Với sức mạnh khủng bố của Mặc Khuynh, nói là "chạy", chi bằng dùng từ "đi".
Cô đưa theo Giang Khắc rời đi, dân làng phòng bị bám theo, lại không có một người dám tiến lên chặn đường.
Đợi bọn họ đi xa, ra khỏi trấn Thanh Kiều, bọn họ mới cầm gạch đá ném về phía Mặc Khuynh và Giang Diên.
Mặc Khuynh đỡ Giang Diên đi trên một con đường núi dài.
Đi đến giữa sườn núi, Mặc Khuynh cúi đầu nhìn xuống trấn Thanh Kiều.
Đám người kia đã tản đi, chỉ còn lại vài người đứng ở cổng vào, dáng vẻ như sợ bọn họ sẽ quay lại.
Mặc Khuynh nói: "Họ nói tôi là quái vật."
Giang Diên hỏi: "Nhóc không vui?"
Mặc Khuynh nghĩ ngợi, gật đầu.
Giang Diên hơi cúi người, đối diện với cô, thấp giọng hỏi: "Nhóc tên là gì?"
Mặc Khuynh nhíu mày, không hiểu lắm.
Giang Diên bỗng cười, thiếu niên tuy luôn đeo cái vẻ mặt uể oải, dù cười thì cũng rất thờ ơ, nhưng ở giờ phút này, nụ cười đó lại cực kỳ rực rỡ, tựa như ánh nắng mùa xuân.
Giang Diên giúp cô trả lời: "Mặc Khuynh."
Mặc Khuynh ngẩn ra, bước chân cũng dừng lại, một lát sau, gật đầu: "Tôi tên là Mặc Khuynh."
Giang Diên bỗng đưa tay đặt trên đỉnh đầu cô.
Mặc Khuynh tưởng là thiếu niên muốn đánh mình, theo bản năng nhắm mắt.
Nhưng mà, Giang Diên chỉ đặt tay trên đầu cô.
Giống với Mặc phó quan.
"Nhóc tên là Mặc Khuynh," Ý cười trên khóe môi Giang Diên càng đậm hơn, xoa xoa mái tóc cô, từ tốn nói, "Giống với chúng tôi, có tên có họ, không phải quái vật."
Mặc Khuynh nhìn thiếu niên một lát, lắc đầu: "Tôi không giống với mấy người."
Giang Diên nói: "Giống nhau."
"Không giống."
Mặc Khuynh bướng bỉnh nói.
"Anh rất yếu," Mặc Khuynh chỉ thiếu niên, lại chỉ vào mình, "Tôi rất mạnh."
"Ngang như cua." Giang Diên đã hơi cạn lời với cô, cười búng nhẹ một cái lên trán cô, "Giống nhau."
Mặc Khuynh vẫn không hiểu.
Giang Diên nói: "Mạnh hay yếu là do thể lực khác nhau. Mà phân chia quần thể là do suy nghĩ của nhóc."
Mặc Khuynh của khi đó không hiểu lời này của Giang Diên.
Mãi đến về sau...
*
Mặc Khuynh tỉnh lại sau giấc mơ dài.
Bên ngoài vẫn u ám như cũ.
Thời tiết không hề có dấu hiệu tốt lên, mưa vẫn còn, lúc lớn lúc nhỏ, nước sông càng ngày càng dâng cao, mặt nước còn có màu vàng nâu của phù sa.
Mặc Khuynh rửa mặt xong, nhận được tin nhắn của Tống Nhất Nguyên, bèn đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
"Dậy rồi?"
Người mở cửa là Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm xoa xoa cái bụng đói meo, vừa nhìn thấy Mặc Khuynh, lập tức thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng dậy rồi. Cô mà còn chậm thêm nữa chắc sẽ thấy hai cái xác chết trong này mất."
"Hửm?" Mặc Khuynh nghiêng đầu.
Tống Nhất Nguyên cầm một chiếc áo khoác mỏng đi tới, giải thích: "Chờ em đi ăn cơm đó."
Mặc Khuynh không hiểu: "Vì sao tôi phải đưa hai người đi ăn cơm?"
Qua Bốc Lâm trợn mắt: "Không phải chứ, chỗ tiền chúng tôi kiếm được đều bị cô cầm rồi đó thôi? Chẳng lẽ một bữa cơm cũng không cho được?"
Hai người dậy từ sớm, ăn một ít tạm lót bụng, sau đó thì chờ Mặc Khuynh dậy rồi móc lại tiền từ chỗ cô, ai ngờ Mặc Khuynh vẫn là cái thói quen dậy muộn như trước, mãi mà không thấy người.
Mặc Khuynh thành thật đáp: "Hết tiền rồi."
Qua Bốc Lâm: "Hả?"
