Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 31: Biểu muội điêu ngoa



“Thật là cao.” Hề Hề ngẩng đầu nhìn những bậc thang đá của Lăng Vân Minh, cái miệng nhỏ ngu ngơ há hốc. Bởi vì nàng đang ngồi phía trước Độc Cô Ngạn nên khi ngửa đầu toàn thân như dựa cả vào lòng hắn, mà cố tình dây thần kinh thô như que củi của nàng lại chỉ lo cảm thán. Độc Cô Ngạn cảm thấy có chút mất tự nhiên, đầu nghiêng sang một bên, phía trước hắn truyền đến mùi thơm của thiếu nữ, tóc phất qua cằm hắn, thật mềm mại, nhột nhột….

“Oa.” Đại Mao cũng bị khí thế của núi Kỳ Lân thu hút, vội vã bay vút lên thám hiểm xung quanh.

Độc Cô Ngạn lấy lại tinh thần, từ trên ngựa nhảy xuống, sau đó vươn tay ý bảo Hề Hề đưa tay cho hắn, không ngờ nàng giang cả hai tay nhảy từ trên xuống, lao thẳng vào lòng hắn. Hắn trong lòng hoảng hốt, chỉ sợ nàng ngã xuống đất, bất giác ôm lấy nàng thật chặt, hung dữ trừng mắt nhìn nàng.

Lê Ninh Nhi chống cằm ngồi trước cổng đã lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Độc Cô Ngạn. Đã không biết bao lần nàng đứng dậy nhìn về phía xa, vẫn ngọn núi đấy, vẫn con đường ấy, không có một ai. Nàng buồn chán nhìn ngắm những bức điêu khắc trên cánh cổng, trong lòng ngoài mong chờ hắn đến, còn lo lắng sao giờ hắn vẫn chưa đến.

Đúng lúc nàng vừa đứng lên kiểm tra lại lần nữa thì vô cùng mừng rỡ thấy Ngạn biểu ca ngày nhớ đêm mong, có điều nữ nhân không biết xấu hổ mà nhào vào lòng hắn là thế nào kia?

“Này cô ả kia, buông Ngạn biểu ca ra.” Lê Ninh Nhi nổi giận đứng trên thềm đá nhảy lên nhảy xuống, nếu như khinh công của nàng tốt hơn nàng đã trực tiếp nhảy xuống cản người. Nhưng nhìn những bậc thềm vừa dài vừa ngoằn nghoèo trước mặt, chờ nàng chạy đến nơi thì nữ nhân kia cũng đã ăn xong đậu hũ của Ngạn biểu ca rồi. Vậy nên nàng đành phải cảnh cáo trước. Nếu người kia còn không biết điều, nàng sẽ không khách khí nữa.

Hề Hề từ trong lòng Độc Cô Ngạn vươn đầu ra nhìn, thấy trên đỉnh thềm đá có một bóng người nho nhỏ đang nhảy tới nhảy lui, khua khoắng loạn xa giống như một con khỉ. Bởi vì lúc nhảy xuống hai tay nàng tự động ôm lấy thắt lưng Độc Cô Ngạn, mà hắn hiện tại đang ôm nàng rất chặt, không thể dùng tay gọi hắn bèn dùng đầu cọ cọ vào ngực Độc Cô Ngạn hỏi: “A Ngạn, nàng ấy đang hoan nghênh chúng ta à?” Thật là một kiểu chào đón kỳ quái.

Độc Cô Ngạn lúc này mới phát hiện bản thân đang ôm nàng vội buông hai tay, xoay người đi lên bậc thềm đá, gương mặt không khỏi đỏ bừng, nếu nhìn kỹ còn phát hiện tai hắn cũng rất đỏ, đáng tiếc hắn xoay người quá nhanh nên không ai phát hiện được những thay đổi trên khuôn mặt hắn. Hề Hề chạy nhanh vài bước nắm lấy tay áo hắn, cùng hắn sánh vai đi lên, hắn cũng không hất ra chỉ một mực nghiêng đầu sang một bên.

Phong Lăng Ba thở dài lắc đầu, cũng đi lên theo. Mọi người cũng lục tục kéo nhau bước lên những bậc thềm đá.

Thềm đá rất dài, đối với những người luyện võ mà nói mấy trăm bậc thềm đá này cũng chỉ như đi dạo, nhưng với Hề Hề, Phong Lăng Ba cùng Hoắc Thanh Trần chưa từng luyện võ thì đi được phân nửa quãng đường đã phải thở dốc. Độc Cô Ngạn nhìn Hề Hề nắm lấy tay áo hắn như muốn xé rách có chút không chịu được đưa tay nắm lấy tay nàng dìu đi. Vừa đi vừa tức giận bản thân vì sao luôn mềm lòng với nàng.

