Giang Khắc cho xe dừng ở gần bờ sông, cùng Mặc Khuynh đi ăn sáng.
"Sớm thế à." Ông chủ đang bận rộn chân tay, lên tiếng chào hỏi xong, chú ý đến Giang Khắc, "Cậu thanh niên này nhìn quen mắt nhỉ."
Hai ngày trước Giang Khắc ở gầm cầu làm người lang thang, đã gặp ông chủ mấy lần.
Nhưng mà, Giang Khắc không hề chột dạ, cực kỳ bình tĩnh đáp: "Diễn viên trong đoàn làm phim."
"Ồ ồ." Ông chủ hiểu ra, lại nhìn mặt Giang Khắc, "Chắc nổi tiếng lắm nhỉ?"
Mặc Khuynh tiếp lời: "Không nổi, thế thân nhỏ thôi."
"Không thể nào, rõ ràng là khuôn mặt của đại minh tinh." Ông chủ cười ha ha nói xong, chuyển chủ đề, "Ăn gì nào?"
Mặc Khuynh và Giang Khắc gọi món.
Hai người giải quyết xong vấn đề ấm no, Giang Khắc rất tự giác trả tiền.
Ra khỏi cửa, Mặc Khuynh và Giang Khắc nhìn nhau, cùng dừng chân.
Mặc Khuynh giống như vô tình gợi chuyện với ông chủ: "Ông chủ, chỗ này sạch sẽ quá, xử lý đám chuột thế nào vậy?"
"Tất nhiên rồi, ngày nào cũng phải quét dọn sạch sẽ đấy." Ông chủ cười ha hả, "Muốn hạn chế chuột thì buổi tối nhất định phải đóng chặt cửa, cất đồ ăn cẩn thận, chuột cũng chỉ có vài..."
Nói đến đây, ông chủ hơi ngừng, khó hiểu nói: "Nhắc đến chuyện này, gần đây cả thời gian dài rồi không thấy chuột."
Có hy vọng.
Mặc Khuynh hỏi tiếp: "Bắt đầu từ bao giờ?"
Ông chủ suy nghĩ một chút: "Cũng phải một tháng rồi."
"Đúng rồi, người lang thang ở dưới gầm cầu kia có hay quanh quẩn gần đây không?" Mặc Khuynh lại đổi chủ đề, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ông chủ, bèn nói, "Thường xuyên thấy người đó quanh quẩn ở đoàn phim."
"Người đó à," Dù sao cũng không có khách, ông chủ bèn nói chuyện thêm mấy câu với cô, "Ngày trước chỉ quanh quẩn ở gần gầm cầu, từ sau khi đoàn làm phim đến thì phạm vi hoạt động mới mở rộng hơn. Nghe nói trước đây ở bên ngoài còn làm biên kịch đấy, chắc là đang hoài niệm quá khứ."
"Ồ."
Mặc Khuynh gật đầu.
Cô không hỏi sâu hơn nữa, nhìn sang Giang Khắc.
Giang Khắc ngầm hiểu, lập tức lên tiếng: "Phải đi rồi."
Mặc Khuynh đáp: "Ừ, đi thôi."
Thế là, hai người tạm biệt ông chủ, cùng nhau rời đi, cả quá trình cực kỳ ăn ý tự nhiên.
Tiếp theo, Mặc Khuynh và Giang Khắc giống như đi dạo bình thường, lượn thêm mấy nhà, làm như vô tình tán gẫu đến "người lang thang" "con chuột", cuối cùng thật sự hỏi được rồi.
"Thật sự rất đáng thương!" Bà chủ đang lau bàn, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói với hai người họ, "Tôi còn thấy ông ta bắt chuột ăn!"
"Ăn?"
"Đúng đó, khoảng một tuần trước, tôi quên điện thoại ở đây nên nửa đêm quay lại lấy, thấy người đó vác một bao tải toàn là chuột, chít chít chít chít liên tục, dọa tôi sợ chết khiếp. Cô cậu nói xem, một người lang thang đi đến bước đường cùng, không phải bắt chuột để ăn thì để làm cái gì?" Bà chủ nói xong, lắc lắc đầu.
Ông chủ đúng lúc đi ngang qua nghe được, cảm thán: "Bảo sao gần đây thấy chuột ít đi hẳn."
Nói xong, nhìn thấy Giang Khắc và Mặc Khuynh, kéo bà chủ một cái: "Bà đấy, đừng nói mấy cái này nữa, mau đi làm việc đi."
Rất nhanh, Giang Khắc và Mặc Khuynh đi ra ngoài.
Mặc Khuynh nhìn túi bữa sáng lớn trong tay, nhướng mày: "Tám chín phần rồi."
Giang Khắc gật đầu, nhíu mày nói: "Vấn đề là nhiều chuột như thế, ông ấy giấu ở đâu?"
"Không phải anh ở với ông ta mấy ngày liền sao?" Mặc Khuynh hỏi.
