Chương 110: Thôn Thần Y [20] Gặp Trương Tam, Mặc Khuynh bị nhận ra
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Giọng nói nhẹ như gió lọt vào tai.
"Nhìn thấy cái gì?" Mặc Khuynh quay đầu.
Giang Khắc ôm trán, cơ thể lung lay muốn đổ.
Mặc Khuynh vội đi về phía hắn, đỡ lấy vai.
"Thuốc đâu?" Cô hỏi.
Giang Khắc lắc lắc đầu, muốn kéo lại chút tỉnh táo, sau đó lấy bình thuốc từ trong túi ra.
Mặc Khuynh nhìn theo động tác của hắn, nhanh hơn một bước cầm lấy bình, đổ ra hai viên thuốc rồi nhét vào miệng Giang Khắc.
Lòng bàn tay tiếp xúc với môi, hai người đều hơi khựng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, cùng hiểu ý coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi Giang Khắc nuốt thuốc xuống, Mặc Khuynh cảm nhận được bình thuốc khá nhẹ, lắc lắc một cái, nghe âm thanh phát ra, cô ngạc nhiên: "Chỉ còn lại từng này?"
"Ừm."
Giang Khắc day day huyệt thái dương.
Mặc Khuynh nhíu mày hỏi: "Gần đây thường xuyên phát tác?"
"Vẫn ổn."
Giang Khắc ậm ờ đáp.
Thực tế, sau lần trước Mặc Khuynh châm cho hắn, cơn đau đầu thường xuyên tìm đến hơn, luôn từ trong ác mộng choàng tỉnh, ký ức hỗn loạn.
Tuy rằng có vô số truyền thuyết đã được xác thực trên người Mặc Khuynh, nhưng cô của hiện tại ở trong mắt Giang Khắc không khác gì một tên lang băm giang hồ.
"Anh có phiền nếu--"
Mặc Khuynh thình lình ghé sát vào Giang Khắc, ánh mắt đảo trên dưới, tỉ mỉ quét một lượt trên mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen thâm thúy.
Cô hỏi: "Tôi mở sọ anh ra không?"
"..." Cảm giác nguy cơ mang theo cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Giang Khắc không cần suy nghĩ đáp, "Rất phiền."
"Bình thường tôi không mở sọ cho ai đâu." Mặc Khuynh hơi tiếc nuối.
Giang Khắc tán đồng: "Có thể nhìn ra." Không đến mức vạn bất đắc dĩ, ai dám cho cô mở sọ mình ra chứ.
Mặc Khuynh xì một cái: "Anh nghi ngờ y thuật của tôi?"
Uống thuốc đặc hiệu xong, Giang Khắc tốt lên nhiều rồi, nói thẳng: "May là cô vẫn còn năng lực này."
Mặc Khuynh giơ bình thuốc trong tay lên: "Cái này thì sao hả?"
Giang Khắc liếc một cái, nói: "Tôi đã kiểm tra thử, không có độc. Từ truyền thuyết của cô suy ra, tôi tạm coi nó là vu thuật."
"..."
Giỏi lắm, thà tin là vu thuật cũng không tin vào y thuật của cô.
Mặc Khuynh giận mà cười: "Đôi mắt của anh vẫn ổn đấy chứ?"
Giang Khắc một giây hiểu được: "Cô mắng tôi có mắt như mù?"
"Thông minh lắm."
Lạnh giọng ném lại một câu, Mặc Khuynh xoay người bỏ đi. Đồng thời, ném bình thuốc về sau.
Giang Khắc tiếp được.
Hắn nhìn theo bóng lưng đang bước nhanh về phía trước của Mặc Khuynh, cong môi khẽ cười, cẩn thận cất bình thuốc vào túi, sau đó theo sát phía sau Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh không quay đầu nói: "Cách xa ba mét."
"Hai mét được không?" Giang Khắc còn cò kè mặc cả với cô.
"..."
Mặc Khuynh dứt khoát không thèm phản ứng hắn.
Giang Khắc coi như cô đã ngầm đồng ý, thu ngắn khoảng cách với cô một đoạn.
*
Lại đi thêm khoảng chừng ba trăm mét, Mặc Khuynh nhìn thấy một căn nhà gỗ được bao quanh bởi những bụi cây cát cánh với hoa màu tím.