Phong Lăng Ba chống nạnh nhìn về phía trước, thấy Hề Hề có Độc Cô Ngạn dắt, lại nhìn phía sau, Hoắc Thanh Trần được Huyền Vân đỡ, lại nhìn phía sau nữa thấy Huyền Phong cùng Phỉ Mặc đang bướcđi như bay, giống như có ý định dùng bước chân đếm xem có bao nhiêu bậc, không hề có chút mệt mỏi.

Quên đi, nam nhân đều không đáng tin, thân nữ nhi phải tự mình cố gắng! Tiếp tục thôi!

Thật vất vả mới lên được đến nơi liền nghe thấy một trận ầm ĩ ập xuống.

“Ngươi, ngươi, ngươi, cái con khỉ hoang này, mau buông Ngạn biểu ca ra! Ngươi nhìn ai vậy, nói ngươi đó ngươi có biết không? Ngu ngốc!” Lê Ninh Nhi sắp giận đến nổ tung rồi. Nữ nhân này không để lời cảnh báo của ta vào tai, còn ngang nhiên nắm tay Ngạn biểu ca. Thật không thể nhịn được nữa, hôm nay nàng không đánh đuổi nữ nhân này cách xa khỏi Ngạn biểu ca, tên của Lê Ninh Nhi nàng sẽ cắm đầu xuống đất!

“Ta không phải khỉ hoang, tên ta là Tiêu Hề Hề.” Hề Hề vừa cố gắng đi hết những bậc thang cuối cùng, vừa dành chút thời gian làm sáng tỏ thân phận của mình.

Phù, tối cùng cũng lên đến nơi, thật mệt quá. Hề Hề khom lưng lấy tay đấm đấm lên đôi chân ê ẩm, bàn tay vẫn đang nắm lấy tay Độc Cô Ngạn lưu luyến không muốn buông.

“Ngươi buông tay Ngạn biểu ca ra!” Lê Ninh Nhi lao đến, thô lỗ đập tung bàn tay Hề Hề ra, sau đó trưng ra vẻ mặt “Cánh tay này là của ta” rồi ôm cánh tay Độc Cô Ngạn vào lòng.

Hề Hề nhìn vào bàn tay bị đánh đau rát, từ bé đến giờ chưa có ai đối xử thô lỗ với nàng như vậy nên có chút thất thần, đứng đó ngẩn người. Tay của A Ngạn bị… cướp mất rồi.

“Này, ngươi là ai? Sao lại đánh người?” Phong Lăng Ba vừa lên đến nơi còn chưa kịp thở lại nhìn thấy Hề Hề bị người ta bắt nạt. Đang chuẩn bị tiến đến giúp nàng đòi lẽ phải thì Độc Cô Ngạn nhanh chóng rút tay về, lạnh lùng nói: “Ninh Nhi, xin lỗi.”

“Ngạn biểu ca, rõ ràng là nàng ta sai, nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì cầm tay huynh? Muội không xin lỗi !” Lê Ninh Nhi không phục kêu lên.

Độc Cô Ngạn lạnh lùng nhìn nàng, sau đó kéo tay Hề Hề lên xem, đã đến mức bầm tím, có thể thấy lúc nãy Lê Ninh Nhi đã mạnh tay thế nào. Sau đó hắn lại cầm lấy bàn tay Hề Hề nhẹ giọng nói: "Đi thôi." Không để ý Lê Ninh Nhi mà dắt Hề Hề đi thẳng đến cửa chính của Lăng Vân Minh.

"Ngạn biểu ca!" Lê Ninh Nhi tức giận giậm chân, đang định đuổi theo thì bị một con vật to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa cho giật nảy mình.

Đây là con gì vậy? Nhìn kỹ, hóa ra là một con báo trắng, chỉ là vẻ mặt nó hình như rất hung dữ, trừng mắt nhìn nàng, dường như đang đánh giá xem gặm vào chỗ nào thì ngon. Nàng sợ đến nỗi không dám động đậy dù chỉ một chút, thế nhưng Ngạn biểu ca đã đi vào trong. Nàng không thể làm gì khác đành quay sang cầu cứu Phong Lăng Ba vẫn đang thở hổn hển chờ xem kịch hay, kêu lên: "Này, con báo trắng này là của ngươi phải không, mau mang nó đi, mang nó đi đi!"

Phong Lăng Ba buông thõng hai tay: "Ta không giỏi đến mức có thể sai khiến được nó." Nàng chóp chớp mắt nhìn Nhị Nha thầm khen ngợi nó, sau đó liền nghênh ngang đi vào cửa chính. Nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc tâm địa quá xấu, cần được giáo huấn một chút.