"Không phải là lúc nào cũng ở cùng." Giang Khắc lắc đầu, sau đó bỗng nhớ ra gì đó, "Có một nơi."
"Hửm?"
Giang Khắc nói: "Đối diện bên kia sông có một trang trại nuôi thỏ bỏ hoang, không có ai quản lý."
"Đi thử xem." Mặc Khuynh quyết định rất nhanh.
Khoảng cách không xa, gần như chỉ là một cái đạp ga.
Đi vào trang trại nuôi thỏ, Giang Khắc và Mặc khuynh đã có thể kết luận -- Chắc chắn là Ân Lâm làm.
Vừa vào cửa, mùi thối lập tức tràn vào mũi. Ánh đèn chiếu qua, chỉ thấy bên trong đều là chuột và phân chuột.
"Người này cũng lắm trò thật." Mặc Khuynh che mũi, quét mắt một vòng bên trong.
Cô còn muốn đi vào trong.
Nhưng Giang Khắc kéo cô lại: "Về thôi."
Thứ mùi bên trong thật sự quá mức kinh khủng, Mặc Khuynh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."
*
Đi lại cả một buổi sáng, Mặc Khuynh và Giang Khắc cuối cùng cũng xong việc quay về.
Chiếc xe đi qua cây cầu.
Cây cầu xuống cấp chịu đựng sức nặng của xe, lại thêm thời tiết âm u làm nền, nhìn như lung lay lắp đổ, thật sự là một khung cảnh khiến tim đập nhanh.
Mặc Khuynh gác tay lên khung cửa, gió lạnh thổi qua, cô nhìn xuống bên dưới gần gầm cầu, lại nhìn mực nước sông.
Cô đánh giá: "Còn mưa thêm mấy ngày nữa, cái lều kia chắc chắn sẽ bị cuốn trôi."
"Ừm."
"Ân Lâm ở đâu?"
"Hiện tại thì ở khách sạn." Giang Khắc nói, "Tôi tính đưa ông ấy đi khám."
"Ồ." Mặc Khuynh lại hỏi, "Mấy bức tranh trong đó, anh nghiên cứu đến đâu rồi?"
"Còn thiếu chút nữa."
Giang Khắc trả lời rất mơ hồ, không tiết lộ một chữ nội dung chi tiết với Mặc Khuynh.
Không mất quá lâu, Giang Khắc cho dừng xe bên ngoài khách sạn.
Mặc Khuynh quen đường quen lối đi vào trong.
Nhưng mà, Giang Khắc giữ cổ tay cô, kéo người về, nói với nhân viên lễ tân: "Mở thêm một phòng cho cô ấy."
Nhân viên lễ tân còn đang ngủ gật, chờ thay ca, nghe thấy tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Khắc mặc quân phục, giật mình một cái, có loại hoảng sợ và vui mừng "không lẽ xuyên không rồi".
Nhưng mà, nhìn thấy Mặc Khuynh, nhân viên lễ tân lập tức quay về hiện thực.
Anh ta gật đầu: "Vâng."
Ngáp một cái: "Chứng minh thư."
Mặc Khuynh còn chưa lên tiếng, Giang Khắc đã đọc số chứng minh thư.
Trong lúc chờ lễ tân làm thủ tục, Mặc Khuynh nghi hoặc hỏi Giang Khắc: "Sao anh biết số chứng minh thư của tôi?"
Giang Khắc hơi dừng, nói: "Tôi không chỉ biết."
"Hửm?"
Mặc Khuynh không hỏi.
Giang Khắc tiếp tục nói: "Tôi còn biết, hai chúng ta có cùng ngày sinh nhật."
"..." Mặc Khuynh ngẩn ra mấy giây, "Sao có thể?"
Giang Khắc không nói chuyện.
Hắn lấy điện thoại ra quét mã, thanh toán tiền phòng một tuần, nhận thẻ phòng.
Sau đó xoay người đi về phía cầu thang.
Có thang máy, nhưng cả hai phòng đều ở tầng hai, đi cầu thang thuận tiện hơn.
Lên đến tầng hai, Giang Khắc mới mở miệng: "Tôi hỏi Hoắc Tư, anh ta nói ngày sinh của cô là chính cô nói ra."
"Ừm."
Mặc Khuynh gật đầu.
Lúc Hoắc Tư làm chứng minh thư cho cô, chỉ sửa lại tuổi, ngày sinh đã hỏi qua cô, không để bừa.
"Thế thì không sai, là cùng một ngày." Giang Khắc nhàn nhạt nói.
Mặc Khuynh chậc một tiếng, nhíu mày hỏi: "Của anh vẫn là ngày đó?"
Giang Khắc ừ một tiếng: "Từ lúc có ký ức chân thật thì vẫn là cái đó."
Chuyện này và chuyện khẩu vị ăn thật sự quá giống nhau.
Mặc Khuynh bỗng cảm thấy, suy đoán của Giang Khắc có khả năng là đúng.