Ngày hôm đó, Mặc Khuynh gửi đơn đi xong thì không còn việc gì nữa.
Cô đi dạo một vòng trong căn cứ, phát hiện Qua Bốc Lâm vẫn vác cái đầu vàng kia loanh quanh khắp nơi, ngứa mắt không chịu nổi nữa, bèn mạnh mẽ xách Qua Bốc Lâm vào nhà vệ sinh, hung bạo cạo cái đầu vàng đó của anh ta đi.
Trùng hợp đúng lúc đó có đội viên của đội Hành động số 02 đi qua, thán phục không thôi, vội quay lại khung cảnh này rồi gửi cho đội trưởng của bọn họ -- Văn Bán Lĩnh.
Buổi tối, Văn Bán Lĩnh chủ động gửi tin nhắn cho mặc Khuynh.
Anh ta tỏ ra bản thân "không tính toán chuyện cũ", không so đo với Mặc Khuynh chuyện "bị đánh", còn rất tán thưởng tính cách "nói được làm được" của cô.
Mặc Khuynh sớm đã quên mất lời hứa lúc trước với Văn Bán Lĩnh.
Đọc xong bài văn khen ngợi dài này của Văn Bán Lĩnh, Mặc Khuynh cũng không để tâm, rất nhanh ném chuyện này ra sau đầu.
Lại qua hai ngày.
Mười giờ sáng, Mặc Khuynh đến "căn cứ" đi làm, gặp được Hoắc Tư đứng thẳng như cây giáo trước cửa văn phòng nhánh 101.
Hoắc Tư thẳng tắp đứng đó, cứ như bảo vệ của nhánh bọn họ.
(*) ông bố nhọc lòng quan tâm, cuối cùng bị con gái ví von thành bảo vệ:))))))
"Chào buổi sáng." Mặc Khuynh chào hỏi.
Hoắc Tư vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị đó, đưa một túi hồ sơ cũ tới: "Đây là hồ sơ cô muốn."
Trên túi hồ sơ viết "000".
Mặc Khuynh nhận lấy: "Anh còn phụ trách cả cái này?"
"Thuận tay mang theo thôi." Hoắc Tư nhíu mày, chuyển tầm mắt lên Mặc Khuynh, "Tôi có việc tìm cô."
"Việc gì?"
Mặc Khuynh nhàn nhạt tiếp lời, đi vào văn phòng.
Do dự chốc lát, Hoắc Tư bước lên đuổi kịp Mặc Khuynh, nói: "Tống Nhất Nguyên."
"Anh ta làm sao?"
"Cậu ta vốn muốn vào đội 01 của tôi, bây giờ lại bị cô cưỡng ép mang đi."
"Ồ."
Mặc Khuynh lười biếng đáp, cực kỳ qua loa.
Hoắc Tư hít vào một hơi, đè xuống tức giận đã chiếm trọn lồng ngực, hỏi: "Cô đã bàn bạc trước với cậu ta chưa?"
(*) con với cái, chăm lo cho nó rồi nó cướp luôn vợ mình:>>>
"Chưa."
Mặc Khuynh không sợ trời không sợ đất đáp.
"..."
Nhìn cái dáng vẻ "Tôi muốn anh ta tới đây, cần gì anh ta đồng ý", những lời Hoắc Tư đã chuẩn bị sẵn để tranh luận lý lẽ với cô đều phải nuốt trở về.
Mặc Khuynh vào phòng làm việc của mình, tự rót một cốc nước.
Hoắc Tư dừng chân, nói: "Trước đây cậu ta là đội trưởng đội 01 của nhánh Trị liệu."
"Tôi biết." Mặc Khuynh không hề để tâm đáp.
"Cậu ta từ bỏ, tụt xuống vị trí thấp nhất, làm nhân viên ngoài biên chế ba năm, chính là để tiến vào nhánh Hành động." Hoắc Tư muốn dùng "nỗi niềm khó nói" nào đó thuyết phục Mặc Khuynh.
"Thế thì sao?" Mặc Khuynh chẳng mảy may quan tâm đến động cơ của Tống Nhất Nguyên.
"Cậu ta có thể tiêu tốn ba năm ở nhánh Hành động, cũng có thể tiêu tốn sáu năm." Hoắc Tư nói, "Cô không giữ được cậu ta đâu."