Quanh đây không có căn nhà nào khác, toàn bộ đều là đất trồng dược liệu, căn nhà gỗ kia tọa lạc ở chính giữa, có một con đường nhỏ bằng đá vụn dẫn đến trước cửa, mặt đất sạch sẽ không cỏ dại.
Mặc Khuynh dừng chân, nhìn căn nhà gỗ kia.
Bỗng, tiếng bước chân ở đằng sau đi tới gần.
Mặc Khuynh quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt kia của Giang Khắc, hai chữ "ba mét" cứ thế bị nuốt xuống.
Giang Khắc nhìn bình rượu xái trong tay cô, hỏi: "Uống được không?"
"Cũng tạm." Mặc Khuynh trả lời.
"Sợ rồi." Giang Khắc vươn tay, cầm bình rượu rồi kia đi tới, "Để tôi đi."
Mặc Khuynh ngẫm nghĩ, bản thân rõ ràng không nói câu nào có ý là "tửu lượng không tốt", cạn lời nói: "Anh có nghe hiểu tiếng người không vậy?"
"Lần sau nhất định."
Giang Khắc xách theo bình rượu xái kia, vẫy tay, đi trước một bước lên con đường lót đá.
Tiết xuân trong núi có hơi lạnh, đặc biệt là vì đêm qua mới có mưa, khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Giang Khắc hôm nay mặc áo hoodie kết hợp với quần nỉ, đơn giản mà thoải mái, đuôi tóc hơi dài tùy tiện buộc lại, thêm vào đôi chút tùy tính và tiêu sái.
Hắn đi trên con đường nhỏ, xuyên qua gió mà đi, dáng dấp thả lỏng thong dong, không còn sót lại chút nào như khi ở Giang gia.
Giang gia cao lãnh trầm ổn, nhân viên phục vụ đẹp mắt đầy vẻ gian tà, ông chủ sạp dược liệu cà lơ phất phơ, chàng họa sĩ tùy tính tiêu sái...
Mặc Khuynh đi phía sau, nhìn theo bóng lưng phía trước, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc đâu mới là hắn.
Đi đến trước nhà gỗ, Mặc Khuynh đứng bên người Giang Khắc.
Giang Khắc đẩy kính, nhắc nhở: "Ba mét."
"Nợ đi?" Mặc Khuynh lườm hắn.
Giang Khắc khẽ cong môi.
Dừng mấy giây, Mặc Khuynh không biết là làm sao, giống như cũng bị cuốn theo hắn, khóe môi cũng cong lên.
Mặc Khuynh gọi: "Có người không?"
"Đến đây."
Từ trong nhà truyền ra một giọng nói không kiên nhẫn.
Rất trẻ.
Đồng thời, có hơi quen thuộc.
Không phải đợi lâu, một người từ trong nhà đi ra mở cửa. Không ngờ chính là Cốc Vạn Vạn.
Chiếc áo choàng cũ kỹ có lẽ đã trở thành đặc điểm nhận biết của Cốc Vạn Vạn, cậu ta vẫn kéo áo bao lấy mình thật chặt chẽ, tâm trạng có vẻ không quá tốt, lông mày nhíu chặt, trong mắt có tia cáu kính. Chỉ là lúc nhìn thấy hai người Mặc Khuynh và Giang Khắc, cậu ta hơi ngơ ra.
"Mấy người này sao thế nhỉ, đi đâu cũng gặp vậy?" Cốc Vạn Vạn vò vò đầu, tức giận nói xong, chú ý đến thứ trong tay hai người, "Đến tìm Trương Tam?"
Mặc Khuynh và Giang Khắc đều là lần đầu đến đây, không thể nào biết được sự tồn tại hay thói quen của Trương Tam, khẳng định là người ở nhà tiếp khách nói cho họ biết.
Thế là, Cốc Vạn Vạn cũng đã đoán được bảy tám phần ý đồ của hai người khi tìm đến đây.
Một tay đỡ ở khung cửa, Cốc Vạn Vạn nói với hai người: "Vào đi."
Căn nhà chỉ có một tầng, nhưng nền nhà được xây cao hơn, trái phải đều có thang gác đi ra cửa chính. Ngoài cửa đặt một bộ bàn ghế mây, cho thấy chủ nhân của nó là một người thích hưởng thụ cuộc sống.
