Vốn phải là: Anh ta muốn giết tôi, đúng là tôi nên giết anh ta. Anh ta phải chết, nhưng cũng không nên là cô ra tay.
Thế nhưng, Giang Khắc lại mở miệng hỏi: "Lúc nhóc nắm trong tay sinh tử, lập trường là gì?"
Mặc Khuynh sững sờ.
Cô nắm chặt chuôi đao trong tay, hướng lưỡi đao xuống dưới, lại nắm lấy áo Giang Khắc, nghiêm túc hỏi lại: "Anh nói gì?"
Bị Mặc Khuynh kéo áo, cơn đau đầu của Giang Khắc mới thoáng dịu đi, hắn giống như từ trong ảo cảnh thoát ra ngoài, lắc đầu một cái để bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới mím môi, mày cũng khẽ nhíu.
"Tôi hỏi--"
Mặc Khuynh nhìn chằm chằm hắn chờ đợi.
Bỗng từ sau lưng truyền đến tiếng gì đó, Mặc Khuynh vừa giương mắt, không có một tích tắc đắn đo lập tức đẩy mạnh vai Giang Khắc, lại xoay người một cái đá ra, đá bay thứ đồ đang rơi xuống.
"Choang!"
Bình hoa từ trên không trung rơi xuống, bị một cước của Mặc Khuynh làm thay đổi phương hướng, rơi xuống khoảng đất trống, vỡ thành nhiều mảnh.
Tốc độ phản ứng của cô thật sự quá nhanh.
Đến tận khi bình hoa rơi xuống rồi vẫn không có ai phản ứng lại.
"Á--"
Bên trong đại sảnh truyền ra tiếng hét, vừa chói tai vừa mang theo sợ hãi cực độ, lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Cùng lúc, chỉ thấy một cái bóng màu đỏ vụt qua, chỉ lưu lại một luồng gió, dưới sự kinh ngạc tột độ của mọi người, Mặc Khuynh đã vào phòng.
Ánh sáng không đủ, bên trong đại sảnh xuống cấp, chuột chạy tán loạn, nhảy lên cả đồ đạc, nhìn thôi đã đủ căng da đầu, bất kể là ai nhìn thấy cũng bị dọa sợ.
"Trên tầng!"
Tống Nhất Nguyên chạy theo phía sau hô lên.
Trên tầng quả nhiên có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh ta vừa dứt lời, Mặc Khuynh giẫm lên đồ đạc lộn xộn trên đất xông thẳng về phía trước, sau đó nhún người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên lan can tầng hai.
Cô không dừng lại dù chỉ một giây, nhanh chóng đuổi theo phương hướng bóng đen kia chạy trốn.
Qua Bốc Lâm cũng đã chạy đến bên cạnh Tống Nhất Nguyên, lại bị chuột chạy đầy đất dọa sợ, nhất thời khó mà vượt qua áp lực tâm lý tiếp tục đuổi theo.
Nhưng--
Một người đã chạy vụt qua bọn họ.
Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm nhìn theo.
Là Giang Khắc.
"Giang tiên sinh quả nhiên là anh hùng hào kiệt." Qua Bốc Lâm nổi một thân da gà da vịt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Giang Khắc, cảm thán một câu.
Tống Nhất Nguyên vỗ gáy anh ta: "Ngây ra đấy làm gì, đuổi theo."
Qua Bốc Lâm hỏi: "Đuổi hướng nào?"
Tống Nhất Nguyên kéo Qua Bốc Lâm xoay người: "Chạy ra ngoài."
Thế là, bốn người đều tự triển khai hành động.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim đều chỉ là người làm công ăn lương bình thường, không có tố chất tâm lý mạnh mẽ như bọn họ, đầu tiên là bị chuyện bất ngờ "hai thế thân suýt thì bị bình hoa rơi trúng vỡ đầu" làm cho chân đều nhũn ra, bây giờ lại đến cảnh chuột chạy tán loạn đầy đất, cảnh tượng như một cơn ác mộng.
(*) tự nhiên làm nhớ đến cái cảnh chuột chạy đầy trong vương cung Cảnh quốc lúc Đàm Đài Tẫn giết ông anh ghê haha. Khum biết có ai ở đây cũng coi Trường nguyệt tẫn minh khum~
Có người thật sự không chịu nổi nữa, chạy ra sân nôn thốc nôn tháo.
"Cậu xuống cho tôi!" Quản lý Đỗ đen mặt, nhìn tiểu Ngô bị dọa đến mức nhảy cả lên người mình, tức giận nói.
"Anh, anh Đỗ..."
Khuôn mặt tiểu Ngô trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy.
Cậu ta kinh hoảng nói: "Có thể làm ra chuyện này, rốt cuộc là người hay quỷ."
"..."
Quỷ mới biết!
Mặc Khuynh nhảy lên mái hiên.
Kiến trúc ở trấn này đều là những tòa nhà thấp lùn, san sát nối liền nhau, mái hiên nối liền mái hiên.
Cô thoáng nhìn thấy một bóng đen từ mái hiên phía trước nhảy xuống.
Mặc Khuynh không hề do dự đuổi theo, thân hình nhẹ như cánh bướm, gió đêm mát lạnh thổi qua, hất tung làn váy, giữa ban đêm của trấn nhỏ, kinh diễm mắt nhìn.
