Chương 108: Thôn Thần Y [18] Nhân bản người, câu đố về thân thế
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh cảm nhận được gió từ sau gáy quét tới.
Cô nhanh như chớp nghiêng người tránh đi, đồng thời nâng tay bắt được cổ tay của cậu thanh niên vung tới, một tay khác đè vai cậu ta, vặn về sau.
Cậu thanh niên đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không dừng lại mà vung một chưởng khác đánh về phía Mặc Khuynh.
Xem ra cũng có chút võ trong người.
Nhưng mà, mỗi chiêu thức đều không đủ lực, nói thẳng ra là yếu, căn bản không có sức đe dọa.
Mặc Khuynh tùy tiện so với cậu ta mấy chiêu, sau đó đè người áp lên tường.
"Cô--"
Mặc Khuynh không giảm lực đạo ở tay, khiến cậu ta đau đến mức hít vào một hơi.
Mặc Khuynh lạnh giọng hỏi: "Tên là Mặc Khuynh thì sao hả?"
Giang Khắc đứng một bên xem kịch.
Qua Bốc Lâm cũng đi tới, tựa lưng về sau tường, một tay đút túi quần, nghiêng đầu, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cậu thanh niên cao ngạo phách lối lúc trước.
Sau đó mở miệng trêu chọc: "Đúng đó, tên là Mặc Khuynh thì sao hả? Cậu quen người nào trùng tên trùng họ à?"
Dáng vẻ cực kỳ thiếu đánh, khiến cậu thanh niên kia dù đã bị đè mặt lên tường vẫn phải bắn một ánh mắt như muốn giết người về phía này.
Cậu ta nói: "Thả ra."
Mặc Khuynh không thả, ngược lại còn tăng lực đạo ở tay: "Nói lý do."
"Sẽ có người đến đây ngay đấy." Cậu thanh niên này vậy mà không hề bị sức mạnh của cô dọa sợ, giọng điệu không sợ hãi không cúi đầu, "Vừa rồi là do cấp bách, bây giờ tôi muốn xem chứng minh của cô rồi, xác minh lại thân phận của cô."
"Cậu không cần phải xem chứng minh đâu, lên mạng tìm tên cô ấy là được." Qua Bốc Lâm cười híp mắt nói, "Khuynh Khuynh của chúng tôi ấy à, chính là bảo bối của quốc gia đấy."
Cậu thanh niên hoài nghi quay đầu lại nhìn.
Mặc Khuynh thả tay, để cậu ta mang theo hoài nghi lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm, sau đó chậm rãi đi về phía Qua Bốc Lâm.
Khí thế trên người Qua Bốc Lâm phút chốc bay sạch, giơ hai tay ở trước ngực, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Mặc Khuynh cười lạnh một cái, sau đó tặng cho anh ta một quyền ở bụng.
Cuối cùng tiêu sái xoay người.
Qua Bốc Lâm cong lưng, ôm bụng, đau đến mức suýt thì không giữ được thể diện ngũ quan.
- - Gọi một tiếng Khuynh Khuynh thôi mà, có cần phải xuống tay độc ác vậy không?!
...
Qua một lúc, từ một từ khóa "Mặc Khuynh", cậu thanh niên tìm được vài thông tin.
Cậu ta nhìn ảnh chụp trong điện thoại, lại nhìn sang Mặc Khuynh bên này, sắc mặt cổ quái.
"Đây là cô?" Cậu thanh niên đưa màn hình xoay về phía Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhướng mày: "Không giống?"
Có gì đó cực kỳ khác.
Cậu thanh niên hoài nghi: "Không phải cô đang học lớp 12 à?"
"Cô ấy phóng hỏa đốt trường học." Qua Bốc Lâm lại ngứa miệng nhảy vào nói một câu.
"..." Cậu thanh niên nghe xong thì hiểu liền, do dự một chút, hoạt động bả vai đau buốt, "Được rồi, mấy người đi theo tôi."
