Không xem nữa, cô bé tới tìm anh kìa."
Cô bé kia cực kỳ lúng túng, do dự nửa ngày mới đi lên mấy bước, nhìn Giang Khắc.
Giang Khắc quay lại nhìn, đứng dậy, tùy tay lấy tờ giấy kia xuống, đưa đến trước mặt cô bé: "Tặng em."
"Thật ạ?"
Cô bé vui mừng nhận lấy bức tranh, cẩn thận nâng niu. Cô bé nhìn bức tranh, thấy bản thân xinh đẹp linh động, trái tim tức thì nở hoa.
Giang Khắc nói: "Em thích là tốt rồi."
Cô bé nghe hắn nói vậy, nhất thời ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn, hai má lại đỏ lên.
Mặc Khuynh nheo mắt nhìn Giang Khắc.
- - Cái tên thiếu gia này, tháo xuống dáng vẻ không gần người lại có thể làm được đến mức này.
"Cái đó," Cô bé hít vào một hơi, đôi mắt trong veo như nước chớp chớp, dè dặt hỏi, "Sắp đến trưa rồi, hai người có muốn đến nhà em ngồi không ạ?"
Giang Khắc và Mặc Khuynh nhìn nhau.
"Nhà em không có ai khác, cũng chỉ có em và bà nội." Cô bé lo bọn họ kiêng kị người bệnh trong thôn, bổ sung, "Hai người yên tâm, đều không mắc bệnh."
Mặc Khuynh híp mắt: "Không phải nói nguyền rủa sao, sao em biết là bệnh?"
"Cũng sắp lên cấp ba rồi, mấy thứ này em không tin ạ." Cô bé nói xong, nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói, "Hai người đi theo em trước."
Giang Khắc nói: "Làm phiền rồi."
Xem như đã đồng ý.
Mặc Khuynh cũng không từ chối.
*
Cô bé giới thiệu mình tên là Cát Nghệ, ở một căn nhà sơn đỏ.
Nhà có hai tầng, nhưng tầng hai đã quá mức xuống cấp, cột trụ bằng gỗ mục gần hết, không thể chống đỡ thêm nữa.
Tầng một có hai gian, một là phòng khách và nhà ăn, một là phòng ngủ, hai bà con ngủ chung ở đây. Bếp và nhà vệ sinh thì được xây bên ngoài, cũng chỉ đủ để tránh mưa tránh nắng.
Xuống cấp đến mức không thể đảm bảo an toàn.
Bà nội cô bé đang ngồi trước cửa phơi nắng, tuổi tác đã cao nên không thể làm việc được nữa, nghe cũng kém, mắt không thấy rõ, Cát Nghệ lên tiếng thông báo với bà mình đã về, sau đó đưa Mặc Khuynh và Giang Khắc vào phòng khách.
Cát Nghệ mời hai người ngồi xuống, bưng ra hai cốc nước ấm: "Nhà em không dùng nước từ hệ thống cung cấp nước, đây là nước lấy từ giếng lên, có thể uống."
Cô bé lại nói: "Hai người không yên tâm thì có thể không uống."
"Không sao." Giang Khắc cầm cốc nước kia lên, uống một ngụm.
Hắn hành động dứt khoát như thế, Cát Nghệ không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó lại cúi đầu.
Mặc Khuynh không nói gì nhìn Giang Khắc.
Cô bắt đầu hoài nghi Giang Khắc thật sự nhìn trúng cô bé này.
"Chắc mọi người đến đây điều tra chuyện người trong thôn bị mắc bệnh tập thể." Cát Nghệ mím môi, "Hai tháng nay ồn ào đến mức người người hoảng sợ, tuy chị Hạ đã giúp nhà em không ít chuyện, nhưng mà... em cũng không biết được nhiều. Biết cái gì em đều sẽ nói cho hai người."
Mặc Khuynh và Giang Khắc không ngờ, tùy tiện tìm một người, vậy mà lại trúng người biết nội tình.
Vận khí cũng quá tốt rồi.
Giang Khắc tiếp lời: "Em nói đi."
