Điều khiến Mặc Khuynh không tính đến là, Giang Khắc vậy mà cũng có võ trong người, mỗi chiêu thức đều nhanh chuẩn ác, vừa nhìn là biết có từng luyện.
- - Không hề giống người quanh năm ngồi trong văn phòng.
Ba người còn lại cũng không có kẻ nào là bao cỏ, cực kỳ giống mấy tay đấm có kinh nghiệm phong phú.
Trước mắt trận chiến ở trong thế giằng co.
"Sao tôi cứ cảm thấy giống như đang ở đấu trường thế nhỉ." Cốc Vạn Vạn bỗng ngồi xuống bên cạnh Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh tiếp lời: "Quá rõ ràng."
Cốc Vạn Vạn phân tích: "Kia là đối thủ cạnh tranh?"
Mặc Khuynh không mấy hứng thú: "Ai biết."
Cốc Vạn Vạn: "..." Được rồi, quên mất trước mắt là một vị "một hỏi ba không biết".
Rất nhanh, Cốc Vạn Vạn lại hỏi: "Cô quen anh ta mà đúng không?"
"Không biết."
"Lúc cô với anh ta đến thôn Trúc Xá không phải đi cùng nhau sao?"
"Người này có tên là Giang Họa đâu."
"..." Tin cô thì tôi là tên ngốc.
Im lặng mấy giây, Cốc Vạn Vạn nhíu mày: "Thế cô có tố cáo anh ta không?"
Mặc Khuynh hỏi: "Nếu có một phần vạn khả năng đề thi này là thật, cậu có thừa nhận bản thân đã xem trước đề không?"
"..."
Một câu này đã hoàn toàn hỏi nghẹn Cốc Vạn Vạn.
Để vào được căn cứ số 08 mà cậu ta đã mất không ít công sức, bây giờ khó khăn lắm mới bắt được cơ hội tham gia "thi tuyển công chức", sao có thể cam tâm tình nguyện vì loại chuyện này mà tự hủy?
Nhưng mà, không lẽ Mặc Khuynh cũng tính sẽ coi như không thấy?
Cốc Vạn Vạn rất nghi ngờ.
- - Cậu ta cứ cảm thấy người trước mắt này không nói được câu thật lòng nào cả.
Không lâu sau, ba người kia rơi xuống thế hạ phong, Ôn Thường Xuân đã sớm lùi về một góc, thấy tình hình trước mắt, vỗ vỗ bụi trên ống tay áo, đi tới.
"Đừng đánh--"
Ôn Thường Xuân đi đến gần, đưa tay ra, muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng mà, sau khi đá bay ba người kia, Giang Khắc liếc anh ta một cái, nắm tay nhấc lên, đấm thẳng vào mặt anh ta.
Ôn Thường Xuân đau đến mức lời vừa định nói cũng bị nuốt ngược vào trong, kêu lên đau đớn, ôm mặt: "Mặc tiên sinh, là tôi mà!"
Giang Khắc thu tay, quay sang, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Không chú ý."
Ôn Thường Xuân nước mắt lưng tròng: "Không sao, không sao. Là lỗi của tôi."
Anh ta thả tay, nhìn lòng bàn tay đều là máu, nước mắt lại không ngừng trào ra vì đau.
Đúng là tai bay vạ gió mà!
Anh ta nhìn Giang Khắc, lại bị dáng vẻ âm trầm của đối phương dọa, cả người khúm núm, không dám thốt ra dù chỉ một câu trách móc.
Ôn Thường Xuân gọi: "Mặc tiên sinh..."
Lời còn chưa dứt, dưới tầng đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, cực kỳ dồn dập.
Hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
"Cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!"
Những người còn lại kêu lên, nhanh chân chạy về phía hòm đựng điện thoại, sau đó chạy về phía cửa.
Không chắc chắn là cảnh sát đến bắt bọn họ, nhưng chỉ cần nhìn thấy chỗ đề thi này, chắc chắn sẽ hiểu ngọn nguồn chân tướng, đến lúc đó một người cũng không thoát được.
Giang Khắc thấy thế, sắc mặt đanh lại, lách người chặn trước cửa, nói với đám người kia: "Đề thi."
Mọi người ngẩn ra, nhanh chóng giấu đề thi đi.
- - Tiền cũng mất rồi, bọn họ còn chưa xem xong nữa!
Giang Khắc không nhiều lời với bọn họ, trực tiếp động thủ, thân hình như gió, đoạt lấy đề thi trong tay từng người. Có người còn muốn giấu một phần, nhưng đều bị hắn nhanh như chớp lấy đi, không để lại bất cứ thứ gì.
Cuối cùng, hắn đi tới trước mặt Cốc Vạn Vạn và Mặc Khuynh.
Hai người nhìn nhau, ném đề thi cho hắn.
Giang Khắc cầm toàn bộ số đề nhét vào ba lô, kéo khóa lại, thuận tiện xách luôn cái túi kia của Cốc Vạn Vạn, sau đó quét mắt về phía Ôn Thường Xuân: "Mua xong tìm anh ta."