Là cậu ta thình lình đánh úp Mặc Khuynh, kỹ năng không bằng ngược lại bị đè xuống mà đánh, nghĩ lại đều không có gì hay ho để nói.
Bốn người đi ra sau trạm gác, từ trong thôn có mấy người trẻ tuổi chạy đến.
"Cốc Vạn Vạn, xảy ra chuyện gì, sao lại báo động?" Một cậu thanh niên đầu đinh lên tiếng, mù mờ nhìn ba vị khách ngoại lai.
"Không có gì, hiểu lầm thôi." Cốc Vạn Vạn nói với cậu thanh niên kia, "Mấy cậu thay ca cho tôi đi, tôi đưa bọn họ vào thôn."
"Đã xác minh thân phận chưa?" Đầu đinh hỏi.
"Xác minh rồi." Cốc Vạn Vạn ném ba tờ giấy cho bọn họ.
"Bọn họ đến đây làm gì?" Lại có người hỏi.
Cốc Vạn Vạn nhìn bình sứ trong tay Giang Khắc, nói: "Đưa tro cốt của Hạ Vũ Lương."
"..."
Mấy người kia nhất thời im lặng, ánh mắt dần khác thường, quay sang nhìn nhau.
Cốc Vạn Vạn không tiếp tục nói chuyện với bọn họ nữa, dẫn ba người Mặc Khuynh đi vào thôn.
Vào đến thôn, lại đi qua một cánh ruộng thật dài mới nhìn thấy nhà cửa phía trước.
Đập ngay vào mắt là một tòa nhà ba tầng, bên ngoài cắm một tấm biển gỗ, khắc ba chữ "Nhà tiếp khách". Vào cửa, chính là một quầy lễ tân.
Trước quầy không có ai, Cốc Vạn Vạn đi tới, mở ngăn kéo lấy một chùm chìa khóa.
"Mấy phòng?" Cốc Vạn Vạn nheo mắt nhìn ba người.
Qua Bốc Lâm xòe ra ba ngón tay: "Ba phòng."
"Ờ." Cốc Vạn Vạn lấy ra ba chiếc chìa khóa, ném lên bàn, sau đó lơ đãng nói, "Đi theo tôi."
Thái độ ngạo mạn này thật khiến người ta nhìn mà bực.
Qua Bốc Lâm cầm ba cái chìa khóa lên, chia cho Giang Khắc và Mặc Khuynh, sau đó nhìn bóng lưng Cốc Vạn Vạn, nhẹ giọng thì thầm với hai người: "Hai người nói xem, thằng oắt này có phải thiếu đánh quá không?"
"Sớm muộn thôi." Mặc Khuynh cầm chìa khóa, tiếp lời.
Giang Khắc cũng phối hợp nói: "Nhớ che mặt."
"..."
Mặc Khuynh liếc hắn một cái.
Giang Khắc tức thì nói tiếp: "Không che mặt cũng không sao, tôi sẽ giúp hai người nộp tiền bảo lãnh."
Hai người: "..." Kẻ phá hoại bầu không khí!
Phòng của ba người đều ở tầng ba.
Theo lý thuyết, thôn này hẳn sẽ rất hiếm khi có khách từ bên ngoài tới, nhưng trong lúc đi lên cầu thang, bọn họ thấy được mấy người ở tầng hai và tầng ba, hình như đều là khách nghỉ lại.
"Bọn họ đều là khách từ bên ngoài tới sao?" Qua Bốc Lâm tò mò hỏi.
"Ờ."
Cốc Vạn Vạn đi tít đằng trước đáp lại một tiếng.
Qua Bốc Lâm lại hỏi: "Nhìn cũng nhiều ghê. Nghe nói thôn này nghiêm khắc với người ngoài ra vào lắm mà?"
"Ờ."
"Cho nên?"
Cốc Vạn Vạn: "Mấy hôm nay là đặc biệt."
