Đám người có mặt tuy đều không hiểu ra làm sao, nhưng sống đến từng tuổi này, có chuyện gì chưa từng thấy qua, bởi vậy cũng không có ai bị dọa sợ.
Nhưng cũng như một lẽ tự nhiên, kế hoạch "Đi về phía phòng nghiên cứu trên tầng ba" đã bị hoãn lại.
Bên trong đại sảnh.
Giang Khắc ngồi ở sô pha uống trà, nhìn khung cảnh hỗn loạn ở cầu thang, mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Giang gia, có cần đi ngăn lại không ạ?" Bành Trung hỏi.
Dù sao chuyện này đang xảy ra ở Viện nghiên cứu số 09 của bọn họ, Bành Trung nhìn thôi cũng sốt ruột.
Một nhân viên dọn vệ sinh lại gây gổ ở ngay nơi làm việc, nếu như truyền ra ngoài, danh tiếng của Viện nghiên cứu số 09 phải làm sao? Không những thế, còn có khả năng sẽ bị người ta mang ra chê cười nghị luận.
Giang Khắc vững như bàn thạch: "Lương Tự Chi là nhân viên của chúng ta?"
Bành Trung lắc đầu: "Không phải."
Giang Khắc lại hỏi: "Thế thì liên quan gì đến chúng ta đâu?"
Bành Trung: "..." Anh ta không tìm được lời nào phản bác.
"Anh, anh đừng có dính vào." Bành Nhân nắm cánh tay Bành Trung, kéo người sang một bên, "Anh chỉ phụ trách bảo vệ Giang gia, đừng có đi quản người khác, hạ thấp giá trị của Giang gia nhà chúng ta."
"..."
Bành Trung nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, thế là gật đầu, nghiêm mặt đứng một bên.
Bành Nhân vừa lén ăn kẹo, vừa lén xem trò hay.
Cuối cùng, không biết Lương Tự Chi đã ăn bao nhiêu đấm, nhân viên an ninh rốt cuộc chạy đến.
Bọn họ chạy thẳng về phía cầu thang.
Nhưng--
Chợt, một cây chổi lau nhà từ bên cạnh phi ra, chặn lại đường đi của bọn họ.
Cả đám người nhất thời khựng lại.
Sau đó, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc đồng phục dọn vệ sinh, ung dung đi tới.
Người này không có tí tinh thần nào cả, cả người toát lên dáng vẻ ốm yếu bệnh tật, chầm chậm đi đến trước mặt bọn họ, dừng lại.
"Tôi xem ai dám tiến thêm một bước."
Cậu ta nâng mắt, cao lãnh kiêu ngạo quét mắt một lượt qua đám người cường tráng này, lời nói ra, khí thế mười phần, rất có một loại phong thái "trong một chiêu quét sạch toàn trường".
Đám người vừa chạy đến đúng là bị khí thế này của cậu ta dọa cho đứng đơ người mất ba giây.
Chờ bọn họ ý thức được người kia chỉ là cái thùng rỗng kêu to, cậu ta bỗng nâng tay, vỗ ba cái.
Đám người còn chưa hiểu ra làm sao.
Một khắc sau, chỉ thấy từ hai bên đi lên hai hàng người mặc đồng phục nhân viên dọn vệ sinh, rõ ràng đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vây xung quanh nhóm bảo vệ và mấy người lãnh đạo.
Cốc Vạn Vạn một thân ốm yếu, mặt mày không có lấy chút sức sống, nhưng một thân cao quý này, dù có đang mặc đồng phục của nhân viên dọn vệ sinh thì vẫn không mất đi.
Cậu ta nhìn xung quanh một vòng, lộ vẻ kiêu ngạo duy ngã độc tôn: "Người anh em của tôi đang làm việc, khuyên các vị cứ đứng ngoài quan sát là được."
Ngang ngược mà kiêu ngạo.
Từ trong ra đến ngoài đều lộ ra cứng rắn.
"Lên!"
Đám nhân viên an ninh này rõ ràng đã bị chọc giận rồi.