"Chị Hạ rất tốt. Thật đấy, em chưa bao giờ gặp được người nào tốt như chị ấy." Cát Nghệ khẩn thiết nói, sau đó chỉ bức tường trắng và vật dụng trong nhà, "Chính chị ấy đã bỏ tiền tu sửa lại căn nhà này cho em và bà, đồ đạc cũng là chị ấy giúp mua, nếu không đến cả nơi ở em và bà cũng không có. Còn có, em được đi học cấp ba, cũng là nhờ tiền của chị ấy."
"Trưởng thôn Cát đồng ý cho cô ấy làm vậy?" Mặc Khuynh rất hoài nghi vấn đề đạo đức của trưởng thôn Cát.
Cát Nghệ lắc đầu: "Nhà trưởng thôn đương nhiên không đồng ý, nhưng mà chị ấy rất cương quyết. Tiền đều là do chị ấy tự kiếm ra, em cũng đã viết phiếu nợ, sau khi lên đại học sẽ trả lại cho chị ấy."
Nói đến đây, Cát Nghệ nhớ lại kết cục của Hạ Vũ Lương, nước mắt trực trào ra.
Một hồi sau, Cát Nghệ thở nhẹ ra một hơi, tiếp tục nói: "Chị Hạ là một bác sĩ giỏi, nhưng nhà trưởng thôn cảm thấy sinh con quan trọng hơn, tìm đủ mọi cách khiến chị ấy mang thai."
"Bọn họ còn cảm thấy chị Hạ quá chú tâm vào công việc, không quan tâm gia đình, đến tận nơi làm việc của chị ấy gây sự, nói muốn chị Hạ dưỡng thai, ồn ào đến mức cả viện đều biết. Bị đẩy vào đường cùng, chị Hạ chỉ đành từ chức, về nơi này dưỡng thai."
"Thời gian chị Hạ mang thai, nhà trưởng thôn chăm sóc cho chị ấy rất chu đáo, cái gì cũng theo ý chị ấy. Kết quả sinh ra một bé gái, nhà trưởng thôn lập tức trở mặt. Thời gian chị Hạ ở cữ, bọn họ hoàn toàn mặc kệ chị ấy, cũng chẳng ngó ngàng gì đến em bé, chị Hạ lao lực quá độ mà mắc bệnh, ốm một trận liền hai tháng, em bé cũng không có ai chăm sóc."
"Nghe nói," Cát Nghệ cắt chặt môi, nước mắt rốt cuộc trào ra, "Là đang sống sờ sờ mà đói chết."
Nghe đến đây, không khí xung quanh Mặc Khuynh và Giang Khắc đều chuyển lạnh.
Lần này Cát Nghệ dừng lại mất một lúc lâu, lau nước mắt, sau đó mới tiếp tục: "Chị Hạ quá mức đau lòng, muốn ly hôn, ra ngoài công tác, nhưng nhà trưởng thôn muốn tính sổ với chị ấy, đòi lại sính lễ này kia, thật sự là cố tình gây sự. Rõ ràng sính lễ đều đưa họ tiêu hết rồi, chị Hạ còn thêm vào không ít tiền."
"Cuối cùng, ý của nhà trưởng thôn là, chị Hạ sinh thêm một đứa con trai nữa, sau đó sẽ đồng ý ly hôn. Nhưng sao chị ấy chịu?"
"Chị ấy trốn đi, lại bị bắt trở về. Chị ấy là cô nhi, tứ cố vô thân, lại không muốn mang phiền phức đến cho người nuôi lớn mình, bởi vậy vẫn luôn một mình chịu đựng."
"Sau đó, chị ấy lại bệnh nặng một thời gian, về sau bỗng nhiên giống như đã chấp nhận số phận. Chỉ là, thường xuyên đeo ba lô lên núi hái thuốc. Ban đầu nhà trưởng thôn còn tỏ ra không vui, nhưng chị ấy nói là muốn chế thuốc đặc hiệu để sinh ra bé trai, nhà trưởng thôn lập tức vui vẻ, ngầm đồng ý cho chị ấy làm việc này."