Qua Bốc Lâm: "Đặc biệt thế nào?"
Lên đến tầng ba, Cốc Vạn Vạn bỗng dừng lại, quay đầu, ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nhếch mày hỏi Qua Bốc Lâm: "Muốn biết à?"
"Có thể nói hả?" Qua Bốc Lâm lập tức hỏi.
"Có thể nha." Cốc Vạn Vạn cười khẩy một cái, kéo hai vạt áo choàng chặt hơn, ung dung bổ sung, "Nhưng tôi không muốn nói."
Qua Bốc Lâm: "..." Muốn đánh người quá làm sao giờ!
"Trùng hợp." Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói, "Có mấy chuyện, chúng tôi cũng không muốn nói."
"..." Cốc Vạn Vạn nghĩ đến cái chết của Hạ Vũ Lương, nghẹn mấy giây, "Có người trong thôn muốn kết nối với bên ngoài, tìm được một đồ đệ ở ngoài thôn, ngày mai làm lễ bái sư, toàn bộ quá trình được phát sóng trực tiếp. Mấy người mà các người vừa thấy chính là nhân viên phụ trách buổi phát sóng trực tiếp."
Cốc Vạn Vạn rút từ trong túi ra một thanh gỗ nhỏ, ngậm trong miệng, nhướng mày: "Xong chưa?"
Mặc Khuynh hỏi: "Lễ bái sư của Ôn Nghênh Tuyết và Lương Tự Chi?"
Cốc Vạn Vạn nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Sao cô biết?"
Mặc Khuynh thản nhiên nói: "Nghe qua."
"À." Sắc mặt Cốc Vạn Vạn lại hòa hoãn xuống, "Đúng là bọn họ dùng rất nhiều tiền để quảng bá cho lần này."
Ngược lại không có gì kỳ lạ.
Nói xong chuyện này, Cốc Vạn Vạn lại liếc bình sứ nhỏ trong tay Giang Khắc: "Đến lượt mấy người rồi."
"Để tôi nói đi." Qua Bốc Lâm xác nhận số ghi trên chìa khóa, "Đến phòng tôi?"
Cốc Vạn Vạn hơi do dự, gật đầu.
...
Chờ cho Cốc Vạn Vạn và Qua Bốc Lâm vào phòng, Mặc Khuynh và Giang Khắc mới đi đến trước phòng mình, phát hiện hai phòng trùng hợp đối diện nhau.
Hai phút sau, Giang Khắc đưa cho Mặc Khuynh một chai nước khoáng.
(*) ủa:))
Mặc Khuynh nhận lấy, mở nắp, uống hai ngụm.
"Trong đồng hồ của Hạ Vũ Lương có ảnh chụp của cô, Cốc Vạn Vạn biết tên của cô, đại khái cũng biết đến truyền thuyết về cô, nhưng chưa được thấy ảnh chụp." Giang Khắc đi đến trước cửa sổ, xoay người, nhìn Mặc Khuynh không được tự nhiên lắm ngồi trên giường.
"Ừm."
"Cô có người quen cũ ở đây?" Giang Khắc hỏi.
"Không chắc lắm." Mặc Khuynh hơi dừng, "Tôi định đi tìm trưởng thôn hỏi."
"Bao giờ đi?"
"Ngày mai." Mặc Khuynh nói.
Bọn họ cứ đi một chuyến, trưởng thôn liền có thời gian rảnh?
Làm gì có chuyện đó.
Dù trưởng thôn công việc bận rộn, ngày mai cũng buộc phải nghỉ một hôm.
Xem tình hình trước mắt, giữa hắn và Mặc Khuynh chắc chắn có mối liên kết nào đó. Toàn bộ liên quan đến quá khứ của Mặc Khuynh, chưa biết chừng đều có kèm theo manh mối, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Rốt cuộc, hắn tồn tại là vì cái gì?