Bọn họ cùng lúc xông lên, mà người Cốc Vạn Vạn mang đến cũng không phải kẻ bất tài, lập tức giao đấu chính diện với bọn họ.
Bảo vệ và vệ sĩ, từ cái tên gọi đã lộ ra sự khác biệt, giá cả và thực lực, đều cách xa ngàn dặm.
Căn bản không cần so sánh.
Đám nhân viên an ninh rất nhanh bị nhóm vệ sĩ bá đạo này mạnh mẽ đè trên mặt đất.
Lãnh đạo của Viện số 01 tức thì đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- - Bọn họ dù có thấy nhiều thế nào đi chăng nữa, thì cũng chưa thấy được hỗn chiến kiểu này bao giờ.
Lúc này, Cốc Vạn Vạn đi tới, nho nhã lễ độ, tươi cười thân thiết với bọn họ: "Các vị, có thể sẽ phải trì hoãn thêm chút thời gian, có muốn đi sang một bên ngồi xuống trò chuyện một lát không?"
"Chúng tôi..."
Một vị lãnh đạo vừa muốn mở miệng, "nhân viên dọn vệ sinh" vây quanh bọn họ đã đi lên từng bước.
Cảm giác áp bách lập tức ập tới.
Lãnh đạo dừng một giây, sửa miệng: "Ngồi xuống trước đi."
"Đúng, ngồi xuống trước."
Mấy người khác cũng phụ họa.
Thế là, dưới lời "mời" của Cốc Vạn Vạn, một đám đại lão hô mưa gọi gió trong giới Y dược không thể không cúi đầu trước "vũ lực", ngoan ngoãn đi xuống đại sảnh.
Cốc Vạn Vạn cũng đi về phía đó.
Mà, đi được một nửa, Cốc Vạn Vạn chú ý đến người đàn ông ngồi trên ghế sô pha uống trà, giật mình.
Cậu ta lắc lắc đầu, lại cẩn thận nhìn thêm một lần--
Không nhìn nhầm.
Lại là cái tên đó.
*
Cùng lúc--
Giang Khắc đặt chén trà xuống, mí mắt hơi nhấc, nói với Bành Trung: "Mời Cốc thiếu gia qua đây."
"Vâng."
Bành Trung gật đầu.
Anh ta nhìn về phía Cốc Vạn Vạn, xoay người đi về phía cậu ta.
Đứng đằng trước Cốc Vạn Vạn đang có hai vệ sĩ, bọn họ thấy Bành Trung đi tới, theo bản năng đưa tay ra chặn, còn chưa chạm được đến Bành Trung, cánh tay của một người đã bị phế đi.
"Cốc thiếu gia," Bành Trung lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu như người máy, "Giang gia của chúng tôi muốn mời cậu uống trà."
- - Cái giá trị vũ lực này, muốn từ chối cũng khó.
- - Đúng lúc cậu ta cũng muốn biết, "Mặc Giang", rồi thì "Giang Họa" này, rốt cuộc là kẻ nào.
Cốc Vạn Vạn ngoan ngoãn theo sau Bành Trung đi tới.
"Trùng hợp ghê nha."
Cốc Vạn Vạn đến gần, đánh giá Giang Khắc, sau đó ngang ngược ngồi xuống.
Giang Khắc bình thản đón lấy ánh mắt thăm dò đánh giá của cậu ta, nói: "Tôi là Giang Khắc."
"..."
Cốc Vạn Vạn hít vào một hơi, nghẹn họng.
Giang Khắc.
Một cái tên không có cảm giác tồn tại gì, nhưng lại vô cùng có cảm giác tồn tại.
Ở cái Đế thành này, người biết đến "Giang gia" rất nhiều, nhưng mà, biết Giang gia có một người tên "Giang Khắc", lại ít đến mức không thể ít hơn.
Bởi vì, người này gần như không bao giờ lộ diện ở Đế thành.
Trùng hợp thế nào, Cốc Vạn Vạn bởi vì nguyên nhân gia tộc mà biết.