Có mấy người chưa đi ngủ trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy một cái bóng màu đỏ kia đều tưởng là ảo giác.
Thần tiên hạ phàm?
*
Mặc Khuynh đuổi theo một đường đến gần con sông.
Ban ngày mưa lớn một trận, nước sông có vẻ lại cao lên một ít, nước sông cuồn cuộn như dã thú kêu gào, nuốt trọn toàn bộ bùn cát và đất vàng, cuốn trôi toàn bộ những gì ở hai bên bờ sông.
Lúc bóng đen kia muốn trốn xuống con đê, Mặc Khuynh từ trên cao nhảy xuống.
Một chớp mắt khi rơi xuống trước bóng đen kia, Mặc Khuynh quét chân đá ra, đá thẳng vào đầu của đối phương. Bóng đen kia hơi lung lay, nhưng rất nhanh đã ổn định lại thân thể.
Mặc Khuynh không khỏi hơi ngạc nhiên.
Một cước này đá ra, người bình thường ít nhất phải hôn mê một ngày.
Trực tiếp đánh gục, không còn năng lực chiến đấu.
Nhưng mà người này so với tưởng tượng của cô lại ngoan cường hơn nhiều.
Mặc Khuynh khẽ nhíu mày, không dừng lại, liên tục xuất chiêu đánh về phía đối phương.
Có một thân thể cứng rắn như sắt thép, da dày thịt béo, sức chống cự cũng rất mạnh, nhưng anh ta chỉ biết dùng chính thân thể và sức mạnh của mình cứng đối cứng, rõ ràng không được huấn luyện gì cả.
Bởi vậy rất nhanh, Mặc Khuynh đã liên tục tấn công vào những vị trí hiểm yếu trên người anh ta, một cước cuối cùng đá vào bụng, khiến người ngã sõng soài trên đất.
Nặng nề ngã xuống.
Rầm một tiếng.
Đây là một con đường nhỏ, không có đèn đường, chỉ có một cái bóng đèn nho nhỏ ở căn nhà cuối đường phát ra ánh sáng lờ mờ.
Mặc Khuynh đi về phía người đó, kết quả vừa đi đến gần, anh ta bỗng bốc một nắm bùn ném về phía Mặc Khuynh, nhân lúc Mặc Khuynh nghiêng đầu tránh đi, anh ta như một con cá chép bật người dậy, quay đầu bỏ chạy.
Mặc Khuynh chậc một tiếng.
- -
Nhìn thân hình thì bình thường, sao lại lì đòn thế nhỉ.
Mặc Khuynh muốn đuổi theo, nhưng một giây sau, từ chỗ tối của con ngõ nhỏ bỗng có bóng đen khác lóe lên.
Ngay giây tiếp theo, Mặc Khuynh thấy người kia tay cầm một viên gạch, nhân lúc anh ta hoảng loạn muốn trốn, người kia cầm viên gạch đập thẳng vào gáy anh ta.
Một chiêu này, vừa dứt khoát vừa ngoan độc.
Người thường chắc chắn vỡ đầu rồi.
Nhưng anh ta chỉ ngã xuống, động hai cái rồi nằm im.
Mặc Khuynh nắm lấy gáy, xoay cổ, sau đó thong thả đi tới.
Người trốn trong tối dần hiện rõ trước mắt, Mặc Khuynh chăm chú nhìn, thấy được khuôn mặt bình tĩnh thong dong của Giang Khắc.
Tầm mắt di chuyển xuống, Mặc Khuynh nhìn thấy viên gạch trong tay hắn.
Giang Khắc nhìn theo cô, sau đó, cực kỳ bình tĩnh ném viên gạch sang một bên, vỗ vỗ tay hai cái, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Dáng vẻ ngay thẳng vô tư cứ như bản thân không hề liên quan gì đến hai chữ "đánh lén" này.
"Sao anh theo kịp được?" Mặc Khuynh đánh giá hắn, nghi ngờ hỏi.
Giang Khắc trả lời: "Đi đường tắt."
"Ồ."
Mặc Khuynh khẽ gật đầu.
Cô ngồi xuống, đưa tay nắm lấy vai người kia lật ra.
Cùng lúc, Giang Khắc bật đèn pin trong điện thoại lên, chiếu xuống khuôn mặt người đó.
Nhìn thấy khuôn mặt của người này, Mặc Khuynh và Giang Khắc đều giật mình.
Là Ân Lâm.
Khuôn mặt chất phác hiền lành, râu ria xồm xoàm, nhếch nhác lôi thôi. Mái tóc bù xù giấu trong chiếc mũ lưỡi trai cũ kỹ.
Đầu trúng một cước của Mặc Khuynh và một viên gạch của Giang Khắc đã có máu chảy ra.
"Đúng là ông ta." Giang Khắc nhíu mày nói.
"Không nhất định." Mặc Khuynh tỉ mỉ quan sát nửa phút, lắc đầu, "Bóng người trong tấm ảnh Qua Bốc Lâm chụp được tuy không nhìn rõ, nhưng dáng người và cách ăn mặc đều không giống."
Giang Khắc suy đoán: "Ý cô là..."
"Có hai người."
Mặc Khuynh xác nhận suy đoán của hắn.
Không nhiều lời thêm nữa, Giang Khắc đi sang bên kia người Ân Lâm, ngồi xuống, sau đó đưa một ngón tay ra trước mũi ông ta, lại sờ thử bên cổ.