Ngoài cửa sổ, gió bỗng nổi lên.
Mưa rả rích, rơi xuống mái hiên, đập lên cửa kính thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy. Giang Khắc hơi nghiêng đầu, có hạt mưa theo gió bay vào, phủ trước tầm mắt một tầng mờ ảo.
Mặc Khuynh dường như nói một câu gì đó.
Giang Khắc không nghe rõ, quay đầu nhìn cô, hỏi: "Sao cơ?"
Giang Khắc ngừng nửa khắc, nhìn về phía Mặc Khuynh, cuối cùng hơi gật đầu, "Ừm" một tiếng.
Mặc Khuynh nói: "Đi trước đây."
Cô cầm theo chai nước khoáng còn một nửa, vẫy vẫy tay với Giang Khắc rồi xoay người bước đi.
Giang Khắc trầm mặc nhìn theo, đợi cô hoàn toàn đi khỏi rồi, hai hàng lông mày nhíu chặt lúc này của hắn mới hơi giãn ra, lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối mịt.
Rất lâu sau, Giang Khắc không đóng cửa mà đi về phía cuối giường. Trong lúc vô ý, hắn đụng rơi ba lô đặt trên ghế.
Vừa nãy lấy nước nên mở khóa ba lô ra, còn chưa đóng lại, ba lô đổ xuống, bên trong có thứ gì đó rơi ra ngoài.
Ngoại trừ sổ vẽ phác họa và bút vẽ, còn có một cuốn sách.
<Nhân bản người>.
Hắn hờ hững liếc mắt một cái, khom người, nhặt cuốn sách kia lên.
Trong một cái chớp mắt, đồng thời với lúc tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng cảnh núi rừng, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Sấm chớp điện giật, cuồng phong gào thét.
Mưa to như trút nước đổ xuống.
Đôi con ngươi của Giang Khắc tối lại, u ám, rất lâu sau, hắn nhét cuốn sách kia về ba lô.
*
Ngày hôm sau, Mặc Khuynh bị tiếng ồn dưới tầng đánh thức.
Mưa to cả một đêm, hiện tại đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u, mây đen dày đặc.
Sắp đến bảy giờ mà bên ngoài vẫn còn tối.
Mặc Khuynh làm vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, cửa phòng bên phải cũng mở ra. Cô quét mắt sang, nhìn thấy Cốc Vạn Vạn từ trong đi tới, vẻ mặt thiếu ngủ đầy khó chịu, mái tóc rối bù.
Cậu ta vẫn mặc chiếc áo choàng cũ kỹ kia.
Cốc Vạn Vạn vốn muốn ngáp một cái, kết quả xoay đầu, thình lình đối diện với ánh mắt thanh lãnh của Mặc Khuynh, tức thì cơn ngáp bị nghẹn lại cổ họng.
Hơi dừng, Cốc Vạn Vạn nhướng mày, chủ động khiêu khích: "Đẹp không?"
Mặc Khuynh đóng cửa, tay móc chìa khóa, hỏi lại: "Cậu cũng là khách?"
Cốc Vạn Vạn sững lại.
Người khác thấy cậu ta ở lại đây, tuy là cũng thấy kỳ lạ, nhưng sẽ không nghĩ đến chuyện "cậu ta là khách."
Ngược lại người này phản ứng nhanh nhạy thật.
Cốc Vạn Vạn cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Mặc Khuynh lại hỏi: "Bệnh nhân?"
"..."
Ánh mắt cũng thật sắc bén.
Không có tiếng đáp lại, Cốc Vạn Vạn làm như không nghe thấy, đóng cửa, kéo hai vạt áo lại bao bọc bản thân, sau đó như một ông cụ non ra ngoài tản bộ, lững thững đi rồi.
Mặc Khuynh nhìn theo bóng lưng cậu ta, rất nhanh ném chuyện này ra sau đầu.
Cô cũng chẳng mấy hứng thú.