Huyền Phong cùng Phỉ Mặc như hoàn toàn không nhìn thấy Lê Ninh Nhi, nhìn thẳng tắp về phía trước rồi lướt qua, khi đi qua trước mặt nàng Phỉ Mặc còn tiện thể đánh giá cánh cổng bên cạnh: “Bức trạm trổ này thật đẹp…” Huyền Phong nghiêm túc phụ họa: “Đúng vậy, quả là không tệ.”

Lê Ninh nhi tức đến phát khóc. Nhị Nha thấy nàng khóc liền híp mắt, sau đó khinh khỉnh phe phẩy đuôi đi tìm chủ nhân nhỏ cua nó.

Lê Ninh Nhi khóc một hồi mới phát hiện xung quanh không còn ai, con báo trắng hung dữ kia cũng đi mất liền thút thít đi vào.

“Ngạn Nhi, cháu đến rồi.” Lê Thanh nghe thuộc hạ hồi báo Độc Cô Ngạn đã đến nơi vội vàng từ trong phòng nghị sự chạy ra, tươi cười nghênh đón, vỗ vai Độc Cô Ngạn nói: “Đã lâu không gặp, Ngạn Nhi ngày càng có khí chất anh hùng!”

“Bác.” Độc Cô Ngạn nhẹ nhàng buông tay Hề Hề, hành lễ với Lê Thanh, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt cũng hiện lên một chút ấm áp.

“Độc Cô lão tiền bối dạo này thế nào? Cha mẹ cháu có khỏe không?”

“Đã làm bác phải quan tâm, bọn họ đều rất khỏe.”

“Tốt lắm, tốt lắm, a, vị cô nương này là?” Lê Thanh kinh ngạc nhìn Hề Hề đang kéo tay áo Độc Cô Ngạn.

Hề Hề ngoan ngoãn đáp: “Chào bác, cháu là Tiêu Hề Hề, A Ngạn là tướng công tương lai của cháu!” Nàng không biết phải xưng hô với vị trưởng bối nhìn có vẻ rất ôn hòa này thế nào, nghe Độc Cô Ngạn gọi ông là bác, nàng cũng gọi theo.

Độc Cô Ngạn bất lực nhắm mắt, khẽ quát: "Đừng nói linh tinh."

Hề Hề ngây ngô chớp mắt mấy cái, nàng không có nói bậy nha.

Lê Thanh hiển nhiên cũng bị câu nói trực tiếp của nàng làm cho bất ngờ, từ trước tới giờ ông chưa từng nghe nói Độc Cô Ngạn có vị hôn thê, nhưng nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Hề Hề không giống như đang nói đùa. Tuy có chút không hiểu sự tình là như thế nào, nhưng dù sao ông cũng là minh chủ võ lâm nên rất nhanh bình tĩnh trở lại, cười to nói: "Thì ra là hồng nhan tri kỷ của Ngạn Nhi, Tiêu cô nương nói chuyện rất thẳng thắn, lão phu rất thích, nào, vào trong nói chuyện." Lê Thanh vừa cười vừa nói.

Hề Hề nhỏ giọng hỏi Độc Cô Ngạn: "Hồng nhan tri kỷ là cái gì?" Bị Độc Cô Ngạn trừng mắt nhìn lại nàng đành cúi đầu nghịch ống tay áo của hắn.

"Phong Lăng Ba của Tam Tuyệt Trang tham kiến minh chủ!" Phong Lăng Ba đi đến chào Lê Thanh.

Lê Thanh cười hiền từ: "Phong tiểu thư, một tháng trước lão phu đã nhận được thư của quý trang gửi tới nói ngươi một mình tới Ân Châu trước, Phong tiểu thư tuy còn trẻ nhưng không hề thua kém đấng nam nhi, lão phu vô cùng bội phục. Việc của cha ngươi, hãy tin tưởng lão phu cùng các vị đồng đại võ lâm, chắc chắn sẽ tìm ra một lời giải thích thỏa đáng cho lục đại môn phái."

"Cảm tạ minh chủ! Nếu có việc gì Phong Lăng Ba có thể giúp, xin cứ giao phó!" Lăng Phong Ba vừa nói xong đám Phỉ Mặc cũng đi vào, nói chuyện hàn huyên được một lúc thì Lê Thanh gọi người dẫn họ đi nghỉ ngơi, sau khi cơm nước xong lại tiếp tục bàn bạc.

Lê Trạm nghe nói Độc Cô Ngạn đã tới vội vàng chạy tới phòng khách. Mới đi đến cửa thì thấy Lê Ninh Nhi đang lau nước mắt bĩu môi tủi hờn chạy về phía hậu viện liền kéo nàng đến hỏi: "Ninh Nhi, sao vậy? Chưa gặp được Ngạn à?" Xảy ra chuyện gì mà khóc thảm thiết như vậy?