Tống Nhất Nguyên: "A?"
Mấy trăm lận đó!
Nói hết rồi là hết rồi?!
Mặc Khuynh đáp: "Từ thiện rồi."
Qua Bốc Lâm trợn trắng mắt: "Từ thiện đi đâu?"
Tống Nhất Nguyên mặc chiếc áo khoác mỏng lên, mở ví tiền trống không của mình ra: "Không thể từ thiện vào đây sao?"
"Cho người lang thang."
Mặc Khuynh nói xong, đi ra ngoài.
Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên nhìn nhau, ngẩn người mấy giây, sau đó vội vàng đuổi theo Mặc Khuynh.
"Tối qua cô đi tìm người lang thang kia à?" Qua Bốc Lâm đuổi sát, đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, "Sao rồi, có lấy được tin tức gì không?"
"Người đó thật sự ngủ dưới gầm cầu?" Tống Nhất Nguyên bỗng lo lắng, "Mưa mấy ngày liền rồi, có khi chỗ đó cũng đã ngập."
"Không thể loại trừ khả năng ông ta chính là thủ phạm." Mặc Khuynh hơi dừng, lại nói, "Nói chính xác thì, ông ta rất có khả năng chính là thủ phạm."
"Thật hả?"
Hai mắt Qua Bốc Lâm sáng lên, cảm giác đã nhìn thấy ánh rạng đông.
Mặc Khuynh: "Ừm."
Nghi phạm này kia, không phải chuyện khẩn cấp trước mặt...
Mặc Khuynh đi ra đến cửa khách sạn, nhìn mưa bên ngoài.
Cô nghiêng đầu nhìn Qua Bốc Lâm: "Tôi đói."
Qua Bốc Lâm lập tức ôm ví tiền: "Không còn nhiều đâu."
Mặc Khuynh nói: "Gọi điện cho tiểu Ngô."
"Hả?"
Qua Bốc Lâm không hiểu.
Vừa kêu đói bụng mà?
Không ăn cơm nữa hả?
"Đầu mối vụ án cho đoàn làm phim, cũng phải mang thành ý đến đổi chứ." Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói.
Qua Bốc Lâm phản ứng lại, trên mặt đều là "không hổ là cô".
Tống Nhất Nguyên thầm cảm thán: lão luyện, quá lão luyện. Chiêu này, chắc chắn Mặc Khuynh đã dùng không ít lần.
Có lời nhắc nhở của Mặc Khuynh, Qua Bốc Lâm lấy điện thoại ra, gọi điện cho tiểu Ngô.
Đoàn làm phim nghỉ hai ngày, tiểu Ngô cũng đang nghỉ ngơi, lúc nhận được điện thoại của Qua Bốc Lâm, biết được đã có "đầu mối" thì mừng như điên, chủ động hỏi mời cơm ba người.
Qua Bốc Lâm đã được "gợi ý" từ trước, linh hoạt hẹn địa điểm gặp mặt với tiểu Ngô ở tiệm cơm.
Tống Nhất Nguyên lái chiếc xe cà tàng kia chở Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm đến nơi đã hẹn.
Trên đường, Mặc Khuynh nói qua về mối ân oán của người lang thang - Ân Lâm và Tào Tân Thịnh cho Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm nghe.
"Nói như thế, Ân Lâm có đủ động cơ rồi?" Qua Bốc Lâm xoa xoa mặt, "Nhưng mà, nếu Ân Lâm thật sự đã không còn minh mẫn, thì sao có thể làm mà không bị phát hiện chứ?"
"Thử là biết thôi." Mặc Khuynh nhẹ như không nói.
...
Tiểu Ngô nhiệt tình mời ba người đi ăn cơm trưa.
Bữa ăn không tính là thịnh soạn, nhưng tuyệt đối đủ no.
Mà, tiểu Ngộ nhận được đầu mối, dĩ nhiên không chỉ báo đáp bằng tiền cơm của một bữa này.
"Hóa ra còn có chuyện như vậy." Tiểu Ngô cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt không giấu được hóng hớt.
Tống Nhất Nguyên nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhắc nhở: "Trước mắt chỉ là suy đoán thôi."
Qua Bốc Lâm hỏi: "Hay chúng ta đi xác nhận lại với biên kịch Tào?"
Tống Nhất Nguyên hỏi ngược lại: "Ông ta sẽ nhận chắc?"
"..."
Cũng đúng.
Qua Bốc Lâm gãi gãi đầu, không nói nữa.
"Hê hê," Tiểu Ngô xoa xoa tay, cười ngượng ngùng nói, "Loại chuyện này không tiện nói ra bên ngoài, hơn nữa là chuyện quá khứ rồi, cũng khó mà xác nhận lại, cùng lắm là có thể chứng minh biên kịch Tào và người lang thang từng quen biết nhau."
