Hứa Văn Lâm về phòng, trong đầu anh bây giờ vô cùng mông lung, những bước đi cũng khá nặng nề. Anh nhìn lên trên giường thấy Hứa Thái Linh đang nằm trên giường của anh, anh từng bước từng bước tiến tới. Hứa Văn Lâm khẽ vuốt mái tóc của cô chớt bàn tay anh bị cô nắm lấy, trong vô thức Hứa Thái Linh khóc thút thít miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, mẹ về với con đi.
Hứa Văn Lâm nhìn đứa em gái yên giấc ngủ, anh muốn khóc, khóc thật lớn, nước mắt anh cứ thế không tự chủ mà chảy xuống.
Hứa Thái Linh tỉnh giấc, dụi dụi con mắt buồn ngủ, nhìn thấy anh đang khóc, Hứa Thái Linh thắc mắc nhìn anh vội vàng hỏi anh.
- Anh hai anh sao vậy, sao anh lại khóc, có phải là người xấu làm anh khóc không.
Anh không nói gì, anh ôm trầm đứa em gái ngây ngô của mình, anh bây giờ cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
- Tiểu Linh anh xin lỗi....
Hứa Thái Linh ngập ngừng ôm lấy anh, vồ về giống như anh hay làm với cô.
- Đừng sợ, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh... đừng sợ.
Trần Ngọc My ở bên ngoài mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Văn Lâm cùng em gái đến bệnh viện, còn cô thì mới sáng sớm Trần Ngọc Phúc đã gọi cô, cô vội vã trở về nhà, vừa về đến nhà thì Trần Ngọc Phúc mặt hớt hãi nói với cô
- Ngọc My, bảo tàng tranh của mẹ bị cháy rồi.
- Anh có điều tra ra là ai làm không.
Trần Ngọc Phúc lắc đầu, khuôn mặt không giấu nổi lo lắng.
- Không có giấu vết gì cả, bên cảnh sát cho rằng chỉ là sự cố, cũng may chỉ có vài bức tranh là bị hỏng, còn những bức còn lại anh đã cho người canh giữ.
Trần Ngọc My giận dữ, bàn tay siết chặt lại thành quyền, tốt nhất là đừng để cô tìm ra là kẻ nào, cơn sát khí trong cô tỏa ra khiến Trần Ngọc Phúc đứng bên cũng lạnh sống lưng.
Trần Ngọc My đi tới viện bảo tàng, nhưng khi cô vừa đến thì thấy cảnh tượng trước mắt chỉ toàn cảnh tro tàn, nhìn đống đổ nát đó càng khiến cô nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau.
Trần Ngọc My chỉ có thể đứng đó nhìn, ngay lúc đó Hoàng Trung từ đâu xuất hiện, ông ta như bình thường cầm điếu xì gà, chống cái gậy đến chỗ cô.
Trần Ngọc My khoanh tay nhìn ông ta, Hoàng Trung nhếch môi.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, Trần tiểu thư.
Ông ta nhìn đống đổ nát bên cạnh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Cô ta mạng sống không giữ được, bây giờ những bảo vật cũng chẳng còn, đúng là quả báo.
Ông ta bấu chặt vai của cô, Trần Ngọc My cảm nhận được những ngón táy của ông ta xuyên qua da thịt của mình nhưng cô vẫn không cảm xúc nhìn ông ta.
Hoàng Trung cười khinh thường
- Trần Ngọc My, ta mong cô hãy nhìn vào người mẹ của cô mà biết bản thân mình phải làm gì, đây chỉ là sự cảnh cáo nhẹ mà thôi. À...phải rồi, sắp tới ta sẽ tổ chức một buổi tiệc để ra mắt cháu dâu tương lai,ta mong cô có thể tới dự cùng.
Nói xong ông ta cười lớn rồi rời đi, Trần Ngọc My đứng đó nghiến răng.
- Ha, hình như ông chọc nhầm người rồi ông già.
Trần Ngọc My rút điện thoại gọi cho Trần Ngọc Phúc.
- Anh à, em có chuyện muốn nhờ anh đây.
Ngày diễn ra buổi tiệc....
Hoàng Trung đứng ngoài cửa tiếp đón khách tới, Lâm An ngồi trong bàn trang điểm, trong lòng không khỏi phấn khởi, chỉ một chút nữa thôi thì cô sẽ được tay trong tay với Hoàng Phong công bố cho tất cả mọi người biết cô chính thức là vợ tương lai của anh. Để tổ chức buổi tiệc này ông ta không ngại chi ra một khoản tiền lớn để thuê nhà hàng cao cấp nhất thành phố.
