Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 175



Đợi chừng mười phút, biên kịch Hà cuối cùng cũng ôm cuốn kịch bản quay lại, mặt đầy tươi cười kéo hai người sang bên cạnh, bắt đầu màn "giảng giải cảnh quay" cực dài.

Sau khi biết Tào Tân Thịnh là người như thế nào, Mặc Khuynh cũng không hy vọng gì với kịch bản bộ phim này.

Nhưng mà,

Sau khi biên kịch Hà nói sơ qua nội dung bộ phim, Mặc Khuynh lại thấy khá bất ngờ.

Phần cải biên rất lớn, vốn dĩ đó cũng không phải là một câu chuyện gì quá đặc sắc, nhưng mà, sau khi được dựng thành phim, cốt phim và những điểm cao trào đều được tỉ mỉ sắp xếp, dường như vẫn khá thú vị.

Một nữ yêu ban đầu là vì một người đàn ông mà sống, sau đó, lại vì quốc gia mà hy sinh.

Mặc Khuynh khẽ nhíu mày, không tin lắm hỏi: "Kịch bản này do Tào Tân Thịnh viết?"

"A?"

Biên kịch Hà đẩy kính, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên khó mà nói thành lời.

Nhưng vừa nâng mắt, lại phát hiện Giang Khắc và Mặc Khuynh đều đang nhìn mình, ánh mắt của hai người đều rất yên tĩnh, nhưng lại mang theo áp lực vô hình, khiến biên kịch bất giác mà chột dạ.

"Không phải." Biên kịch Hà thở dài.

Cô ấy thành thật nói: "Cũng không phải là bí mật nữa. Biên kịch Tào chỉ đeo cái danh thôi, ý tưởng mở đầu của câu chuyện này đúng là do ông ấy cung cấp. Còn lại thì đều là đoàn đội biên kịch của chúng tôi sáng tác ra."

"Cuối cùng mấy người đều không được gì cả." Mặc Khuynh lật kịch bản.

"Đúng. Hết cách rồi, tên tuổi của biên kịch Tào không phải tầm thường." Biên kịch Hà cười cười, "Chúng tôi đành cứ để vậy thôi."

Tuy rất tiếc nuối, nhưng không thể không chấp nhận sự thật.

Biên kịch Hạ rất yêu thích Mặc Khuynh: "Sao em phát hiện ra thế?"

"Đoán thôi." Mặc Khuynh nhẹ như không nói, "Tào Tân Thịnh nhìn rất vô học, không xứng với câu chuyện này."

"Cái này..."

Biên kịch Hà ngẩn ra.

Sau đó, cô ấy che miệng khẽ cười: "Em đúng là thú vị."

Có thể là vì sự "tinh tường" của Mặc Khuynh, thái độ của biên kịch đối với Mặc Khuynh tốt hơn hẳn, giải thích cực kỳ cặn kẽ phần cảnh quay của Mặc Khuynh.

Kết quả lại thành bỏ bê Giang Khắc.

Chẳng qua, Giang Khắc không để tâm.

Tuy là hắn đồng ý đóng thế thân, nhưng với việc đóng vai Giang Diên, thật sự là nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.

*

Trời tối, Mặc Khuynh và Giang Khắc được đưa đi hóa trang.

Chủ yếu là đổi sang một bộ quần áo khác, tóc cũng không cần thay đổi nhiều.

Mặc Khuynh có trang điểm đơn giản, bởi thế xong muộn hơn Giang Khắc.

Cô từ trong xe đi ra, định đi về phía tòa nhà, kết quả vừa đi được mấy bước, ánh mắt chợt dừng lại trên một người đứng ở cửa.

Cửa ra vào treo bóng đèn, rất sáng.

Giang Khắc đứng ở cạnh cửa.

Hắn mặc quân phục của một trăm năm trước, áo khoác có hai cúc mở ra, để lộ chiếc sơ mi xanh lục bên trong, eo thắt một cái dây lưng tôn lên đôi chân dài, đi một đôi giày da, ống quần bó lại.