"Chào buổi sáng." Một cánh cửa khác mở ra, Qua Bốc Lâm xuất hiện.
Anh ta có vẻ không được ngủ ngon, ngáp một cái, tựa vào tường, tay dụi dụi mắt: "Tôi vừa nghe thấy tiếng Cốc Vạn Vạn, cậu ta có nói chúng ta ăn sáng thế nào không?"
Mặc Khuynh đáp: "Không."
Qua Bốc Lâm xoa xoa bụng: "Đói chết rồi."
Đúng lúc này, bên kia cầu thang truyền đến một giọng nói: "Tầng một có đồ ăn."
Là giọng nói không có chút sức sống nào của Cốc Vạn Vạn.
- - Tai thính đấy.
"Tôi đi gọi họa sĩ Giang..." Qua Bốc Lâm nói xong, đi đến trước cửa phòng Giang Khắc.
Anh ta mới nâng tay, còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe thấy "kẹt" một tiếng, cửa mở.
Đập vào mắt là Giang Khắc, quần áo chỉnh tề, phong thần tuấn dật.
Tuy Qua Bốc Lâm cũng là đàn ông, nhưng vẫn bị diện mạo này của Giang Khắc làm cho ngẩn người, trong thoáng chốc có cảm giác như tâm hồn được gột rửa.
"Ăn sáng không?" Qua Bốc Lâm hỏi.
Giang Khắc bỏ qua anh ta, nhìn đến Mặc Khuynh cửa cửa đối diện, gật đầu: "Ừm."
...
Nhà tiếp khách cũng cấp miễn phí chỗ nghỉ chân, còn có cơm ba bữa.
Một là, căn nhà này chuyên dùng để đón tiếp khách từ bên ngoài, người đến là khách, có thể được bọn họ cho phép đi vào thì đều được miễn phí ăn uống chỗ ở.
Hai là, khách đến đây cũng cực kỳ ít, có khi cả năm liền cũng chỉ được vài mống, nên dù có muốn lấy nó kinh doanh cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, thôi thì dứt khoát bỏ qua.
Chỉ có hôm nay, bên trong nhà ăn không quá rộng rãi, người qua lại đông đúc.
Hai bàn dành cho bốn người đều đã hết chỗ, còn có người đứng ở cửa, một tay bưng bát cháo, một tay cầm quẩy.
"Chúng ta đi đâu ăn bây giờ?" Qua Bốc Lâm bưng bữa sáng, nhìn quanh một vòng.
"Ra ngoài." Mặc Khuynh nói.
Bên ngoài là một mảnh đất trống, không có bàn, ra đây cũng chỉ có thể đứng.
Có người ngồi xổm, tựa lưng vào tường ăn, khung cảnh kia ngược lại rất có một loại cảm giác "hương thổ nhân tình."
"Chúng ta..." Qua Bốc Lâm nhìn người này ngồi, người kia đứng, dù thế nào cũng thấy quá là không dễ chịu.
Thế này sao ăn?!
Mặc Khuynh không quan tâm ngồi ăn hay đứng ăn, cảm thấy Qua Bốc Lâm xoắn xuýt mãi như vậy cũng thật là làm quá.
"Bên kia." Giang Khắc chỉ hướng nào đó.
Ở đó có một cái đình nghỉ mát, không có người.
Bên trong đình có bàn ghế đá, nhưng từ đây ra đến đó khá xa, đặc biệt chạy xa như thế chỉ để ăn một bữa cơm, cũng thật phiền hà.
Qua Bốc Lâm tích cực hưởng ứng: "Ra đó đi!"
"..."
Mặc Khuynh hơi do dự, cuối cùng vẫn tùy theo hai người.
Thế là, ba người đi về phía đình nghỉ mát.
Vừa ngồi xuống thì nghe thấy phía nhà tiếp khách truyền đến tiếng ồn ào, ba người cùng lúc nhìn qua.