Mặc Khuynh và Giang Khắc đi theo Cốc Vạn Vạn vào nhà.
Bên trong khá rộng rãi, ngập trong hương vị của các loại thảo dược, còn có thể ngửi ra mùi vị của vài phương thuốc.
"Chú Tam, có người tìm." Cốc Vạn Vạn gọi vọng vào trong.
"Ai thế."
Có tiếng đáp lại.
Là từ nhà ăn bên phải.
Cốc Vạn Vạn đi đến trước cửa nhà ăn, như người không xương tựa lên khung cửa: "Người đưa Hạ Vũ Lương về đây."
Người bên trong không cần nghĩ đã đáp: "Không gặp."
Cốc Vạn Vạn "ò" một tiếng, quay đầu, chuyển lời của Trương Tam cho hai người Mặc Khuynh và Giang Khắc: "Chú ấy bảo không gặp."
Mặc Khuynh xoa xoa tai, không định sẽ khách khí: "Nghe thấy."
"Vậy thì mời." Cốc Vạn Vạn chỉ ra cửa.
"Đến cũng đến rồi, gặp một cái cũng không ảnh hưởng gì." Mặc Khuynh đi về phía cửa nhà ăn, Cốc Vạn Vạn vừa đưa tay ra ngăn, cô đã vung tay một cái, khiến cậu ta lảo đảo.
Cốc Vạn Vạn trừng mắt nhìn theo Mặc Khuynh, lại muốn xông đến trứng chọi đá, nhưng lần này, Giang Khắc thong thả theo sau liếc cậu ta một cái, vung tay.
Cánh tay của Cốc Vạn Vạn run run.
Xoa xoa cánh tay, Cốc Vạn Vạn nhìn theo hai tên "cường đạo" này, hừ một tiếng.
- - Không quản nữa.
Bên trong nhà ăn.
Mặc Khuynh đi vào, dừng lại.
Một người ngồi trước bàn ăn, khoảng chừng đã ngoài sáu mươi, nhưng mái tóc đen bóng không một sợi bạc, sắc mặt hồng hào. Ông ta mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ, cầm một chén rượu.
Trên bàn bày bừa đều là chén và đĩa.
Xem ra đã uống được một chầu với Cốc Vạn Vạn.
"Cốc Vạn Vạn, chú thấy mày nên băm mình ra chôn xuống làm phân bón đi, có hai người thôi cũng không xử lý nổi..." Trương Tam càu nhàu, bỏ một hạt lạc vào miệng, đặt chén rượu xuống bàn.
Ông ta ngẩng đầu.
Trong một cái chớp mắt, vốn là không vừa lòng và buồn phiền, hóa thành kinh hãi và hốt hoảng.
"Khụ khụ khụ..."
Sững sờ hai giây, Trương Tam bỗng nhiên bị nghẹn vì chính hạt lạc mình vừa ăn, vỗ vỗ ngực liên tục.
Cốc Vạn Vạn nghe thấy, đi vào, rót cho ông ta một chén nước.
Nhưng mà, cậu ta vừa đưa chén nước qua, tiếng ho khan của Trương Tam đã dừng lại.
"Cô--" Trương Tam thở hổn hển, ngẩng đầu, chỉ Mặc Khuynh hỏi, "Tên là gì?"
"Mặc Khuynh."
"..."
Trương Tam lại im lặng, ngồi im không nhúc nhích, giống như một hòn đá.
Cốc Vạn Vạn đẩy vai ông ta: "Chú Tam?"
Trương Tam hơi động.
Cốc Vạn Vạn khẽ thở ra một hơi: "Con còn tưởng chú quy thiên tại chỗ rồi."
"Oắt con." Trương Tam mắng một câu, nhấc chân đá về phía Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh tránh đi.
"Ầy," Cốc Vạn Vạn đi đến hai bước, "Con xác minh rồi, cô ta đúng là tên Mặc Khuynh. Với người kia mà chú nói, cùng lắm là giống tên giống họ, không phải."
Trương Tam hít sâu một hơi, nặng nề nhìn cậu ta một cái, sau đó cầm chén rượu, ngửa đầu, một hơi cạn sạch.
Ông ta thầm nghĩ: Oắt con thì biết cái gì.
