- Được rồi được rồi, là anh sai. Vậy...chuyện bức tranh em tính giải quyết thế nào.
Trần Ngọc My nhìn những ngón tay thon dài lười biếng nói.
- Thật ra em cũng không muốn làm lớn chuyện đâu, chỉ là muốn dạy cho bà ta một bài học.
Trần Ngọc Phúc nhíu mày khó hiểu.
- Bà ta?
- Ừm, bức tranh đó là do Chu Mai Linh thuê người lấy nó. Haizz quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, cứ để bà ta thảnh thơi đi dù gì sau này em cũng cho bà ta ngồi ăn cơm nhà nước thôi.
Trần Ngọc Phúc không nói gì, cười bất lực, cái gọi là bài học của em sao.
Im lặng một hồi Trần Ngọc Phúc chợt nhớ ra gì đó liền quay sang nói với cô.
- Ngày mai anh ra mộ của mẹ, em có muốn đi cùng không.
Trần Ngọc My mắt vẫn không rời những ngón tay nghịch ngợm của cô.
- Cũng được thôi dù gì từ lúc về đến giờ em vẫn chưa ra mộ của mẹ.
Nói xong cô đứng dậy.
- Đã khuya rồi anh nên ngủ sớm đi, em về phòng đây.
Nói rồi cô cũng về phòng nghỉ ngơi.
Công ty Hoàng Thị
Hoàng Phong đang tập chung làm việc, những ngón tay dài lướt trên bàn phím.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên
- Vào đi
Thư kí Kim bước vào trên tay anh cầm theo tập hồ sơ, Hoàng Phong vẫn chăm chú nhìn trên màn hình tay vẫn không ngừng gõ.
- Giám đốc, đây là hồ sơ tất cả các đối tác bên mình.
Lúc này Hoàng Phong cũng ngừng gõ, tay nhận lấy tập hồ sơ nhẹ nhàng mở ra. Bên trong là tất cả tên các công ty hợp tác bên anh, chợt anh dừng lại giữa chừng.
- CTC???
- Đây công ty mới phát triển bên mình, công ty này rất lớn ở bên Mỹ, giám đốc công ty này tên là Hydrangea. Nghe nói cô ấy còn rất trẻ mà đã điều hành được một tập đoàn lớn bên Mỹ.
Hydrangea? nghĩa là cẩm tú cầu. Không ngờ người này cũng thích cẩm tú cầu.
Hoàng Phong gấp hồ sơ, gật đầu.
- Thông báo với công ty này, tôi sẽ sắp sếp thời gian sớm nhất để gặp họ.
- Vâng thưa giám đốc.
Hoàng Phong dựa lưng vào ghế day day thái dương, từ sau buổi đấu giá hôm đó anh cũng chẳng gặp cô nữa, những câu nói của cô nó cứ văng vẳng trong đầu anh.
Hoàng Phong cười nhạo bản thân, bây giờ hối hận thì có ích gì, trách bản thân vì hận thù mà che mờ mắt, ngay cả người mình luôn tìm kiếm cũng chẳng nhận ra. Ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà, giá như thời gian quay lại, giá như anh nhận ra co sớm hơn, giá như anh nhận ra tình cảm của mình dành cho cô và hàng ngàn câu giá như trong đầu anh, nhưng cuộc sống này là gì tồn tại hai chữ '' giá như''
Ánh nắng chiều tà len lõi qua những tán cây, những cơn gió nhẹ của mùa thu đem theo mùi hương thơm cây cỏ bay khắp mọi nơi.
Trần Ngọc My đứng trước cửa bảo tàng tranh của mẹ cô, từ khi mẹ cô mất thì cô được chuyển nhượng quản lí nơi này. Nơi này được trưng bày rất nhiều tác phẩm của mẹ cô, dù đã tồn tại rất nhiều năm nhưng nó vẫn thu hút rất nhiều người đến. Mỗi bức tranh của mẹ cô vẽ đều rất độc và lạ, ai nhìn vào bức tranh đều có cảm giác bị hút vào chúng.
Trần Ngọc My bước vào, nơi này vẫn không khác là mấy chỉ có vài bức tranh được di chuyển ra chỗ khác. Tông màu chủ yếu ở nơi này chủ yếu là màu tối, khắp nơi đều có hoa cầm tú cầu, đơn giản vì mẹ cô rất thích tông màu tối và hoa cẩm tú cầu.
Đang say mê ngắm nhìn những bức tranh thì có một ai đó đụng trúng cô, Trần Ngọc My quay sang thì thấy một cô gái có làn da rất trắng giống như da em bé vậy, mái tóc dài buộc hai bên, mặc chiếc váy công chúa trông như các cô bé loli vậy, nhưng trông cô có vẻ tầm 20 tuổi. Cô ôm chặt con gấu nhỏ miệng không ngừng xin lỗi, cả người cô ấy đều run rẫy.
Nhưng để ý thì có vẻ cô gái này hình như có vấn đề đầu óc, bỗng một chàng trai chạy tới ôm lấy cô ấy , tay không ngừng vuốt lưng cô giống như đang trấn an cô ấy vậy.
- Anh ơi... Tiểu Linh không cố ý đâu...không cố ý đâu...
- Anh biết, anh biết, không sao có anh ở đây rồi...
Trần Ngọc My mắt vẫn không rời cô ấy, chàng trai đó bỗng lên tiếng.
- A...thật xin lỗi cô, cô không bị sao chứ.
- Không sao.
Nói xong cô cũng quay đi, chàng trai đó nhìn cô rời đi cũng không nghĩ gì nhiều.
Chuông điện thoại trong túi Trần Ngọc My reo lên, cô cũng nhanh chóng bắt máy.
- Em nghe
Trần Ngọc Phúc một tay lái xe một tay cầm điện thoại.
- Ngọc My em đang ở đâu, bây giờ anh tới đón em qua mộ của mẹ.
Trần Ngọc My nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã 4h chiều.
- Em sẽ gửi định vị cho anh.
- Được rồi...
Cuộc trò chuyện kết thúc, Trần Ngọc My gửi định vị rồi đi dạo trên đường, cô chợt dừng lại ở tiệm bán hoa, không chần chờ đi thẳng vào tiềm hoa.
Anh chủ tiệm bán hoa thấy cô bước vào liền bị vẻ đẹp của cô làm cho đứng hình, từ trước tới nay anh chưa bao giờ thấy ai có vẻ đẹp như cô, vẻ đẹp của cô không phải vẻ đẹp đại trà như bao cô gái khác, nhìn cô chẳng khác gì một thiên thần xuống trần gian vậy.
Mãi một lúc sau anh mới giật mình, chỉnh lại quần áo rồi bước tới chỗ cô.
- Xin chào, cô muốn mua gì.
Trần Ngọc My không nhìn anh mà chăm chăm vào đóa hoa cẩm tú cầu.
- Đến tiệm hoa không mua hoa thì mua gì.
Câu nói của cô làm anh chủ tiệm đứng người, anh cười ngượng gãi đầu. Những cô gái đẹp đều có kiểu nói chuyện phũ phàng như vậy sao?
Anh chủ tiệm gạt ý nghĩ đó sang một bên niềm nở nói.
- À... vậy cô muốn mua hoa gì?
Trần Ngọc My chỉ vào đóa hoa cẩm tú cầu nói.
- Gói cho tôi bó hoa đó.
- Vậy cô chờ tôi một chút.
Một lúc sau thì bó hoa được gói lại rất đẹp, Trần Ngọc My thanh toán tiền rồi cũng rời đi. Anh chủ tiệm vẫn lưu luyến nhìn cô.