Sau khi Giang Khắc thẳng thắn, trong xe bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
Ngày trước, Mặc Khuynh rõ ràng thấy được giữa Giang Khắc và Giang Diên có một mối liên hệ nào đó, nhưng sau đó nhìn thấy sự mâu thuẫn của Giang Khắc, cô không thể tiếp tục làm bậy dán cái nhãn "Giang Diên" lên người hắn nữa.
Suy nghĩ của cô là, nếu sự tỉnh lại của cô đã được sắp đặt sẵn, vậy thì âm mưu đằng sau nó chắc chắn sẽ tự tìm đến tận cửa.
Bởi thế, cô từ bỏ sợi dây liên kết từ phía Giang Khắc.
Nhưng--
Mấy câu đơn giản của Giang Khắc, lại khiến Mặc Khuynh khó mà làm ngơ.
Ký ức là giả.
Có thể là hắn chưa từng có quá khứ.
Nếu vậy, hắn thật sự là thế thân đã được sắp đặt từ trước sao?
Nếu đúng, vậy thì... Hắn có thể là kiếp sau của Giang Diên hay không?
Giang Khắc cho xe chạy vào bãi đỗ xe của sân bay.
Mặc Khuynh tháo dây an toàn, nhưng không xuống xe mà hỏi: "Anh muốn hợp tác thế nào?"
Giang Khắc quay đầu sang, đón lấy ánh mắt của cô, nói: "Trao đổi tin tức."
"Được."
Mặc Khuynh đồng ý rất dứt khoát.
Giang Khắc ngược lại hơi ngạc nhiên.
Mặc Khuynh lại hỏi: "Anh và Hoắc Tư là thế nào?"
"Làm một cuộc giao dịch, sau này cô sẽ biết." Giang Khắc nói, không trả lời chính diện.
"Nếu như anh muốn vào căn cứ số 08..." Mặc Khuynh cố ý dừng lại.
Giang Khắc tiếp lời: "Sao hả?"
Mặc Khuynh nhướng mày, cười đầy ý vị, sau đó nhìn hắn, trả lại nguyên câu vừa rồi: "Sau này anh sẽ biết."
"..."
Giang Khắc trầm mặc, nhưng một lát sau, hắn bỗng nhiên mím môi, nâng tay đặt hờ trước miệng.
"Đi đây, không cần tiễn."
Mặc Khuynh đẩy cửa.
Tuy cô đã nói vậy, nhưng Giang Khắc vẫn xuống xe theo.
Mặc Khuynh đóng cửa lại, khoác ba lô lên, nhìn về phía Giang Khắc ở đối diện.
Giây tiếp theo, Giang Khắc vung tay ném tới cái gì đó, Mặc Khuynh theo bản năng nâng tay bắt lấy, mở ra, trong lòng bàn tay là một điếu thuốc lá.
Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn sang.
Giang Khắc ngậm một cây khác, dùng bật lửa châm thuốc, khói trắng trong thoáng chốc nổi lên, giây lát sau lại bị gió đêm thổi tan.
"Mặc Khuynh."
Giang Khắc kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nâng mắt nhìn qua, tầm mắt chiếu thẳng, mang theo nguồn sức mạnh nào đó.
Mặc Khuynh bị ánh mắt ấy bao lấy, trái tim hơi trầm xuống. Google 𝑡𝗿ang nà𝒚, đọc nga𝒚 không q𝗎ảng cáo ( 𝑇𝑹𝗎𝑀𝑇 𝑹𝐔YEN.VN )
"Nếu tôi biến mất, có thể Giang Diên sẽ sống lại," Giang Khắc giống như bâng quơ nói ra, giọng nói hơi khàn, từ tốn hỏi cô, "Cô sẽ lựa chọn thế nào?"
Mi mắt cô khẽ giật.
Mặc Khuynh nhìn Giang Khắc, không trả lời.
Gió mát thổi qua, thổi rơi tàn thuốc, để lại một đầu thuốc rực đỏ, ở trong màn đêm chợt sáng chợt tắt.
Hắn nói: "Chọn anh ta cũng là chuyện có thể hiểu được."
"..."
Mặc Khuynh không nói gì, nhìn hắn đang cười, hờ hững mà ung dung.
Ánh đèn chiếu xuống, phủ lên người hắn một tầng mờ ảo, tựa một linh hồn trôi nổi giữa không trung, chỉ cần một cơn gió thổi qua, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không tìm thấy nữa.