Cốc Vạn Vạn chưa nhìn thấy ảnh của "Mặc Khuynh", nhưng ông ta thấy rồi, bởi vậy khoảnh khắc vừa rồi ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ở cửa, ông ta còn tưởng là gặp quỷ.
"Hai người," Trương Tam hơi dừng, cẩn thận quan sát hai người một lát, cuối cùng nói, "Ngồi đi."
Mặc Khuynh nhìn mặt bàn bừa bộn, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ghét bỏ nói: "Dù sao cũng phải dọn dẹp qua đi chứ."
"Cho mấy người mặt mũi--"
Cốc Vạn Vạn cực kỳ bất mãn, đi về phía hai người.
Nhưng mà, Trương Tam bất ngờ không kịp đề phòng nhấc chân, đạp một cước trúng mông Cốc Vạn Vạn: "Đi dọn."
Cốc Vạn Vạn vỗ vỗ bụi, trừng mắt: "Con đến đây làm chân sai vặt cho chú đấy à?"
"Bí phương gieo trồng độc môn của chú mày, còn muốn không?" Trương Tam cũng trừng lại cậu ta.
Đối diện với Trương Tam mấy giây, Cốc Vạn Vạn cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp với bậc thầy gieo trồng dược liệu: "Không phải chỉ là dọn cái bàn thôi sao..."
Cốc Vạn Vạn nhẫn nhịn chịu nhục, đè xuống khó chịu trong lòng, nhận mệnh đi dọn dẹp bát đũa, lại lau bàn.
Một lúc sau, Mặc Khuynh và Giang Khắc ngồi xuống, lấy đồ nhắm và rượu xái ra. Cốc Vạn Vạn lấy thêm hai đĩa rau trộn trong bếp.
"Hai người, đang làm gì?" Trương Tam vẫn đang tỉ mỉ đánh giá hai người, tìm cơ hội mở miệng.
Giang Khắc thoải mái nói: "Giang Họa, một họa sĩ."
"Đúng là có thể nhìn ra." Trương Tam nhìn phong cách ăn mặc của Giang Khắc, gật đầu, sau đó nhìn sang Mặc Khuynh, chờ cô nói.
"Mặc Khuynh." Mặc Khuynh lên tiếng, "Vừa nghỉ học."
"Bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín."
"Mới mười chín?" Trương Tam dường như có hơi hoài nghi, sau đó lại hỏi, "Là người ở đâu?"
"Ông đang điều tra hộ khẩu đấy à?" Mặc Khuynh nhíu mày.
"Thuận miệng hỏi thôi." Trương Tam qua loa đối phó, nâng chén rượu, chuyển đề tài, "Uống một chén?"
"Được." Mặc Khuynh sảng khoái đáp.
Nhưng giây tiếp theo, Giang Khắc đã chen vào: "Cô ấy uống trà."
"Uống trà tốt, uống trà tốt." Trương Tam lập tức gật lấy gật để.
Mặc Khuynh: "..."
Cốc Vạn Vạn đứng ở một góc sáng sủa, dựa tường, hai tay ôm trước ngực, đang chờ xem Trương Tam định làm cái trò quỷ gì.
Tính tình của Trương Tam nổi tiếng là xấu tệ.
Phần lớn thời điểm, tâm trạng đều xấu, phần lớn những người xách theo rượu xái và đồ nhắm đến đều bị ông ta đuổi đi.
Chỉ có rất ít gặp vận may, mới được ông ta chỉ cho một hai.
Nhưng mà--
Trương Tam trước mặt giống như thay đổi thành một người khác.
Không phải chỉ là một "Mặc Khuynh" trùng tên trùng họ thôi sao, trên đời này trùng tên trùng họ có vô số, cô sao có thể là hậu nhân của vị thần y lưu lại bí quyết gieo trồng dược liệu quý chứ?
Cốc Vạn Vạn thầm cho rằng Trương Tam già rồi lẩm cẩm.
Dĩ nhiên cậu ta vẫn rất thức thời mà không nói ra.
"Hai người đến đây, là muốn hỏi chuyện của Hạ Vũ Lương, hay là hỏi bí quyết gieo trồng?" Trương Tam nhấp một ngụm rượu, trực tiếp hỏi ý đồ của hai người khi đến đây.