Đơn giản trưởng thành.

Quần áo không quá sạch sẽ.

Trong phim, nhân vật của hắn đang ở trạng thái "trọng thương sắp chết", quần áo hơi sờn, có chỗ rách, có vết máu, có vết bẩn.

Nhưng mà, dáng người cao lớn và khí chất tuyệt đối của hắn khiến người ta phải bỏ qua những điểm này.

Mặc Khuynh dừng chân, hơi ngẩng đầu, nhấc mắt, bình tĩnh mà chăm chú nhìn hắn.

Lại nữa.

Loại cảm giác bị cô chăm chú nhìn tới, bản thân thì biến thành bóng dáng của người khác.

Giang Khắc hơi không vui, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, hắn nhướng mày, giọng điệu bất cần đời: "Cô mặc cái gì thế?"

"Rất rõ ràng." Mặc Khuynh cúi đầu nhìn quần áo của mình, khóe miệng giật giật, "Một tấm vải."

Đúng.

Chính là một tấm vải.

Theo như nội dung của bô phim, nữ yêu này không sợ lạnh, còn đưa hết quần áo của mình cho nam chính, bản thân chỉ mặc một bộ quần áo dài, cực kỳ phong phanh.

Hơn nữa, sau một lần "đi ăn trộm", cô bị phát hiện, trong lúc chạy trốn quần áo bị rách mất mảng lớn, lại dính bẩn, bởi thế khi chạy qua một nhà dân đã giật luôn chiếc "ga trải giường" của nhà người ta quấn lên.

Tấm ga này không thực tế cho lắm.

Nếu chiếu theo thực tế, ga trải của thời đại kia hẳn phải mộc mạc tầm thường hơn rất nhiều, phải có vài chỗ chắp vá này kia, hoặc là hình hoa mẫu đơn vân vân.

Nhưng mà--

Tấm vải Mặc Khuynh quấn trên người màu đỏ thẫm, nhẹ như lụa, lại được tạo hình, mặc trên người, lộ ra một bên vai, vòng eo thon nhỏ, tiếp xuống dưới, che đi một nửa cặp chân dài, còn có một chiếc đuôi dài kéo đến phía sau.

Đỏ diễm lệ, nhưng lại không hề thô tục.

Mái tóc đen của cô thả xõa, phối hợp hoàn hảo với làn da trắng nõn và tấm vải đỏ, dưới cặp chân dài thẳng tắp không đi giày, trên mắt cá chân quấn một chuỗi dây xích nhỏ, có vài cái tua thả xuống, xinh đẹp mà gợi cảm, nhưng lại không hề lố lăng.

Giang Khắc nhìn chăm chú một lát, đuôi mắt đã hơi nóng lên.

Hầu kết lên xuống hai vòng.

Mặc Khuynh lại đang đè xuống một vài suy nghĩ phức tạp trong lòng, không chú ý thấy sự thay đổi rất nhỏ này của Giang Khắc.

Cô đi về phía cổng lớn: "Đi thôi."

Làn váy nhẹ nhàng theo từng bước đi của cô mà đung đưa trong không trung, màu đỏ thẫm đó như một ngọn lửa, tùy tiện châm lửa, có thể đốt cháy bất cứ ánh nhìn nào.

"Này."

Mặc Khuynh dừng chân, nhìn Giang Khắc vẫn đứng im không nhúc nhích.

Giang Khắc giật mình hoàn hồn.

Hắn nén xuống sự xúc động nào đó khó mà nói rõ, di chuyển tầm mắt khỏi người cô: "Lady first."

"Ừm."

Mặc Khuynh nhẹ như không đáp lại, dáng vẻ nữ vương cũng quay lại.

Cao cao tại thượng.

Nhưng lại không khiến người ta chán ghét.

Cô đi vào cửa.

Giang Khắc nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên bóng lưng cô, thật lâu khó mà dời đi.

Cô đúng là quá giống yêu tinh.