Giang Khắc hé môi, dường như còn muốn nói gì đó.
Nhưng mà, cuối cùng hắn chỉ nói: "Đi đi, không thì không kịp đâu."
Một người xoay người đi rồi, một người không tiếp tục tiễn.
...
Tuy đến hơi muộn, nhưng Mặc Khuynh vẫn kịp lên máy bay.
Lúc máy bay bay lên, Mặc Khuynh mở lòng bàn tay ra, nhìn điếu thuốc lá, ánh sáng trong mắt dao động, sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sân bay chìm trong màn đêm dần cách xa.
*
Mặc Khuynh lại quay về Hồi Xuân Các.
So với lần trước rời đi, Hồi Xuân Các hiển nhiên đã thay đổi sang một bộ dạng hoàn toàn mới.
Hồi Xuân Các được thay áo mới, vốn là không khí trầm lặng hiện tại đã trở nên tươi mới khác hẳn.
Trước đó, mỗi ngày Hồi Xuân Các đều không có lấy một bệnh nhân, chỉ có mấy cô nhóc đến tỏ tình với Mẫn Sưởng. Nhưng hiện tại, từ sáng sớm đã có bệnh nhân tìm đến.
Hồi Xuân Các có thêm hai đại phu xem bệnh, một người là giáo sư Trung y đã về hưu được Bách Tạ mời đến, người còn lại là chính Bách Tạ.
Nghe nói, Bách Tạ vì Cốc Vạn Vạn từng đặc biệt đi học Trung y, còn lấy được hai học vị, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Ngẫu nhiên khi Mẫn Sính Hoài có tinh thần, cũng sẽ đi xuống một chuyến, ngồi chẩn một đến hai tiếng, ông ấy không chỉ không thấy mệt, tinh thần còn càng ngày càng tốt lên.
Lại một ngày trôi qua.
Mặc Khuynh vừa tỉnh thì nhận được điện thoại của Qua Bốc Lâm: "Hôm nay có kết quả thi rồi, cô mau đến căn cứ đi!"
Dáng vẻ kích động mà căng thẳng kia, không khác gì với đám học sinh chờ kết quả thi đại học.
"Ờ."
Mặc Khuynh không có hứng thú.
"Mau lên đó!" Qua Bốc Lâm nhắc lại một lần.
"Ừm."
Mặc Khuynh qua loa đáp một tiếng, cúp máy.
Cô không nhanh không chậm đi xuống giường, vệ sinh cá nhân xong, lại dọn dẹp qua căn phòng, ăn sáng, điều chế thuốc, chờ cô nhớ lại chuyện "kết quả thi" thì đã là buổi trưa.
Cô lại đi lên tầng.
Mẫn Sưởng đang ghi sổ sách, thấy cô thì nói: "Điện thoại của cô kêu cả một sáng."
"Ồ."
Mặc Khuynh vào phòng lấy điện thoại.
Pin điện thoại đã hiện đỏ, cuộc gọi và tin nhắn đều có.
Vừa cầm lên được một giây, chuông điện thoại lại vang lên.
Là Hoắc Tư.
"A lô." Mặc Khuynh ấn nghe.
"Ở đâu?" Hoắc Tư đi thẳng vào vấn đề.
"Hồi Xuân Các."
"Đến căn cứ một chuyến, kết quả thi của cô có rồi." Hoắc Tư nói, "Đến làm thủ tục bàn giao chức thủ lĩnh."
Hoắc Tư nói như thế, hiển nhiên là ý -- đạt tiêu chuẩn rồi.
Trước khi đi, Mặc Khuynh nói với Mẫn Sưởng một tiếng, báo không ăn trưa, sau đó đi thẳng đến căn cứ số 08.
"Mặc tiểu thư ra ngoài ạ?" Dạ Vô Biên làm việc vặt dưới tầng một nhìn thấy Mặc Khuynh, hỏi, "Có cần đưa không ạ?"
"Không cần."
Nói xong, Mặc Khuynh đã ra đến cửa.
Dạ Vô Biên không nhiều lời, nhưng vẫn đứng ở cửa nhìn theo cho đến khi Mặc Khuynh đi xa.
- - Ân nhân cứu mạng của Cốc thiếu gia đó.
- - Trước đây là anh ta không hiểu chuyện, có mắt như mù, bây giờ thì không giống nữa, cô gái này nhìn thì giống như một cái bình hoa di động, thật ra chính là phụ mẫu tái sinh của thiếu gia nhà bọn họ.