Nói xong thì đi.
Ôn Thường Xuân quýnh lên: "Này--"
"Cảnh sát xông vào tầng một rồi, chạy trước đã!"
"Đi thôi đi thôi."
Cửa mở, mọi người không quan tâm được những cái khác nữa, đều muốn thoát thân trước.
"Đuổi theo anh ta!" Cốc Vạn Vạn nhìn theo Giang Khắc.
Nhưng--
Giang Khắc trực tiếp đi đến trước cửa sổ, kéo cửa ra, sau đó nhảy lên bệ cửa, liếc bên dưới một cái, không hề đắn đo với độ cao hai tầng mà nhảy xuống đầy dứt khoát.
Cốc Vạn Vạn vừa đứng lên, nhìn thấy cảnh này, miệng bật thốt ra câu chửi tục.
Cốc Vạn Vạn mở trừng mắt nhìn Mặc Khuynh đi lấy điện thoại, sau đó từ bệ cửa sổ nhẹ nhàng như không nhảy xuống.
Rất nhanh, bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong con ngõ nhỏ tối đen.
Người trong phòng đều đã bỏ chạy, gần như không có ai nhìn thấy một màn này.
*
Mặc Khuynh qua một ngỏ nhõ, đi vào ngã rẽ, chợt có thứ gì bị ném đến.
Là một chai nước khoáng.
Vẫn lạnh, trên thân chai còn có nước đọng.
"Đuổi mệt chưa?" Cùng hướng với nó là một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Mặc Khuynh quay đầu, nhìn thấy Giang Khắc đội mũ, dựa vào vách tường. Ánh đèn đường lờ mờ, thân hình của hắn giấu trong bóng tối, bên chân là hai cái túi.
Mặc Khuynh khen ngợi: "Thân thủ không tệ nha."
"Không bằng cô." Giang Khắc trả lời.
Lời này là thật.
Mặc Khuynh không cần khiêm tốn phủ nhận.
Cô đi về phía Giang Khắc: "Nghề tay trái?"
"Ừm."
Mặc Khuynh nhìn hai cái túi kia: "Kiếm được không ít."
Giang Khắc trả lời: "Làm loại việc này, tiền đến nhanh."
"Kiếm nhiều tiền thế làm gì?" Mặc Khuynh mở nắp chai nước, uống một ngụm.
Giang Khắc nhấc mắt, nhìn cô: "Góp tiền cưới vợ."
"Khụ." Mặc Khuynh sặc nước, ngạc nhiên ngẩng đầu đánh giá hắn, lúc lâu sau nói, "Tôi đoán thử."
Giang Khắc nói: "Mời."
"Đúng là có một nhóm người dùng phương thức này trục lợi, nhưng mà anh..." Mặc Khuynh nhàn nhạt đánh giá hắn, "Muốn một lưới bắt hết bọn họ?"
Giang Khắc nhìn cô, không nói gì.
Mặc Khuynh nắm chắc được tám chín phần.
Cô híp mắt: "Anh có ý đồ gì?"
Giang Khắc không trả lời, mà khom người, nhặt túi của Cốc Vạn Vạn lên, ném cho Mặc Khuynh: "Về sớm đi."
Mặc Khuynh tiếp lấy, hơi nặng, tay cũng bị kéo xuống theo.
Vừa ngẩng đầu, thấy Giang Khắc đã muốn đi, cô ước lượng sức nặng của túi, hỏi: "Không cần tiền lấy vợ nữa?"
"Bị bắt gặp thì phải chia phần thôi."
Giang Khắc không nhanh không chậm đáp lại một câu, khoác ba lô lên vai.
Hắn không quay đầu, bóng lưng dần đi xa, rất nhanh hòa vào một thể với bóng tối trước mắt.
Mặc Khuynh xách túi, nhìn theo cho đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất.
Cô không về luôn, mà tựa lưng vào tường, nhíu mày trầm tư.
Hồi lâu sau, Mặc Khuynh lại uống hai ngụm nước nữa, lấy điện thoại ra, bật nguồn, gọi cho Hoắc Tư.
"Chuyện này cô không cần bận tâm." Hoắc Tư bắt máy rất nhanh, quyết đoán nói, "Tập trung ôn thi cho tốt."
Không ngờ thái độ của Hoắc Tư lại là thế này, Mặc Khuynh hơi dừng, nói: "Tôi xem đề thi rồi."
Hoắc Tư nói: "Xem thì xem thôi."
Thái độ "khoan dung" như thế, thật sự không giống với đội trưởng Hoắc trong ấn tượng của Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nói: "Tôi tố cáo anh với thủ lĩnh Phạm."
"Cô!" Hoắc Tư chỉ nói được thế, im lặng một lúc, mới tiết lộ xíu xiu, "Chúng tôi vẫn đang điều tra chuyện này, đã sắp kết thúc rồi, cô yên tâm."
Mặc Khuynh mới không quan tâm cái gì mà "lộ đề" hay là "bắt được kẻ lộ đề".
Cô chỉ có một câu hỏi: "Anh và Giang Khắc bắt tay hợp tác?"