Xin lỗi, nhận nhầm người

Chương 9



Công chìm đắm trong cảm xúc xấu hổ khó chịu này một hồi, bởi vì không muốn không khí quá trùng liền tìm cách khơi chuyện.

“Lát nữa mình coi phim gì vậy?”

“Kỷ Jura II.” Thụ nhìn thẳng, vững vàng trả lời.

Công nhớ hình như có một số bài bình luận về bộ phim này, vì muốn tìm hiểu đại khái nên cậu móc điện thoại ra, kết quả chưa kịp lấy ra khỏi túi đã bị một bàn tay đè lại.

Công khó hiểu, Thụ ấn tay cậu cùng di động xuống, thừa dịp đèn đỏ quay đầu nói: “Như vậy sẽ choáng đầu đó.”

Nói xong Thụ thu hồi tay lại, chuyên tâm lái xe, Công cầm điện thoại trong tay, liếc mắc nhìn Thụ, cuối cùng cũng bỏ trở lại.

Không có gì tiêu khiển, Công chỉ có thể nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa hay bỏ lỡ một màn Thụ đang cười đầy hàm ý nhìn thoáng qua cậu.

Dựa theo tưởng tượng của Công, Thụ là người thế này, nếu là đi ăn cơm nhất định sẽ đi ăn ở chỗ mà ăn không nói ngủ không nói, nhưng cậu không ngờ rằng, Thụ lại đi trên lộ trình không thể lường trước được như vậy.

Hình tượng nhà tư bản độc ác trong đầu vừa đắp nặn lập tức bị Thụ dẫn vào một nhà hàng mộc mạc đập nát.

Không ngờ nhân vật lớn này lại có khẩu vị độc đáo như vậy. Công có chút sợ.

Nhưng mà nghĩ lại, như vậy mới tốt, ít nhất lúc trả tiền cậu cũng không làm hắn cảm thấy xấu hổ lắm.

Cậu không thích thiếu nợ ai, đáp ứng Thụ đi xem phim, cho nên bữa ăn nay cậu dự là sẽ chi, nếu mà Thụ chọn cái quán sang chảnh giá trên trời, cậu đương nhiên không trả nổi, hắn trả thì cậu lại nợ hắn một món nợ ân tình. Cậu không thích vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, người này có thân phận như vậy, quán hắn chọn cũng không phải tầm thường.

Đúng là quán tốt.

Công ăn no nhanh chóng đi trả tiền, sợ người ta dành trả trước, Thụ thấy nhưng cũng không ngăn cản.

Giờ chiếu phim còn chưa tới, Thụ đề nghị đi dạo xung quanh một chút cho tiêu cơm, mời vừa ăn xong mà ngồi ỳ thì không tốt cho dạ dày.

Bị tiểu thuyết tổng tài bá đạo đầu độc nhiều năm, Công theo ý thức mà hỏi: “Bao tử anh không tốt à?”

Thụ khó hiểu hỏi lại: “Không.”

“Ủa, vậy tại sao?” Không hợp lí!

Thụ bị hỏi vặn lại, cố mỉm cười nửa ngày, đáp: “Có lẽ, vì tôi cần rèn luyện đi.”