"Nhưng mà, sau đó chị ấy vẫn không mang thai. Năm ngoái, chị ấy bệnh nặng một trận, nằm liệt giường, sau hai tháng bị bệnh..." Cát Nghệ hít một hơi thật sâu, chóp mũi đỏ bừng, "Thì không tỉnh lại nữa."
Mặc Khuynh và Giang Khắc đều không lên tiếng.
Mặc Khuynh đã sớm dự đoán trưởng thôn Cát và Cát Mộc Quách chắc chắn không nói thật, chỉ là không ngờ, câu chuyện thật sự còn thảm thương hơn cả thế.
Một người phụ nữ vốn có công việc ổn định, có sức khỏe, cuối cùng lưu lạc đến mức trở thành công cụ đẻ con trai cho nhà bọn họ.
Thậm chí, sau khi chết, chồng và ba chồng nhắc đến mình lại chỉ có oán hận, không hề nghe ra dù chỉ một chút hối hận nào.
"Chị Hạ vẫn luôn khuyên nhủ chúng em, phải đi học, đi ra ngoài, ra ngoài rồi thì đừng quay về nữa." Cát Nghệ nghẹn ngào, lại khóc, "Rất nhiều bạn nữ bỏ học ở thôn chúng em đều là chị ấy trộm giúp đỡ. Chị ấy nói, chị ấy sẽ nhờ người định kỳ gửi tiền cho chúng em, đến khi chúng em tốt nghiệp đại học."
"Chị ấy đi rồi..." Cát Nghệ dùng cánh tay lau mạnh, muốn khiến nước mắt ngừng rơi, "Chị ấy quả thật nói được làm được. Người đi rồi, nhưng chúng em vẫn nhận được tiền."
Mặc Khuynh hoài nghi hỏi: "Có phương thức liên lạc của người kia không?"
"Không ạ." Cát Nghệ lắc đầu, "Nhưng mà năm ngoái chị ấy bảo em gửi giúp một bức thư, rất dày, địa điểm là thành phố Trường Ninh. Em nhớ kỹ địa chỉ, định sau này ra ngoài sẽ đi tìm thử."
"Địa chỉ gì?"
"Hình như tên là công ty EMO."
Nghe đến cái tên này, mí mắt Mặc Khuynh giật nhẹ, quay đầu nhìn về phía Giang Khắc.
Giang Khắc đang uống nước.
Mặc Khuynh lại hỏi: "Tên thì sao?"
"Không viết tên đầy đủ." Cát Nghệ tiếp tục nói, "Chỉ để là Giang tiên sinh."
"..."
Mặc Khuynh không nói gì, nguýt Giang Khắc một cái.
Giang Khắc bình tĩnh thong dong uống nước.
Qua mấy giây, Mặc Khuynh thu lại tầm mắt, tiếp tục hỏi: "Hạ Vũ Lương được chôn ở đâu?"
"Sau núi ạ." Nhắc đến chuyện này, Cát Nghệ lại khóc không ngừng được, nghẹn ngào nói, "Sau khi chị ấy chết, nhà trưởng thôn nói chị ấy không sinh được con trai, không cho chôn trong phần mộ tổ tiên, tùy tiện ném xác chị ấy ở sau núi."
"Em và hai người bạn lén đào một cái hố rồi chôn chị ấy. Nhưng mà, sau khi người trong thôn mắc bệnh thì lũ lượt tìm đến đó, đào chị ấy ra cho hả giận, hiện tại..."
Cát Nghệ vừa lau nước mắt vừa nói, nói đến sau đó hoàn toàn không nói được nữa, nấc nghẹn.
Bà nội đã lãng tai nghe thấy tiếng, vội từ bên ngoài đi vào, miệng liên tục "Nghệ Nghệ không khóc, Nghệ Nghệ không khóc."
Mắt bà cũng lem kem, bước đi lại quá vội, lảo đảo không ngừng.
Mặc Khuynh và Giang Khắc không hẹn mà cùng đứng dậy, bước nhanh qua, một trái một phải đỡ lấy bà.