Thật sự không mấy khác biệt với tiểu yêu trong kịch bản.

Thậm chí còn là nữ vương trong yêu giới đó.

*

Không thể nghi ngờ, Mặc Khuynh quấn tấm vải đỏ vừa xuất hiện, toàn bộ người có mặt đều ngây ngốc.

Màu đỏ thẫm kia trở thành điểm nhấn tôn lên toàn bộ vẻ đẹp của cô.

Cô dùng phong phạm của một nữ vương, đã hoàn toàn làm bật ra cái đẹp của tạo hình này.

"Mẹ nó, muốn quỳ xuống luôn rồi."

"Nhũn chân."

"Khí chất này thật sự quá nữ vương."

"Chẳng lẽ chính là nữ yêu từ kịch bản bước ra?"

"Không so sánh thì không biết, so với cái vị động một cái là nhảy lên kia... Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được để cho Sở Ương Ương biết."

"Vốn thấy Sở Ương Ương trong tạo hình này cũng rất xinh đẹp, không ngờ...."

"Thế thân của nam chính kia cũng đẹp trai quá má ơi! Hai người này đứng cạnh nhau sao tự nhiên thấy xứng đôi thế nhỉ!"

"Nếu như hai người họ không phải thế thân mà là diễn viên thật, thì cảnh quay này chỉ cần tùy tiện chụp một tấm cũng đủ cho cư dân mạng đu cp gặm nửa năm."

"Bắt đầu gặm luôn rồi này..."

Bởi vì đạo diễn Trần quyết định quay thật, nên không phải "quay cho có", mà là triệu tập hơn nửa số người trong đoàn phim, ngoại trừ diễn viên chính, những ai cần có mặt đều đã có mặt.

Mà toàn bộ đều bị tạo hình của Mặc Khuynh và Giang Khắc hạ gục.

Hai tạo hình này đều từng đặt trên hai vị diễn viên chính kia, thậm chí còn quay được vài cảnh.

Chỉ riêng hai người kia, bởi vì khá phù hợp với vai diễn rồi, khiến người xem rất hài lòng, rất mong đợi.

Ai mà ngờ...

Bỗng nhiên xuất hiện hai thế thân, lại khiến bọn họ đổ gục trong một giây!

*

Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm làm công tác chuẩn bị ở tầng hai, bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào ở dưới tầng một, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, đều chạy ra cạnh lan can nhìn xuống.

Kết quả, vừa nhìn, đều giật mình.

"..."

"..."

Hai người trầm mặc nửa phút.

Một lúc lâu sau, Qua Bốc Lâm mạnh mẽ xoa mặt mình: "Mẹ nó, dọa chết người rồi."

Tống Nhất Nguyên cũng ngây ngốc: "Đây là Mặc Khuynh?"

Mẹ ơi.

Đây rõ ràng là một nữ yêu sống sờ sờ trước mặt.

Đâu có phải cô học trò ưu tú với thành tích hạng nhất toàn thành phố trước kia của anh ta?!

"Chụp một tấm đi." Qua Bốc Lâm kích động lấy điện thoại ra, mở máy ảnh hướng về phía bóng dáng màu đỏ kia, "Cơ hội khó có được, phải chụp lại làm kỷ niệm."

Tống Nhất Nguyên sờ sờ mũi, ho nhẹ một cái, nói: "Gửi tôi nữa."

Anh ta thề.

Không phải anh ta muốn giữ đâu nha.

Chỉ đơn giản là muốn gửi cho Hoắc Tư xem thôi.

"Được liền."

Qua Bốc Lâm đáp.

Nhắm thẳng ống kính về phía Mặc Khuynh xong, Qua Bốc Lâm phóng lớn, điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất.

Sau đó--

Ấn chụp.

Qua Bốc Lâm vui đến mức cười tít cả mắt, cúi đầu nhìn kỹ, muốn xem lại ảnh mình vừa chụp.

Kết quả.

Vừa mở ảnh chụp ra, tươi cười trên mặt tức thì cứng đờ.