Dừng một chút, tiểu Ngô lại nói: "Ngoài ra, biên kịch Tào hôm nay đang không khỏe, chắc sẽ không gặp được."
"Ồ, nghe nói hôm qua bị ngã?" Qua Bốc Lâm nhớ ra chuyện này, sau đó lại nghi hoặc hỏi lại, "Tôi thấy cũng đâu nghiêm trọng lắm."
"Cái này," Tiểu Ngô mù tịt lắc đầu, "Tôi cũng không biết."
Mặc Khuynh ngồi một bên im lặng ăn cơm, duy trì trầm mặc từ đầu, một chữ cũng không phát.
Không nói lần gặp tối qua đã trở thành bóng ma tâm lý to lớn cho Tào Tân Thịnh, chỉ tính riêng vài cái đá kia đã đủ cho ông ta ngoan ngoãn nằm ở nhà mười này nửa tháng không ra khỏi cửa rồi.
Tiểu Ngô hỏi: "Đúng rồi, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?"
Qua Bốc Lâm nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới đến gần tiểu Ngô, thần thần bí bí nói: "Diễn một vở kịch."
"A?"
Tiểu Ngô không hiểu.
"Người kia liên tục gây rối ở đoàn kịch, mục đích là gì?" Qua Bốc Lâm gợi ý.
Tiểu Ngô suy nghĩ một lát, ngờ vực hỏi lại: "Không cho đoàn phim tiếp tục quay?"
"Chính xác!" Qua Bốc Lâm vỗ tay một cái, tiếp tục nói, "Vậy nên chỉ cần đoàn phim tiếp tục, thì kẻ đó chắc chắn sẽ lại xuất hiện."
Tiểu Ngô liếm liếm môi: "Đoàn phim đã quyết định trong lúc quay phim cấm người ngoài ra vào. Còn có sự việc hôm qua, suýt chút nữa là thành tai nạn chết người rồi, còn tiếp tục làm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện nữa..."
Thật sự không phải chuyện nhỏ.
"Nên mới cần diễn một vở kịch." Qua Bốc Lâm cười cười, khóe mắt cũng cong lên, cười đến là ma mị chết người, "Tìm hai diễn viên đóng thế, giả vờ đoàn phim tiếp tục quay, chờ kẻ đó cắn câu."
"Vậy ngộ nhỡ diễn viên đóng thế kia gặp nguy hiểm thì sao?"
Tiêu Ngô này cũng xem như là người có đạo đức nghề nghiệp.
Diễn viên đóng phim, cần bảo đảm an toàn cho họ.
Nhưng diễn viên đóng thế cũng cần được bảo vệ mà.
Mạng của ai không phải là mạng?
"Yên tâm." Qua Bốc Lâm cười tít cả mắt, đưa tay chỉ sang Mặc Khuynh đang ngồi ăn cơm bên cạnh, "Vị tiểu thư này của chúng tôi, thân thủ rât tốt, phản ứng nhanh nhẹn, chút nguy hiểm đó cô ấy hoàn toàn không để vào mắt."
"..."
Tiểu Ngô cuối cùng cũng nhìn về phía cô gái luôn lẳng lặng ngồi ăn bên cạnh.
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, đánh giá từ trên xuống dưới, ngoài việc thấy được khuôn mặt "đẹp" của Mặc Khuynh, thật sự không tìm ra được chỗ nào mạnh như lời Qua Bốc Lâm nói, trong lòng không khỏi lo lắng.
- - Có thể sao?
- - Dáng vẻ này, làm ngôi sao còn được, sao lại đi làm chuyện nguy hiểm mà không đạt được gì này?
"Hửm?"
Mặc Khuynh bị tiểu Ngô đánh giá, thình lình ngẩng đầu, kèm theo là một ánh mắt sắc bén phóng tới.
Tiểu Ngô rùng mình một cái.
"Khụ."
Tiểu Ngô lập tức thu lại ánh mắt đánh giá trắng trợn của bản thân.
Sau đó cười hề hề nhìn sang hai người Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm, hỏi: "Cảnh phim cần có hai diễn viên, Mặc tiểu thư có thể đóng nữ chính, còn nam chính thì sao, hai người ai làm?"
Tống Nhất Nguyên: "..."
Qua Bốc Lâm: "..."
Nhắm vào bọn họ làm cái gì!
Hai người họ chỉ là nhân viên công tác thôi có được không hả!
Bầu không khí cứ thế mà rơi vào trầm mặc quỷ dị.
Nhưng mà, không để họ gượng gạo lâu, từ phía quầy thanh toán truyền đến một giọng nói bình tĩnh: "Ở đây."