Cát Nghệ cũng nhanh chóng lau nước mắt, sợ bà nội lo lắng, đi tới trấn an bà. Cô bé dỗ dành thật lâu, bà nội mới dần yên tâm.
Mặc Khuynh và Giang Khắc đứng yên lặng một bên, nghiêm mặt nhìn một màn trước mắt.
Ở thành phố Đông Thạch, tất cả mọi người đều nói với Mặc Khuynh, thời đại này đã tốt lắm rồi, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn, trong sách, trên mạng đều nói thế, bởi vậy mà Mặc Khuynh đã hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà đất nước này, sớm đã tích lũy qua nhiều năm vô số ung nhọt, sao có thể chỉ một trăm năm đã dễ dàng xóa bỏ.
Còn cần một đoạn đường rất dài cần phải đi.
Mất một lúc, Cát Nghệ rốt cuộc dỗ dành bà nội xong, bản thân cũng đã bình tĩnh lại không ít.
"Thật ngại quá ạ." Cát Nghệ hơi ngượng ngùng, "Anh chị ngồi đi, em tiếp tục nói về căn bệnh của người trong thôn cho hai người."
Mặc Khuynh và Giang Khắc lại ngồi xuống.
"Về căn bệnh này, đều là em tự suy đoán chứ không có bằng chứng." Cát Nghệ cúi đầu, nghịch nghịch đầu ngón tay, "Nhưng em có thể chắc chắn không phải là nguyền rủa gì cả. Anh chị từ thành phố đến đây, chắc cũng không tin đâu, đúng không ạ?"
"Không tin."
"Không tin."
Mặc Khuynh và Giang Khắc đồng thanh nói.
Cát Nghệ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Theo như em phân tích thì là thế này. Trước khi chị Hạ mất có cho chúng em ăn một thứ. Em từng quan sát, tất cả những người từng được cho đều không mắc bệnh. Nhưng mà, những người không ăn thì hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện triệu chứng bệnh."
"Ăn thứ gì?" Mặc Khuynh hỏi.
"Bánh quy ạ. Có mùi thuốc Đông y, chị ấy nói là bỏ thêm mấy thứ dược liệu, giúp bồi bổ sức khỏe." Cát Nghệ nói tiếp, "Chị ấy còn từng nhắc em, nếu không quan trọng thì uống nước giếng là được rồi, đừng uống nước từ hệ thống cung cấp nước."
"Cô ấy còn nói như vậy với người khác không?" Mặc Khuynh lại hỏi.
Cát Nghệ lắc đầu: "Em nghĩ bánh quy kia chính là thuốc giải. Ngày hôm đó, chị ấy còn đưa cho em mang một ít về cho bà nội, nhưng bà nội không ăn. Sau đó chị ấy hỏi em chuyện này, không lâu sau, chị ấy lại nhắc em đừng dùng nước từ hệ thống cung cấp nước."
"Hệ thống cung cấp nước của thôn này ở đâu?"
"Sau núi ạ." Cát Nghệ nói nhỏ, "Vì sau khi chôn chị Hạ mọi người trong thôn lần lượt mắc bệnh, bọn họ sợ lại gặp phải báo ứng nên không ai dám đi ra sau núi nữa."
"Ngu ngốc." Trong giọng nói của Mặc Khuynh có thêm mấy phần lạnh lẽo.
Cát Nghệ nhìn Mặc Khuynh, phát hiện Mặc Khuynh hoàn toàn không giống người cùng lứa tuổi với mình. Cô bé hơi sợ Mặc Khuynh.
Chuyện cần hỏi đều đã hỏi xong, Mặc Khuynh và Giang Khắc không tiếp tục ở lại nữa, nhanh chóng nói tạm biệt rồi rời đi.
Chân trước vừa ra khỏi nhà của Cát Nghệ, Mặc Khuynh đã nhận được tin nhắn của Qua Bốc Lâm.
[Hỏi được rồi, trưởng thôn Cát nói Y Thánh ở trong đồng hồ của Hạ Vũ Lương, hiện tại chắc là ở trên người Hạ Vũ Lương.]