"Đã nghe danh từ lâu." Cốc Vạn Vạn híp mắt, cười lạnh, "Tìm tôi có việc gì?"
Giang Khắc tĩnh tọa, không động, nhưng khí thế hơn hẳn Cốc Vạn Vạn mấy bậc.
Giang Khắc chậm rãi nói: "Mời ngồi thôi. Ai cũng biết Cốc thiếu gia có cơ thể yếu ớt, nếu như xảy ra chuyện gì ở nơi này, tôi cũng khó giải thích với cụ ông bên nhà."
"..."
Cốc Vạn Vạn không hiểu vì sao thấy khó chịu.
Loại khó chịu này, là từ lần đầu gặp mặt bị tấm thẻ chứng minh "Giang Họa" lừa, sau đó lại bị đề thi của "Mặc Giang" qua mắt, còn có lần này bị khí thế của "Giang Khắc" đè bẹp.
Cốc Vạn Vạn nghẹn một hơi, nói: "Rót trà đi."
"Đến đây."
Bành Nhân cười tít cả mắt đi tới.
Cười đến là vui vẻ.
Cốc Vạn Vạn nhìn khuôn mặt tươi cười đó, trong lòng càng ngột ngạt hơn.
- - Rót chén trà thôi, có gì mà vui thế!
...
Văn Bán Lĩnh đánh Lương Tự Chi chừng mười phút, đánh mệt rồi mới dừng tay.
Là một vị đội trưởng của đội Hành Động số 02 trong căn cứ số 08, Văn Bán Lĩnh cũng không xuống tay quá hung ác với Lương Tự Chi, chỉ nhắm mấy nơi da dày thịt béo mà đánh.
Chẳng qua, Lương Tự Chi vẫn cực kỳ thảm.
Anh ta nằm hấp hối trên mặt đất.
Văn Bán Lĩnh đứng thẳng người, đá đá Lương Tự Chi, sau đó như một vị tiểu thiếu gia quần áo lụa là, kiêu ngạo đi xuống cầu thang.
Mọi người đồng loạt quét mắt về phía Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh quét mắt một vòng, cuối cùng dừng trên người con ma ốm nào đó đang thong thả ung dung ngồi uống trà, gọi: "Cốc Vạn Vạn."
"Đây."
Cốc Vạn Vạn vừa nhấp được hai hớp trà, nghe gọi thì đáp lại một tiếng.
Văn Bán Lĩnh khoanh tay đứng tại chỗ, nhướng mày về phía Cốc Vạn Vạn: "Tôi xong việc rồi, đi thôi."
"Được."
Cốc Vạn Vạn đáp.
Cậu ta nhìn điện thoại, trên đó có tin nhắn của Mặc Khuynh--
[Xong rồi.]
Cậu ta hướng Giang Khắc nói "cáo từ", rồi cùng Văn Bán Lĩnh rời khỏi.
Hai người đi đằng trước, phía sau là hai hàng vệ sĩ mặc đồng phục nhân viên dọn vệ sinh. Dáng vẻ không sợ trời không sợ đất này của hai người, nhìn thôi đã thấy nhức nhức cái mắt.
Nhưng mà, không có ai dám đứng ra ngăn lại.
"Giang gia, cứ để họ đi vậy thôi ạ?" Bành Trung không hiểu.
"Ân oán cá nhân, liên quan gì đến EMO." Giang Khắc nói xong, quét mắt qua đại sảnh bừa bãi, "Báo với tài vụ, tổng hợp lại chi phí tổn thất và tiền thuốc men, gửi hóa đơn cho Văn gia và Cốc gia."
"Vâng."
Dừng mấy giây, Giang Khắc lại nói: "Tiền bồi thường giao cho giáo sư Lục làm kinh phí."
Bành Nhân nghe đến đây, há hốc miệng, vừa định nói "Chút tiền bồi thường đó sao đủ được", nhưng Bành Trung nghe cái là hiểu, gật đầu: "Vâng."