"Hức, Ngạn... Ngạn biểu ca dẫn theo một nữ nhân lạ, còn... còn mắng muội..." Lê Ninh Nhi lại khóc như mưa, lau hết toàn bộ nước mắt vào vạt áo Lê Trạm.

Lê Trạm đau đầu nhìn quần áo của mình, không biết làm thế nào liền hỏi: “Muội đã làm gì cô nương kia?” Tính cách muội muội hắn còn không hiểu hay sao? Con bé chính là một quả pháo! Nếu con bé nhìn thấy Ngạn ở bên một cô nương khác còn không châm ngòi nổ tanh bành mới là lạ!

“Người ta nào có! Người ta… Người ta chỉ không quen nhìn con khỉ đó quấn lấy Ngạn biểu ca… Người ta còn chưa từng thân thiết với Ngạn biểu ca như thế… Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể… Ngạn… Ngạn biểu ca còn hun dữ với muội…” Lê Ninh Nhi càng nói càng ấm ức, càng khóc thương tâm. Lê Trạm nghĩ thầm thế này đành phải thay quần áo trước sau đó mới đi gặp Độc Cô Ngạn được.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, A Ngạn từ nhỏ đến lớn đều lạnh lùng như thế không phải muội không biết… Mà người hắn mang đến cùng nhất định là bằng hữu mà hắn coi trọng, muội vô lễ với bằng hữu hắn như vậy đương nhiên hắn sẽ tức giận. Ca đã nói với muội nhiều lần rồi muội không chịu nghe, nói khi gặp chuyện muội không nên quá kích động, bây giờ đã nhận thấy hậu quả chưa? Nhìn xem, hai mắt sưng húp lên cả rồi, lát nữa gặp lại Ngạn biểu ca, thật xấu hổ đúng không… Được rồi, được rồi, đừng có trừng mắt nhìn ca, ca dẫn muội đi lau mặt sạch sẽ, khiến muội thật xinh đẹp đi gặp Ngạn biểu ca. Sau đó xin lỗi vị cô nương kia, như vậy Ngạn sẽ không giận nữa. Ngoan, nghe lời ta, ngoan, đi thôi…” Lê Trạm vừa nói vừa dẫn Lê Ninh Nhi đi vào hậu viện.

Ôi, có một muội muội như thế này thật đau đầu….

“Người ta thèm vào xin lỗi con khỉ hoang kia…” Lê Ninh Nhi vừa đi vừa nghẹn ngào lẩm bẩm.

“Được rồi, ca ca giúp muội xin lỗi được chưa? Khuôn mặt đang yên lành lại khóc thành mèo lười rửa mặt…”

“Huynh mới là mèo lười rửa mặt. Người ta không cần huynh xin lỗi, ai làm người đó chịu… Vậy, nếu muội xin lỗi, Ngạn biểu ca có cho rằng muội tốt hơn con khỉ hoang đó không?” Lê Ninh Nhi dụi mắt, dừng bước hỏi.

Lê Trạm ngẩn người, sau đó dịu dàng cười nói: “Biết sai mà sửa thì ai cũng yêu quý. Nếu như Ninh Nhi có thể thẳng thắn nhận lỗi Ngạn biểu ca nhất định sẽ tha thứ cho Ninh Nhi. Còn nữa, không nên tùy tiện đặt biệt danh cho người khác, như vậy rất không lễ phép. Ngạn biểu ca có thể nào lại thích một người không lễ phép, đúng không nào…?”

“Được rồi, người ta biết rồi, dong dài.” Lê Ninh Nhi đưa tay xoa hết nước mắt trên mặt, bĩu môi chạy về phòng trang điểm, thay y phục. Thấy vậy Lê Trạm lại lắc đầu một chặp.

“Đúng là muội muội lớn không cần huynh trưởng nữa… Ngạn người này từ trước đến giờ vẫn lạnh như một khối băng, giờ bỗng nhiên lại dẫn theo một cô nương, thực là chuyện lạ ngàn năm… Phải đi xem xem cô nương đó chịu lạnh thế nào mới được… Chiêu khóc nhè của nha đầu Ninh Nhi kia ngày càng lợi hại, chậc chậc, lại phải thay rồi, đây là bộ y phục mình thích nhất… lại không thể mặc đi gặp A Ngạn cùng mỹ nhân Ngạn dẫn tới. Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá đi…” Âm thanh trầm ấm hiền hòa kia vẫn tiếp tục lảm nhảm cho đến khi vào hậu viện.