Nghĩ đến đây nụ cười cô ta càng thêm sâu hơn nữa, đang đắm chìm với suy nghĩ của mình cô ta chợt nhớ ra sáng giờ cô cũng chưa gặp anh. Lâm An lấy điện gọi gọi cho Hoàng Phong nhưng đáp lại cô ta là một tiếng tút dài rồi tắt, Lâm An siết chặt điện thoại trong tay, cắn đôi môi đến sưng tấy.
Thời gian diên ra buổi tiệc cũng đã đến, Lâm An cùng Hoàng Trung đi chào đón khách nhưng đên bây giờ vẫn không thấy Hoàng Phong đến, một tên vệ sĩ bước đến chỗ ông thì thầm gì đó vào tai ông.
Hoàng Trung nhíu mày rồi đột nhiên rời đi, Lâm An đứng đó lòng không khỏi tò mò nhưng vẫn phải tiếp đón khách nên cũng không quan tâm nữa.
Ở phía sau sân khấu, Hoàng Trung gọi điện cho Hoàng Phong, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
- Hoàng Phong con đang ở đâu, không lẽ con quên hôm nay là ngày gì sao hả.
Hoàng Phong một tay đút túi, một tay nghe điện thoại.
- Con đã nói rồi, con sẽ không đến đâu.
Hoàng Trung tức giận quát lớn.
- Hỗn xược, dù mày có nói gì đi nữa thì mày và Lâm An cũng phải đám cưới, con bé nó đã bên mày bao nhiêu năm, bây giờ mày để cho nó phí thanh xuân hay sao.
- Đó là do cô ta muốn vậy, con chưa hề ép cô ta, còn việc đám cưới, nếu ông muốn thì cứ cưới cô ta về.
Không để ông ta kịp nói anh liền cúp máy, nhíu mày nhìn phía xa xăm thành phố.
Hoàng Trung bên này vô cùng tức giận nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế để đón tiếp khách.
Hoàng Trung và Lâm An đứng trên sân khấu, dù không có Hoàng Phong bên cạnh nhưng cô vẫn phải nở nụ cười thật tươi. Phía dưới sân khấu là phóng viên chụp hình.
- Kính thưa quý vị thân mến, cảm ơn quý vị đã đến đây tham gia buổi tiệc của chúng tôi, hôm nay chúng tôi tổ chức buổi tiệc này là để thông báo một việc quan trọng....
Chưa nói hết câu thì bên ngoài có người hô to.
- Cháy rồi, mau chạy đi, cháy....
Tất cả mọi người ai nấy nghe xong liền hốt hoảng bỏ chạy, Hoàng Trung đứng đó chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì điện thoại ông nữa reo lên.
- Lão gia nhà hàng đang cháy lớn rồi.
Ông ta nhíu mày rồi cầm tay Lâm An chạy ra ngoài, nhìn đám cháy lớn phừng phực Lâm An tức tối siết chặt váy của mình, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
- Chết tiệc, chỉ một chút nữa thôi...
Về phía Hoàng Trung ông ta đứng đó nhìn đám lửa đang dập mà mãi chưa tắt, điện thoại trong tay ông một lần nữa reo lên, ông nhìn dòng số lạ trên máy mà không khỏi thắc mắc, chần chừ một lúc ông cũng bắt máy.
Alo
- Ông có bất ngờ với món quà của tôi không.
Hoàng Trung nghe giọng nói quen thuộc này liền nhíu này.
- Là này đã làm sao.
Trần Ngọc My ngồi trong một chiếc xe bên lề đường, nhìn đám lửa đang cháy dữ dội,cô cong đôi môi quyến rũ lên nói.
- Có vẻ như ông không thích món quà của tôi rồi, haizz tôi đã tốn công làm cho ông bất ngờ vậy mà.
Ông ta nghiến chặt răng.
- Con khốn.
Trần Ngọc My nghe ông ta chửi không tức giận ngược lại còn cười hớn.
- Haha... Ông già, nếu so độ khốn nạn thì làm sao tôi bằng ông được, hơn nữa...tôi chỉ làm những gì giống như ông làm với tôi thôi mà, ông đã đốt cháy bảo tàng tranh của mẹ tôi, tôi chỉ đốt cháy buổi tiệc của ông, tính ra ông vẫn còn lời hơn tôi.
Hoàng Trung siết chặt điện thoại trên tay, cổ ông ta như nghẹn lại chẳng nói được gì.
Trần Ngọc My nhếch môi.
- Thôi được rồi, mong rằng ngài sẽ nhớ mãi món quà của tôi trong lòng.
Nói xong cô cúp máy, Trần Ngọc Phúc ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn cô.