Giang Khắc đáp: "Hạ Vũ Lương."
"Cái chết của Hạ Vũ Lương, hai người mang theo ý đồ đến đây, tôi đã nghe Cốc Vạn Vạn nói lại rồi." Trương Tam nói, "Coi như báo đáp đi, tôi có thể nói ra quá khứ của con bé cho hai người."
Nói đến đây, Trương Tam liếc Cốc Vạn Vạn: "Đứng đần ở đấy làm gì, đi pha trà."
"Vâng."
Cốc Vạn Vạn rề rà đáp, cực kỳ không tình nguyện đi ra ngoài.
"Thấy tiểu tử đó không?" Trương Tam chỉ bóng lưng Cốc Vạn Vạn đã đi ra ngoài, nói với Mặc Khuynh và Giang Khắc: "Mười năm trước, mỗi năm đều đến thôn này ở lại một thời gian, coi như cùng lớn lên với Hạ Vũ Lương, vẫn luôn xem Hạ Vũ Lương là chị gái. Đừng nhìn dáng vẻ vật vờ đó, trong lòng hẳn đã khó chịu muốn chết rồi."
Giọng điệu không nhẹ không nặng, như đang nói về một chuyện ngoài lề.
Không hề giấu diếm.
"Chú im miệng đi được không?" Cốc Vạn Vạn từ ngoài phòng khách gào vào.
"Nóng tính quá nhỉ!" Trương Tam chế giễu.
"..."
Phòng khách truyền đến tiếng kéo ghế, sau đó, tiếng bước chân dần đi xa.
Chờ cho tiếng bước chân hoàn toàn đi khỏi nhà gỗ, Trương Tam mới đi vào chuyện chính.
"Hạ Vũ Lạnh ấy à..." Trương Tam hơi dừng, nhặt một hạt lạc bỏ vào miệng, sau đó đặt đũa xuống, tiếp tục, "Con bé là trẻ mồ côi. Mười bảy năm trước, ba mẹ con bé bị một bệnh nhân điên cuồng cố chấp chém chết."
Trương Tam vừa nhắc đến chuyện này, Mặc Khuynh và Giang Khắc đều nhớ đến một chuyện.
- - Nghe nói, thôn Thần Y trước đây không nghiêm khắc với người ngoài như bây giờ, bởi vì nhiều năm trước có một bệnh nhân nổi điên, tổn hại mười vị thầy thuốc đứng đầu, sau đó mới có quy tắc gác cổng nghiêm như vậy.
Giang Khắc hơi híp mắt, hỏi: "Là vụ gây rối lần đó?"
"Đúng."
Trương Tam gật đầu.
Ông ta tiếp tục: "Con bé cứ thế trở thành trẻ mồ côi. Trưởng thôn thấy đáng thương, bèn đưa con bé về nuôi dưỡng. Chỉ là, trưởng thôn tuổi tác đã cao, không thể chăm chút nhiều cho con bé, Hạ Vũ Lương mới thường chạy đến chỗ này."
"Nhắc đến thì..."
Trương Tam giơ chén rượu lên.
Giang Khắc cũng giơ chén rượu, cụng chén với ông ta.
Trương Tam uống một hơi cạn sạch, lau miệng nói: "Cốc Vạn Vạn mang phối phương của thuốc độc và thuốc giải cho tôi xem rồi. Tôi còn tưởng con bé đều đã quên hết những gì tôi dạy."
"Kỹ năng bào chế thuốc của Hạ Vũ Lương là do ông dạy?" Mặc Khuynh hỏi.
"Học ba năm, đều là tranh thủ thời gian mà học." Trương Tam nâng tay che mắt, bỗng thở dài, "Mới chỉ ba năm đã đạt đến trình độ này, nói là thiên tài cũng không quá."
Sau đó lại tự rót rượu cho mình, một hơi uống cạn.
Không biết là đang hối hận bản thân đã dạy cho Hạ Vũ Lương những thứ này, gián tiếp dẫn cô ấy đến kết cục đó, hay là cảm thấy may mắn, vì ít nhất đã giúp Hạ Vũ Lương trước khi giải thoát còn được thống khoái trả thù một lần.
Một lúc sau, Giang Khắc hỏi: "Nghe nói Hạ Vũ Lương đã bị trục xuất khỏi thôn?"