"Anh ta đến 101 làm phó thủ lĩnh." Mặc Khuynh ném tập hồ sơ lên mặt bàn, quay lại, "Tôi không tìm được lý do anh ta nhất định phải vào nhánh Hành động."
"Cô--"
Mặc Khuynh ngắt lời Hoắc Tư: "Có ý kiến gì, anh ta có thể trực tiếp đến tìm tôi."
"..."
Hoắc Tư cực kỳ hối hận vì đã cho Mặc Khuynh lên làm thủ lĩnh.
Anh ta vốn tưởng sau khi Mặc Khuynh lên làm thủ lĩnh cũng sẽ chỉ như Qua Bốc Lâm, nhạt nhẽo sống cho qua ngày, căn bản không cần bận tâm.
Ai cũng sẽ nghĩ như vậy
Sao mà ngờ được, ngắn ngủi mấy ngày, Mặc Khuynh khiến nó trở nên có tương lai như thế.
Giống như một nhánh mới được thành lập, một lần nữa trở mình hồi sinh.
Bây giờ còn hiên ngang cướp người từ trong tay Hoắc Tư.
"Thời hạn quan sát của cô vẫn chưa kết thúc." Hoắc Tư lạnh lùng nhắc nhở.
"Tôi còn cho là người chính trực như anh sẽ không lấy loại chuyện này ra uy hiếp tôi." Mặc Khuynh tựa vào bàn làm việc, nhún vai, sao cũng được nói, "Anh yên tâm, tôi nhớ mà."
Cô cười: "Quả bom thôi."
"..."
Hoắc Tư xoay người đi rồi.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, cầm túi hồ sơ đặt ở mặt bàn lên.
Túi hồ sơ đã khá cũ, có dấu hiệu chuyển sang màu đen, là chất liệu từ một trăm năm trước, chữ viết tay đã rất mơ hồ, nhưng Mặc Khuynh có thể nhìn ra phong phạm có mấy phần quen thuộc từ những con chữ đó.
"Cốc cốc cốc."
Chợt, Qua Bốc lâm gõ cửa, thò đầu vào.
Mặc Khuynh dừng lại.
Qua Bốc Lâm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng, bên trên còn đính mấy cái đinh sáng loáng, chói mắt y như trước đây.
Mặc Khuynh khẽ nhướng mày, nhịn rồi lại nhịn.
"Tôi vừa thấy đội trưởng Hoắc đi ra, anh ta tìm cô có việc gì hả?" Qua Bốc Lâm đi tới, cười híp mắt, thoạt nhìn không hề nhớ đến thù cũ "bị Mặc Khuynh cạo đầu."
Mặc Khuynh nhàn nhạt nói: "Ngày mai thành viên mới đến báo danh."
"Vì chuyện này mà đến tận đây? Anh ta cũng nhiệt tình quá nhỉ." Qua Bốc Lâm cảm thán một câu, hỏi, "Thành viên mới tên gì thế?"
"Tống Nhất Nguyên."
"..."
Qua Bốc Lâm hóa đá trong một giây.
Nửa ngày sau, Qua Bốc Lâm mới hỏi: "Anh ta tự nguyện đến?"
Mặc Khuynh đáp: "Tôi đích thân điểm mặt chỉ tên."
"Vậy ngộ nhỡ anh ta không muốn thì phải làm sao?"
"Anh ta sẽ muốn thôi."
Mặc Khuynh nhẹ như không đáp.
Cô mở túi hồ sơ, lấy tư liệu trong đó ra.
"Hồ sơ 000? Đã lấy được rồi?" Qua Bốc Lâm mắt sắc bắt được dòng chữ trên hồ sơ.
"Thủ lĩnh nào cũng đọc rồi sao?" Mặc Khuynh không vội xem.
"Không. Ai cũng chỉ ước được thoát khỏi chỗ này, làm gì có tâm tư mà đi xem mấy cái đó." Qua Bốc Lâm nói, "Hồi bé tôi lượn lờ trong căn cứ, rảnh rỗi quá không có gì làm, trùng hợp nhìn thấy cái này. Tôi cầm đi hỏi vị thủ lĩnh tiền nhiệm, ông ấy nói chưa từng xem, không muốn xem. Tôi đoán là, mấy chục năm nay, cũng chỉ có tôi phát hiện ra bí mật này."